Editor: V-Emy
Ân Đào Đào lại cúi đầu suy nghĩ một lát rồi ghé vào lỗ tai ta nói, "Như Ngọc nè, ngươi nói bệ hạ từng tuổi này mà chưa chịu lập hậu, có phải là..."
Nàng tỏ ý bảo ta dựa vào gần một chút, sau đó đè ép giọng nói thật thấp nói: "... có... bệnh...kín...... hay không?"
Nước trà trong miệng ta suýt nữa thì bị phun ra, ta lúng túng nuốt vào nói, "Tiên đế lập hậu không phải còn trễ hơn sao? So với tiên đế, bệ hạ tuổi này chưa lập hậu cũng không có gì đáng trách..."
Ân Đào Đào quả quyết lắc đầu, "Còn lâu mới phải, tiên đế khi đó không lập hậu, còn không phải là vì nhớ thương cô cô nhà ngươi sao. Nhưng bệ hạ ngài... nhớ thương ai chứ?"
Ta lắc đầu.
Ân Đào Đào rùng mình, "Bệ hạ nhớ thương người nào, người đó nhất định không may rồi."
Ta chỉ có thể yên lặng uống trà không nói lời nào.Ân Đào Đào đột nhiên lại bắt đầu bát quái, "Ta nghe nói bệ hạ nuôi dưỡng một tiểu hài tử ở trong cung, cỡ một hai tháng tuổi, " nàng thấy biểu tình dại ra của ta, liền hình dung cụ thể nói, "So tuổi với Yên Nhạc nhà ngươi cũng không kém mấy, ngươi nói có phải là nhi tử của bệ hạ không?"
"Phỏng chừng là vậy..." Ta nói.
Nàng vung tay áo, "Cái gì mà phỏng chừng, phải là nhất định mới đúng!"
Ta ấp a ấp úng: "Nói chuyện này cũng không tốt, dù sao đứa nhỏ bệ hạ mang về còn bé, lại không có nương, huống chi cũng không công bố tin tức gì ra ngoài."
Ân Đào Đào còn nghiêm túc tự hỏi một lát, thấy Triệu Khả đi ra ngoài châm trà, chung quanh không có người, mới nhỏ giọng nói với ta, "Cũng phải, tuy nói tâm tư bệ hạ quá sâu không thích hợp làm tướng công, nhưng dung mạo cũng coi như thế gian hữu hạn, hàng năm ta vào triều có đôi khi còn nhịn không được nhìn ngây ngốc, nương của đứa nhỏ kia nếu thật sự chướng mắt bệ hạ, không chừng chính là một kẻ mù."
Ta co rút khóe miệng, "Nói không chừng nương của đứa nhỏ coi trọng cái bên trong hơn."
"Cái gì mà bên trong với chả bên trong." Nàng liếc mắt nhìn ta một cái, đột nhiên có chút không yên lòng hỏi ta, "Như Ngọc nè, mấy năm nay, ngươi đối với bệ hạ, có từng buông tha hay không?"
Ta rũ mắt uống trà, "Ta thì không có vấn đề gì, chỉ sợ..." Hắn không chịu buông tha ta.
"Buông tay là tốt rồi, còn có cái gì để sợ, có công phu kia còn không bằng sớm ngày chọn tướng công." Ân Đào Đào khuyên ta đôi câu, mới vỗ đầu nhớ tới chính sự, "Đúng rồi, không nói nhảm nữa, ta lo lắng Chiếu Nguyệt đang ở nhà trông đứa nhỏ một mình. Hôm nay đến chính là nói cho ngươi biết, lúc lâm triều đã định ra ngày, mười lăm tháng này là hôn sự của công chúa Tây Lương, chúng ta ít nhiều cũng phải lộ diện."
Ta gật đầu nhớ kỹ.
Ta vừa đưa Ân Đào Đào ra ngoài, lão quản gia bên kia liền nói cho ta biết, Ân Đào Đào chân trước vừa mới bước ra, chân sau sứ giả Tây Lương liền đến.
Ta nhíu mày, "A Mạc Nhĩ, hắn tới làm gì?"
Lão quản gia nói cho ta biết, sứ giả không phải tới tìm ta, mà tìm đến lão gia.
Cha ta từ sau khi ta mười tám tuổi có thể gánh vác trọng trách Triệu gia quân, liền hết ăn lại nằm làm một con ma bài bạc, chuyện duy nhất để ở trong lòng là hôn sự của ta và hậu nhân của Triệu gia, cho nên lúc Giang Hành Tri còn ở đây, cha quả thực tốt với Giang Hành Tri đến tận trời, tới mức ta cũng ghen tị, chẳng lẽ lần này A Mạc Nhĩ đến, là vì còn áy náy với cha ta sao?
Lòng hiếu kỳ của ta không kéo dài được bao lâu, mới vừa đi đến phòng khách, ta liền nhìn thấy cha ta cùng Giang Hành Tri đi ra, cha ta phe phẩy xe lăn của mình, trên mặt mang theo nụ cười khách sáo xa cách, cha nhìn thấy ta, chỉ chỉ Giang Hành Tri, "Cha mệt mỏi, Như Ngọc con chiếu cố khách nhân đi."
Ta gật đầu đáp ứng, tay phải nâng lên chỉ đường ra khỏi phủ, "Mời qua bên này."
Giang Hành Tri nghiêng mắt nhìn ta một cái liền nhanh chóng dời tầm mắt.
Lúc đi đến cửa chính, hắn đột nhiên dừng bước, "Ta... Ta có lời muốn nói với nàng."
Ta dứt khoát nói, "Cứ nói đừng ngại."
Hắn tìm đến băng ghế đá bên cạnh ngồi xuống, bưng ấm trà trên bàn lên rót cho ta một chén nước, nghiễm nhiên vẫn là bộ dáng nam chủ nhân khi hắn vẫn còn ở nơi này, ta áp chế tiếng thở dài về cảnh còn người mất trong lòng, xa cách nói, "Có chuyện xin nói."
"Lần này ta đến để nói cho cha nàng tin tức về nương nàng."
"Cha đã sớm biết."Hắn lắc đầu, "Ta mang đến một phong thư nương nàng tự tay viết, nói cho cha nàng nương nàng nguyện ý trở về, ta cũng có thể giúp nương nàng về Trường An, nhưng điều kiện là phải để cho ta mang nàng đi."
Tay ta cầm chén trà run rẩy.
Hắn nhìn thấy ở trong mắt, đưa tay nhẹ nhàng lướt qua tay ta, ta hoả tốc thu rút tay ra, tay hắn cứng ngắc tại chỗ, ta chú ý mắt phượng của hắn lại lần nữa ảm đạm như sương mù.
Hắn cực kỳ ung dung thu tay lại, khóe môi gian nan nở nụ cười, nói, "Cha nàng cự tuyệt, thư của nương nàng, người ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tới liền xé rách, tuy nói trước đây ta với nương nàng đối với hai cha con Triệu gia nàng đều có sai, nhưng hai người, không khỏi cũng quá nhẫn tâm."
Ta thấp giọng nói, "Ta vốn không phải là người từ bi."
Hắn nghe xong những lời này, đứng dậy cáo từ, tỏ ý bảo ta không cần tiễn nữa, "A Ngọc, lần này từ biệt, có lẽ sẽ không còn dịp gặp lại, ta... có thể ôm nàng một lần cuối không?"
Thời gian hai năm trải qua cùng hắn rõ ràng ngay trước mắt, nếu không có chuyện kia... cùng hắn làm bạn cả đời có lẽ sẽ trở thành hạnh phúc lớn nhất cuộc đời này của ta, nhưng rốt cuộc thiên ý trêu người.
Ta khẽ gật đầu.
Hắn cúi xuống ôm ta vào lòng, sau đó thừa dịp ta thất thần liền đột nhiên cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi ta như chuồn chuồn lướt nước, không hề nhìn lấy thần sắc của ta liền vội vàng rời đi.
Ta nhìn bóng dáng của hắn ngây ra chốc lát, cho đến khi rốt cuộc không nhìn thấy thân ảnh của hắn nữa, mới xoay người đi tìm cha ta.
Phòng khách không có một bóng người, hạ nhân đều bị cha ta đuổi ra ngoài, cha nhìn thấy ta đến, vội vàng gom mấy mẩu giấy vụn đang cầm trong tay, động tác quá nhanh kết quả làm rơi mất mấy mẩu dưới chân.
Ta xoay người nhặt lên giùm cha.
Cha ta sờ sờ cái mũi, lúng túng nói, "Như Ngọc, sao đột nhiên con lại vào?"
Ta đưa tay bảo cha ta đưa mấy mẩu giấy cho ta, sau đó bày ra trên bàn, ghép lại, nói, "Con vừa tiễn bước hắn, sau đó đến xem cha."
Cha ta tiến đến trước mặt nhìn ta ghép phong thư bị cha xé loạn thất bát tao, mắt cũng không chớp lấy một cái nói, "Cũng không phải chuyện gì lớn!"
Ta thấy bộ dáng cha ta, trong lòng tê rần, hỏi, "Nếu cha thật sự nhớ nương, vậy —— "
Cha ta lại trực tiếp ngắt lời ta, "Không có khả năng."
"Vì sao?"
Cha ta bình tĩnh nói, "Trước năm canh dần Triệu gia ở Lâm Sương hai đời đóng doanh, dốc hết tâm huyết tạo cho Lâm Sương phòng ngự gần như thùng sắt, so với Lâm Sương của ngày nay chỉ có hơn chứ không kém."
Ta nghe đến đó, nhất thời hiểu được, "Nương... Người là một Giang Hành Tri khác..."
"Gần như thế." Cha ta đưa tay muốn chạm vào phong thư ta vừa ghép được một nửa, bị ta đánh một cái đẩy ra, cha xoa xoa mu bàn tay, tiếp tục nói với ta, "Hơn nữa, là ta thích nương con, trước khi nàng sinh ra con thật sự vẫn không thể nguyện ý nói chuyện với ta, phỏng chừng là trong lòng có người khác cho nên hận ta cưới nàng..."
Ta không biết giữa cha ta và nương ta còn có một đoạn như vậy, rất là cảm khái.
" Lúc trước ta cảm thấy nàng xinh đẹp, muốn đối tốt với nàng cả đời, tự đánh giá đối với nàng thật tình chân ý. Nhưng sau đó lại..." Cha ta dài thở dài một hơi, quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, "Biết nàng còn sống, còn có một nữ nhi, ta đều hiểu được. Nàng còn sống tốt, ta không biết nên cao hứng hay nên bi ai, về phần còn có thể ở cùng một chỗ hay không, Như Ngọc, nếu là con, con sẽ lựa chọn thế nào?"
Ta không nói gì, lường trước cha ta cũng biết đáp án của ta.
"Giang Hành Tri, hắn buông tay rồi sao?"
Ta gật gật đầu."Nhìn thấy thái độ của cha với nương, tâm ý hắn cũng nguội lạnh."
"Vốn nên như thế." Cha ta chuyển tầm mắt qua phong thư đã ghép lại kia không rời mắt, ta xoay người, lặng lẽ đi ra ngoài.
Bình ổn qua mấy ngày, mắt thấy sắp tới ngày thành thân của Tây Lương công chúa và Tam vương gia, tuy nói chuyện vui này thoạt nhìn không vui chút nào, nhưng dù sao cũng là hôn lễ hoàng gia duy nhất ở thành Trường An mấy năm nay, không thể xem nhẹ, nghe nói trưởng công chúa ở Tướng Quốc Tự thắp hương cũng đã trở lại.
Chạng vạng hôm nay lúc ta hồi phủ, ngoài ý muốn gặp được một vị cố nhân.
Người nọ xoay người lại với ta, chắp tay trước ngực niệm câu Phật hiệu. Khí chất trên người vẫn giống như mấy năm trước, cao thượng như tùng xanh ở nơi thâm sơn tuyết rơi, như lá trúc đung đưa trong gió mát.
Ta vừa nhìn thấy hắn liền kinh ngạc, "Tần Minh?"
Hòa thượng phảng phất như không dính khói lửa nhân gian khẽ vuốt cằm nói, "Bần tăng pháp danh Hư Tịnh."
Ta dừng cước bộ lại, do dự mà hỏi hắn, "Ngươi tới nơi này, có chuyện gì sao?"
"Trưởng công chúa ra lệnh bần tăng ôn tình cũ với Triệu thí chủ, nếu có thể tro tàn lại cháy, liền không thể tốt hơn." Hai tròng mắt hắn trong suốt như nước nhìn ta, thần sắc cao thượng không thể ức hiếp.
Ta rung động tâm niệm, nhưng khi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của hắn, ta nhất thời cảm thấy nhất định là bản thân không sạch sẽ, dùng ý niệm phàm phu tục tử trong đầu làm bẩn đại sư...
Hắn bình tĩnh nhìn ta, tiếp tục nói, "Suy nghĩ của thí chủ đều là chính xác, trưởng công chúa quả thật là bảo bần tăng đến câu dẫn thí chủ."
Ta thiếu chút nữa thì sặc, thuận khẩu khí, mới nói, "Lặn lội đường xa có lẽ ngươi cũng mệt mỏi, đi vào nói sau."
"Bần tăng còn có nơi phải đi, lần này đến, còn muốn chuyển tới thí chủ vài câu."
"Xin cứ nói."
Hắn vừa thương hại vừa từ bi rũ mắt nhìn ta, "Trưởng công chúa nói, vô luận cuối cùng cô ở cùng với ai, nàng đều phải ngáng chân chuyện tình cảm của cô cả đời."
Ta hoảng sợ."Tần Minh, nể tình chúng ta quen biết lâu như vậy, giúp ta khuyên nhủ trưởng công chúa đi."
"Bần tăng pháp danh Hư Tịnh." Hắn ôn hòa lập lại lần nữa, sau đó gật đầu nói, "Bần tăng đương nhiên sẽ dốc hết sức cảm hóa cho nàng ấy, thí chủ yên tâm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...