Lúc ta đi vào cửa chính thì Triệu Khả nói cho ta biết, ông già đang ở đại sảnh cầm cây roi vừa dài vừa to để hành gia pháp, âm trầm chờ ta trở về. Ta thoáng chốc run bắn lên, hỏi: "Hành Tri nói gì với cha ta?"
Triệu Khả nghi hoặc nhìn ta, "Công tử cũng không nói nhiều, chỉ có điều hôm nay công tử thật sự rất lạ, sắc mặt thật sự là dọa người. Người chung quanh đều tránh lui ba thước không dám trêu chọc công tử. Lão gia liếc mắt một cái liền nhìn ra rồi khẳng định là người lại chọc công tử tức giận."
Ta ủ rũ mà tỏ vẻ cam chịu.
Triệu Khả chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Công tử có thể chịu đựng được người, chính là phúc phận lớn. Tiểu thư người an phận một chút, sống vui vẻ cùng công tử không được sao?"
Ta nghe xong đầu đầy sọc đen, mơ hồ cảm thấy lời này như là quan lại nhà khác khuyên bảo nam chủ nhân phong lưu thành tánh trong nhà, sao ngờ được ta ở đây lại có thể bị như vậy. Ta âm thầm thở dài một tiếng, trấn an Triệu Khả:"Ta hiểu rồi, việc hôm nay kỳ thật chỉ là hiểu lầm, ta đi giải thích với Hành Tri là được."
Sắc mặt Triệu Khả rạng rỡ hơn chút, mở lòng từ bi chỉ đường cho ta, "Vâng, từ sau viện trèo tường qua, bên kia ít người sẽ không có ai thấy. Lão gia qua một canh giờ nữa sẽ chuẩn bị đi nghỉ, nếu hôm nay người không đợi được tiểu thư phỏng chừng ngày mai cơn giận sẽ tiêu tan, người nhanh đi theo công tử giải thích đi."
Ta gật đầu, nhanh như chớp đi đến bức tường sau cổng.
???
Cả người ta toàn vết bùn tuyết, lúc chật vật xuất hiện ở cửa phòng, thì chỉ có Thư Ngữ đang trong phòng xông hương ngủ gật. Thư Ngữ nhìn thấy ta tự nhiên vẫn không có vẻ hoà nhã, trừng mắt liếc mắt nhìn ta, rồi tiếp tục công việc của mình. Từ trong miệng hắn biết nơi Giang Hành Tri đi rõ ràng không thật, vì thế ta lại đi hướng thư phòng, mở cửa phòng ra, quả nhiên hắn đang ở đây cầm một quyển sách nhìn xem rất xuất thần.
Vừa mở cửa phòng liền cảm giác hơi nóng từ cửa trào ra, đáng tiếc ngoài phòng gió vẫn thổi mạnh, thổi bông tuyết cuốn vào trong thư phòng, nhất thời mặt đất nơi cửa liền trơn ướt.
Giang Hành Tri lãnh đạm nói, "Vào đi."
Ta nhanh chóng đóng cửa lại, thở phào một hơi, cơ thể lạnh băng lúc này mới từ từ mềm ra. Trong thư phòng đầy lò sưởi, bông tuyết tích trên người và trên đầu gần như lập tức tan ra, nước tuyết từ đầu và quần áo chảy xuống.
Hắn nâng mi nhìn ta, trong mắt lóe qua rất nhiều thần sắc, nhanh đến nỗi làm cho người ta không nắm bắt được, cuối cùng dường như mới bất đắc dĩ mà thở dài, nói: "Sao lại chật vật như vậy?"
Dứt lời, lấy ra một cái khăn tay, đi tới cẩn thận lau nước tuyết trên đầu ta. Lúc này Thư Ngữ tiến vào đưa nước trà, Giang Hành Tri phân phó hắn về phòng lấy cho ta một bộ quần áo sạch sẽ đưa tới đây. Thư Ngữ đang ở trước mặt công tử nhà hắn nên không dám nhăn mặt với ta, cúi đầu dạ vâng, sau đó rời khỏi phòng.
Giang Hành Tri cau mày, nói: "Đường từ cửa cung về phủ tướng quân khó đi từ lúc nào vậy? Nàng lại có thể một thân tuyết một thân bùn."
Ta nghe hắn chịu nói chuyện với ta, biết hắn vẫn giận đến tình trạng nghiêm trọng nhất, vì thế nhanh chóng tội nghiệp nói: "Ta còn chưa đi đến cửa liền nghe bảo ông già chuẩn bị roi đánh ta, mời trèo tường sau về đây, kết quả không nghĩ qua là bị té ngã."
Hắn lườm ta liếc mắt, "Đáng đời."
"Lời này của công tử." Ta đau khổ phản bác, "Nếu không phải huynh về với bộ mặt đen như mực khiến cha ta cho rằng ta lại chọc giận huynh, thì cha ta có thể muốn đánh ta sao?"
Giang Hành Tri nói: "Vậy xem ra, ta thấy nàng cùng trưởng công chúa kia ** còn phải bày ra bộ mặt hiền lương hòa nhã để tỏ vẻ độ lượng?"
Ta cuống quít khen: "Công tử thánh minh!"
Hắn bị hành vi vô lại của ta làm cho bất đắc dĩ, đưa tay vỗ nhẹ đầu ta, ta thuận thế cắm vào lòng hắn: "Ôi, mưu sát hôn thê."
Giang Hành Tri lúc này mới hòa hoãn sắc mặt, nụ cười dịu dịu dàng dàng trên khóe môi lại một lần nữa xuất hiện.
Ta rúc trong lòng hắn giải thích: "Về trưởng công chúa kia, thù của ta cùng nàng ấy là kết từ nhỏ. Việc này nói ra thì quá dài."
"Ồ?" Hắn xem ra rất có hứng thú.
Vì thế ta liền tiếp tục giải thích, "Huynh có biết, lúc trước ta bị cha ta xem như con trai mà nuôi dưỡng, hơn nữa Triệu gia cũng không có nữ trưởng bối. Có một lần, lúc ta vẫn cho rằng mình là đàn ông, thời điểm mới gặp trưởng công chúa, nàng ấy mặt tròn xinh đẹp, vóc người cũng đẹp, là hình tượng nàng dâu trong suy nghĩ của ta, vì thế ta liền nói với chính mình, Triệu Như Ngọc ngươi thích nàng đi."
Giang Hành Tri gật gật đầu. "Sau thì sao?"
"Làm gì có sau đó." Ta rối rắm cau mày, "Nếu ta thật sự là đàn ông, chắc chắn sẽ cưới nàng về nhà. Đáng tiếc thế sự khó liệu, ai biết được ta dĩ nhiên là nữ, thật sự là phá hỏng cmn chuyện!"
Ta ý thức được mình nói sai, loại người đọc sách như hắn ghét nhất là bị ta không khống chế được cảm xúc mà chửi mẹ nó, liền nhanh chóng xua tay nói:"Thuận miệng nói tục, thuận miệng, huynh đừng để ý."
Hắn cực bất đắc dĩ nở nụ cười, vỗ vỗ đầu ta.
Lúc này Thư Ngữ cầm quần áo đưa tới, ném vào tay ta liền nhanh chóng rời đi, tránh ta như rắn rết mãnh thú, tựa như không bao giờ muốn đợi cùng một chỗ với ta.
Quần áo ta mặc trên người chảy nước tuyết, bị đông đến lạnh run, vì thế ta dứt khoát cởi quan bào phiền phức trên người, thay quần áo mà Thư Ngữ mang đến. Ta đang cúi đầu thắt vạt áo, thì Giang Hành Tri phía sau thuận tay giúp ta lấy tóc từ trong đống quần áo mới mặc ra. Hắn đột nhiên vén tóc qua một bên cổ ta, ngơ ngẩn dừng lại vẫn không nhúc nhích.
Ta kinh ngạc hỏi hắn: "Hành Tri? Làm sao vậy?"
Giang Hành Tri chậm rãi buông tóc trong tay, hỏi: "Trên đường nàng về đã gặp ai?"
Ta lắc đầu, tiếp tục cúi đầu thắt đai lưng, "Trời giá rét đông lạnh, tuyết lại lớn như vậy, cho dù gặp ai cũng không nhận ra được đâu."
"Trong cung thì sao? Sau khi ta rời khỏi cung, nàng lại ở cùng một chỗ với ai?" Hắn ép hỏi, tâm tình rất nóng nảy.
Ta không biết hắn vì sao lại như vậy, liền ra hiệu cho hắn bình tĩnh, sau đó hồi đáp: "Sau khi huynh đi ta cũng không gặp được ai, trưởng công chúa nói chuyện với bệ hạ một lúc rồi về tẩm cung của nàng ấy. Sau đó bệ hạ răn dạy ta vài câu..."
Ta đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, theo bản năng sờ sờ vết bên cổ bị Hoa Nam Bình cắn lúc ở trong đình Sơ Ảnh uyển. Khi ấy chỉ cảm thấy răng cắn nhẹ và một hồi tê dại, vì thế cũng không để trong lòng.
Giang Hành Tri nhìn động tác của ta, khóe miệng xé ra một nụ cười nhạt mà xa cách: "Thì ra nàng đều biết, chính là hà tất muốn gạt ta."
Ta có miệng khó mở.
Hắn chỉ vào cửa: "Ta tạm thời không muốn thấy nàng, đi ra ngoài."Thanh âm lạnh như băng mà quyết tuyệt.
Ta lắc đầu, đứng dậy đi đến ngưỡng cửa, trong chớp mắt sắp đóng cửa lại, ta quay đầu, nhìn thấy hắn đang ẩn nhẫn nắm tay thành quyền, liền cười khổ nói: "Nếu ta nói đây là hiểu lầm, huynh tin không?"
Hắn nhắm mắt lại, khóe mắt dài nhỏ khắc trên gương mặt trắng nõn, hơi run rẩy, nụ cười khóe môi rất xa lánh, hắn nói: "Đi ra ngoài."
Cửa phòng trước mặt ta hung hăng đóng lại, ta ngửa đầu nhìn bầu trời đầy bông tuyết tạp vào mặt, khổ bức vô hạn cúi đầu nặng nề thở dài.
Ta thật con mẹ nó nghi ngờ tên Hoa Nam Bình kia là cố ý! Ông đây đùa giỡn muội muội của hắn vì thế hắn mới làm hại gia đình ta không yên, đồ đểu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...