Đoàn Cảnh Sơ không ngờ Tiết Đường lại cho đại phu chữa trị vết thương cho hắn ta, thay y phục mới, nhân tiện ăn xong bữa trưa rồi mới để hắn ta đi.
Hắn ta bỗng thấy không cam lòng.
Tiết Đường đánh hắn ta, sau đó lại thờ ơ với hắn ta? Hắn ta đường đường là công tử Đoàn gia, chứ đâu phải tên vô danh tiểu tốt mà Tiết Đường gọi là tới, đuổi là đi.
Khi hắn ta khập khiễng đi đến cổng, phu xe hồi sáng đã giữ sẵn một con ngựa ở đó.
“Xe ngựa đâu? Bổn thiếu gia bị thương, không cưỡi ngựa được.”
Phu xe cười nịnh nọt: “Đây là sắp xếp của phu nhân.
Phu nhân nói vết thương của ngài đều ở trên người, không ảnh hưởng đến việc cưỡi ngựa.
Nếu ngài không vừa ý, thì có thể tự đi bộ về.”
“Đoàn, Đoàn công tử, ngài không sao chứ?”
Nha hoàn của Vi Sinh Miểu chờ mãi ngoài cổng, thấy Đoàn Cảnh Sơ đi ra, liền ân cần hỏi thăm.
Đoàn Cảnh Sơ vốn muốn đôi co với phu xe nhưng nhìn thấy nha hoàn đó, hắn ta vội nắm dây cương, nhảy lên ngựa, ngồi thẳng lưng, lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, nghiến răng nghiến lợi: “Ta không sao.
Ta rất ổn.”
Nha hoàn được dặn ở đây nghe ngóng tin tức, cũng là muốn lôi kéo Đoàn Cảnh Sơ làm đồng minh.
Ban nãy tuy Vi Sinh Miểu giả vờ ốm yếu chạy khỏi Tần gia, nàng ta vẫn mời đại phu đến khám rồi kê mấy đơn thuốc dưỡng thai.
Trong thời gian này, nàng ta phải chú ý chăm sóc đứa bé.
Nàng ta phải hoàn thành nhiệm vụ được giao, như thế Vi Sinh Miểu mới không đối xử tệ với nàng ta.
Nghe vậy, nha hoàn hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nói: “Tần phu nhân thật quá kiêu căng, sao có thể đối xử với ngài như vậy?”
“Đừng nói linh tinh.
Tần phu nhân rất khách khí với ta.”
Đoàn Cảnh Sơ nhìn bộ y phục mới trên người mình, nói.
Nha hoàn: “...”
Đoàn Cảnh Sơ lười nói chuyện với nha hoàn của một ca kỹ, quất ngựa rời đi.
Hắn ta là một kẻ ăn chơi.
Nhưng những thiếu gia chơi bời ở kinh thành đều có giới hạn.
Dù hắn ta có nhiều sở thích lạ lùng, thì cũng khác đám thấp kém ngoài kia.
Lòng tự tôn của hắn ta không cho phép hắn ta tuỳ tiện giao du với người khác.
Sau khi Đoàn Cảnh Sơ đi, không khí trong Tần gia càng thêm căng thẳng.
Bọn hạ nhân đều nhìn về phía từ đường, nhưng không dám hó hé gì.
Trước đây, dù Tiết Đường nổi cáu ở nhà hay ngoài đường, không một ai dám đến gần nàng.
Hôm nay, họ… càng không dám.
Trong từ đường, Tần Minh Thuỵ quỳ trên đất, quay đầu nhìn gương mặt vô cảm của Tiết Đường.
Nàng gọi Đoàn Cảnh Sơ đến để trút giận thay hắn ta sao?
Ha ha.
Hắn ta quá ngây thơ rồi.
Ngay lúc suy nghĩ của Tần Minh Thuỵ rối tung rối mù, Tiết Đường đi đến bên cạnh hắn ta, nhấc tay lên, ấn xuống vết thương trên bả vai hắn.
A!
Đau quá!
Tần Minh Thuỵ đã cảm nhận được sự đau đớn của Đoàn Cảnh Sơ ban nãy, đau như vậy, có ai mà không khuất phục chứ?
Tần Minh Thuỵ nghiến răng: “Tiết Đường, buông tay ra.”
Tiết Đường thả hắn ta ra, nói: “Ta đánh Đoàn Cảnh Sơ là vì hắn ức hiếp đệ, nói lời xúc phạm Tần gia.
Ta đánh đệ là vì đệ chọn cách ngu ngốc nhất để giải quyết vấn đề.”
Nàng dừng một chút, ánh mắt liếc nhìn Tần Minh Thuỵ thêm mấy phần chán ghét: “Đánh cũng được, nhưng phải có năng lực chiến thắng.
Kết quả thì sao, đệ đường đường là công tử của tướng phủ, lại bị người ta đè ra đánh, mất hết mặt mũi của Tần gia.”
Tần Minh Thuỵ cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng hắn sỉ nhục đại ca của ta.
Chẳng phải trước đây tẩu nói, kẻ nào sỉ nhục Tần gia thì đánh kẻ đó sao? Chỉ cần không đánh chết là được.”
Tiết Đường nhấc tay, lại ấn xuống vết thương: “Ta không nói hành động của đệ sai, mà đệ phải chú ý thời điểm và phương thức hành động.
Vua không nên nóng giận gây chiến, tướng không nên nóng giận ra trận, đệ ra tay trước, đệ có nắm rõ được thực lực của đối phương không? Biết không đánh lại hắn, thì về nhà nghĩ cách, hoặc là cố gắng trau dồi rèn luyện bản thân, khi có đủ năng lực thì đánh trả.
Có câu, quân tử báo thù, mười năm không muộn, biết co biết duỗi mới là đại trượng phu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...