Khi xe ngựa dừng trước nha môn Kinh Triệu Phủ, phu xe vẫn chưa hoàn hồn.
Tiết Đường nói: “Đi truyền tin, bảo ta đã tới rồi.”
Nguyên chủ ở nhà bình thường rất kiêu ngạo, phu xe cũng không cảm thấy có gì lạ, chỉ có điều đây là lần đầu tiên hắn nghe được giọng nói lạnh lùng của nàng.
Hắn cẩn trọng xác nhận lại: “Phu nhân, người thực sự muốn đích thân đi đón Tam công tử sao?”
“Hử?” Tiết Đường nhìn vẻ mặt bối rối của phu xe, hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì à?”
Nàng biết nhờ có lời nói và hành vi của nguyên chủ “làm gương”, các đệ đệ, muội muội của Tần Minh Nguyên càng ngày càng không ra thể thống gì, nàng phải uốn nắn bọn họ càng sớm càng tốt.
Tần Minh Nguyên dũng mãnh giết địch, trở về mà phát hiện trong nhà biến thành thế này thì chắc sẽ đại chiến ba trăm hiệp với nàng mất.
Hơn nữa, đã tái sinh trong cơ thể người ta, nàng cũng nên dọn dẹp mớ hỗn độn này thay nguyên chủ.
Thứ nhất là để trả nợ, thứ hai là nàng không cho phép năng lực của con người bị dùng sai chỗ.
Dù những kẻ thừa thãi trong nhà có gây chuyện thị phi đến mức nào, chỉ cần tận dụng đúng năng lực của họ thì họ có thể xông pha đánh giặc, vào triều tranh luận với các học giả, cũng có thể cứu giúp dân chúng gặp nạn…
Tuy nơi này không phải luôn thái bình thịnh vượng, nhưng ít nhất họ không phải đối mặt với những cuộc chiến liên miên với đám người ngoài hành tinh xâm lược, cớ gì lại không trân trọng nó?
Phu xe nhắc nhở: “Phu nhân, Tam công tử bị nhốt trong ngục, nơi đó không sạch sẽ.
Để ta nhờ quan sai đưa ngài ấy ra ngoài, người muốn chờ ở đâu?”
Bình thường dù phu nhân có đến chuộc người thì cũng chỉ ngồi trong xe, chờ hạ nhân nộp phạt chứ chưa từng bước qua cửa nha môn.
Tần tổng quản không có ở đây, tốt nhất là không gây ra rắc rối lớn nào.
Tiết Đường phớt lờ hắn ta, hiên ngang bước vào nha môn.
“Tần Tam, Tần Minh Thuỵ, ở phòng giam nào?”
Vừa vào cửa, Tiết Đường đã hỏi.
Tần gia hiển hách, ở Đại Kinh không ai không biết Bắc chinh tướng quân Tần Minh Nguyên, danh tiếng mấy vị công tử, tiểu thư Tần gia càng vang dội, một quan sai ở cửa phản ứng ngay: “Cô là Tần phu nhân? Mời đi theo ta.”
“Phải.
Đa tạ.”
Một câu vỏn vẹn ba chữ khiến quan sai choáng váng.
Ai cũng biết chuyện Tiết Đường vì ân nghĩa mà gả vào phủ tướng quân.
Sau khi thành thân nàng đã náo loạn cả Tần gia, kiêu ngạo, độc đoán, tiêu sài phung phí.
Nhưng hắn chưa từng gặp mặt vị Tần phu nhân trong lời đồn này.
Còn người trước mắt hoàn toàn khác với lời đồn đại.
Chẳng lẽ sau khi Tần tướng quân mất tích, Tần gia đã xảy ra chuyện gì sao? Điều gì đã kích thích nàng?
Phu xe quen thuộc đưa cho viên sai nha một túi bạc: “Đại nhân nhà ngươi có chỉ thị gì không?”
Viên quan dừng bước, xấu hổ từ chối túi bạc: “Lần này đã quấy nhiễu đến nghi trượng của công chúa.
Theo luật, phải phạt đánh 30 gậy, không phải vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết.
Trước khi vào cung, đại nhân nhà ta chỉ bảo phải phạt đánh trước mặt người của Tần gia.”
Tiết Đường gật đầu, lắc lắc chiếc roi trong tay: “Ta vốn muốn tự mình dạy cho hắn một bài học, nhưng có các ngươi ra tay rồi, đỡ mất công ta tốn sức.
Có điều các ngươi có thể thay hình phạt đánh gậy thành roi không? Đây, ngươi đánh đi.”
Trước đây nàng từng dạy dỗ binh lính dưới quyền mình, nàng biết một số hình cụ gây ra vết thương trông có vẻ nghiêm trọng nhưng không ảnh hưởng đến gân cốt, trong khi một số hình cụ khác khi đánh không để lại sẹo, nhưng vết thương có thể gây chết người.
Vừa nói, nàng vừa nháy mắt với phu xe.
Phu xe từng là lính của Tần Minh Nguyên, vì bị thương trên chiến trường nên mới lui về nghỉ ngơi, hắn đã từng trải nhiều nên vừa nhìn biểu cảm của nàng là đã hiểu.
Hắn nhét túi bạc vào tay quan sai: “Xin Lý bổ đầu hãy thay phu nhân nhà ta quản giáo tiểu thúc tử.
Phu nhân nhà ta sẽ nhớ ơn ngươi.”
Nhà ngục tối tăm, ẩm ướt, có hai thiếu niên nằm trong một buồng giam nhỏ.
Họ bị trói bằng dây thừng, đầu tóc bù xù, y phục xộc xệch.
Nghe thấy tiếng bước chân, họ cùng nhau quay đầu lại.
“Tiết Đường?”
Một cậu thiếu niên không tin mở miệng hỏi.
“Là ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...