Tướng Quân Đích Thê Xuyên Không


Lời Tiết Đường nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay mà Tần Minh Thuỵ nghe xong thì dựng cả tóc gáy.

Rốt cuộc nàng đang toan tính điều gì? Nữ nhân này đột nhiên trở nên khác lạ, nhưng dáng vẻ càng lúc càng giống mẫu thân, khiến người ta khó mà nhìn thấu.

Tần Minh Thuỵ lắp ba lắp bắp: “Vì, vì sao?”

Tiết Đường trả lời, không nhanh không chậm: “Hắn rất có hứng thú với việc đại ca của đệ mất tích và tình cảnh bây giờ của Tần gia.”

Tuy Tần Minh Thuỵ biết bên ngoài có rất nhiều người nhìn chằm chằm Tần gia như hổ đói, nhưng Đoàn gia là thương nhân, hắn ta nghĩ họ không thể thu phục Tần gia, kể cả khi Tần gia lụn bại.

Tiết Đường nói tiếp: “Tuy Đoàn gia là thương nhân, nhưng thương nhân là người khéo léo, linh hoạt nhất.

Biết liên kết lực lượng, thương nhân không kém quyền thần mưu sĩ là bao.


Đệ vốn không hề biết sau lưng Đoàn gia có mấy thế gia đại tộc chống đỡ.

Cuộc giao tranh giữa các gia tộc không đơn giản như trò đơn đả độc đấu trong đầu đệ đâu.”

Sau khi đánh Đoàn Cảnh Sơ, Tần Minh Thuỵ chỉ nghĩ rằng khi ra khỏi cửa sẽ bị trùm bao đánh, không ngờ lại phức tạp như vậy.

Mặc dù tính tình Tần Minh Thuỵ nóng nảy, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh, lãnh đạm của Tiết Đường, hắn ta thấy mình cũng không quá sốt ruột nữa.

Hắn ta chọc chọc cái bánh bao trong tay, nhìn chằm chằm Tiết Đường, hỏi: “Nhân lúc đại ca ta không ở đây, bọn họ liên hợp lại đối phó chúng ta thì sao?”

“Đại ca đệ có thể chống đỡ Tần gia, chứng tỏ hắn không đơn giản.

Đương nhiên, thứ không đơn giản ở hắn không phải sự dũng mãnh giết địch mà đệ nhìn thấy, mà là dù hắn ở Bắc Cảnh vẫn có thể đảm bảo Tần gia ở kinh thành không loạn.

Điều này chứng tỏ, hắn đã có sự chuẩn bị rồi.”

Tiết Đường dừng một chút, nàng định nói “Hắn đã bồi dưỡng cả một đội ngũ rồi”, nhưng câu này quá hiện đại, không phù hợp để nói ở đây, vì thế nàng đành chuyển sang chủ đề khác: “Không chỉ có Tần tổng quản mà đệ nhìn thấy, đại ca đệ còn bồi dưỡng một đội ám vệ, chắc chắn luôn có người âm thầm bảo đảm các hoạt động của Tần gia.

Có điều, những người trong bóng tối này trung thành đến mức nào? Đại ca đệ sống chết không rõ, những người đó có thể ở lại Tần gia trong bao lâu, chúng ta cũng không rõ.”

Tần Minh Thuỵ hoàn toàn thả lỏng, thở phào một hơi: “Đã thế thì không còn gì phải lo nữa rồi.

Người của đại ca, chắc chắn sẽ trung thành đến chết.”


Cảm thấy mọi lời nói trước đó đều đổ sông đổ bể, Tiết Đường kì quái nhìn Tần Minh Thuỵ: “Có những người sẽ bị mua chuộc làm phản, có người vẫn sẽ trung thành, nhưng còn phải xem người Tần gia có xứng đáng để họ trung thành không.

Chủ tử lạnh nhạt, hạ nhân vô năng, tương tự, hạ nhân cũng có thể chống lại chủ tử.

Ta để Đoàn Cảnh Thần đến đây, mục đích là cho kẻ trong người ngoài nhìn thấy rõ, dù Tần Minh Nguyên không ở đây, Tần gia cũng không dễ bị bắt nạt.”

Tần Minh Thuỵ cảm thấy có chỗ dựa, máu huyết toàn thân sôi sục, nhưng chưa được ba phút đã lạnh lẽo.

Hắn ta nhìn da thịt mềm nhũn trên mặt, trên tay Tiết Đường, trong lòng bắt đầu hơi không yên tâm về Tần gia: “Nhỡ bọn họ phái người ra tay âm thầm thì sao?”

Tiết Đường giơ tay lên, ánh mắt thờ ơ: “Đệ cho rằng ta đánh không lại sao?”

Vương ma ma vừa tiễn Đoàn Lão thái thái đi, vội vàng chạy về báo tin, còn chưa kịp bước vào Hải Đường Cư thì bà ta đã nghe thấy tiếng hét thất thanh từ bên trong vọng ra.

Bà ta run lên vì sợ, chạy vào trong, vừa vào thì thấy Tiết Đường đang giữ Tần Minh Thuỵ dưới đất, đánh đập dã man.

Đánh xong, Tiết Đường nhấc chân lên, vẫn lạnh nhạt như cũ: “Vốn tưởng đệ chỉ không có đầu óc, bây giờ xem ra công phu của đệ cũng như mèo cào, chẳng trách lại bị Đoàn Cảnh Sơ đánh bại.


Đừng ra ngoài cho đến khi đệ đánh được ta, nếu không ta không biết phải đi đâu để nhặt xác cho đệ.”

Tần Minh Thuỵ nín nhịn, luyện võ suốt hai ngày liền.

Hôm nay, nghĩ đến chiều Đoàn Cảnh Thần sẽ đến nhà, hắn ta ăn xong cơm trưa liền chuẩn bị từ sớm, chạy đến hoa sảnh ở tiền viện để chờ.

Tiết Đường không ở trong phòng mà ngồi ở hoa sảnh, tựa người vào gối, say sưa đọc sách.

Tần Minh Thuỵ bước lại gần, nhìn kĩ hơn, trên bìa sách viết “Ta là yêu phi”.

Tần Minh Thuỵ: “!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui