Gió lặng mưa ngừng, cầu vồng rực rỡ trên cao, cái nắng ấm đầu hạ làm không khí bốc hơi ẩm ướt.
Trong phủ tướng quân nhất phẩm của Đại Kinh, ở viện của chủ mẫu, tiếng gõ cửa và la hét của người hầu vang lên ầm ĩ: “Phu nhân, phu nhân, mau tỉnh lại đi.”
Tiết Đường mở đôi mắt mờ mịt vì say xỉn, nhìn chằm chằm vào chiếc giường chạm khắc kì lạ trước mặt, lại hờ hững liếc bình rượu đã vơi một nửa bên cạnh.
Một phút trước, nàng còn là chỉ huy liên sao, ra lệnh cho chiến hạm lao vào quân đội người ngoài hành tinh, kết thúc cuộc chiến chống xâm lược với sự chênh lệch lớn về sức mạnh bằng cách đồng quy vu tận.
Khi mở mắt ra lần nữa, nàng đã nằm ở đây rồi.
Đột nhiên đầu nàng đau như búa bổ, thụ động tiếp nhận rất nhiều hình ảnh.
Tiết Đường cố gắng tiêu hoá những kí ức thuộc về chủ nhân cơ thể này, miễn cưỡng chấp nhận rằng mình đã xuyên không.
Nguyên chủ Tiết Đường, chủ mẫu Tần gia, là đích thê của Tần Minh Nguyên, tướng quân nhất phẩm triều đình Đại Kinh.
Năm năm trước, Tần Minh Nguyên xuất chinh đến phía Bắc để thảo phạt quân Thát Đát, vì mắc mưu kẻ thù mà bị thương nặng, nguyên chủ tình cờ gặp vị tướng quân này rồi đem lòng yêu hắn.
Tiết gia giấu người bị thương trong xe ngựa, đưa về kinh đô, từ đó, nguyên chủ giả vờ bị câm.
Người ngoài cho rằng nàng vì cứu tướng quân mà kinh sợ quá độ, Tần gia để báo đáp ân tình, thuận lý thành chương gả nàng vào phủ tướng.
Nguyên chủ ban đầu chỉ là một nữ thương nhân kinh doanh nhỏ, sau khi giác ngộ thì địa vị của nàng tăng vọt.
Nhưng nàng không hiểu nguyên tắc cơ bản để duy trì điều đó.
Đã không quản lí cẩn thận, nàng còn ngang ngược, kiêu ngạo và độc đoán, lại thêm cặp phụ mẫu còn không biết trời cao đất dày hơn cả nàng.
Gia đình ham lợi lộc ấy không biết đã nuốt chửng bao nhiêu của cải và tiền bạc của phủ tướng quân
Tiết Đường sử dụng phương pháp bí truyền để bói một quẻ cho cơ thể này.
Nàng vốn muốn bói thử tuổi thọ, nhưng tuổi thọ là thứ rất khó nói, nàng chỉ có thể bói ra địa vị của cơ thể này sắp bị người khác thay thế.
Tiết Đường hừ lạnh.
Với phong cách sống của nguyên chủ, không bị bỏ rơi mới là lạ.
Tiếng gõ cửa ngày càng lớn cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiết Đường.
Tiết Đường cau mày.
Từ khi nguyên chủ gả vào đây, quy củ trong tướng phủ càng ngày càng mai một, Tần Minh Nguyên thì quanh năm vắng nhà, nhờ sự nỗ lực của nàng mà Tần gia mới trở nên hống hách như hiện tại.
Ngoài cửa vang lên giọng nói của một người phụ nữ, là quản sự Vương ma ma: “Phu nhân, người mau ra ngoài xem, Vi Sinh cô nương đã chờ trong hoa uyển khá lâu, sắp mất bình tĩnh rồi ạ.”
Vi Sinh cô nương, Vi Sinh Miểu, hoa đán mới trong đoàn kịch Nam Khúc, mang thai được ba tháng.
Một tháng trước, khi tin tức Tần Minh Nguyên mất tích truyền ra, nàng ta thường xuyên đến Tần gia nói lý lẽ, bảo rằng đứa con trong bụng là của Tần Minh Nguyên.
Với lý do không thể kiểm chứng, mà đến nhà người khác làm loạn?
Đúng là có chủ đích lớn.
Tiết Đường hừ lạnh.
Lâu lắm rồi mới có người dám gây sự với nàng.
“Phu nhân, phu nhân, vẫn chưa có tin tức gì về tướng quân, xin phu nhân đừng bốc đồng, trong bụng của Vi Sinh cô nương đang có huyết mạch của tướng quân.”
Giọng nói ngoài cửa càng lúc càng lớn, càng lúc càng gấp gáp.
Chuyện của người khác, nàng lo gì chứ? Tiết Đường ngoảnh mặt làm ngơ, tự nhiên thấy bình thản và thư thái hơn.
Việc nàng cần làm bây giờ là sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu, làm quen với cuộc sống nơi đây và sống theo cách của mình, những thứ khác chỉ là phù du.
Nàng đứng dậy nhìn một lượt đồ đạc trong phòng, bàn ghế được chạm khắc bằng gỗ tuyết tùng kim tuyến, đồ trang trí cũng xa xỉ, trên bàn trang điểm có mấy hộp trang sức, còn có một chiếc gương toàn thân lấp lánh.
Gương kính là thứ hiếm có ở Đại Kinh, nó là thứ được tặng cho Tần Minh Nguyên khi chiến thắng trở về, là cống phẩm của Tây Vực.
Nó vốn được đặt trong phòng Tần Minh Nguyên, nhưng khi hắn xuất chinh, nguyên chủ đã cưỡng ép chuyển nó về phòng mình bất chấp sự can ngăn của hạ nhân.
Nàng nhìn mình trong gương.
Thân thể hơi đầy đặn, mặc một bộ váy hoa đỏ thêu chỉ vàng, trên đầu cài trâm bằng ngọc và một bộ dao điểm thuý có giá trị.
Ngoại hình này giống với nàng ở kiếp trước, mang khí chất uy nghiêm, chỉ là lớp trang điểm trên mặt quá diễm lệ, cố gắng biến đường nét mạnh mẽ, phóng khoáng thành nét mảnh mai, duyên dáng, không những không trở thành thiếu nữ Giang Nam xinh đẹp mà còn thô tục đến mức không nhìn nổi.
Nàng đi đến chậu rửa mặt bên cạnh, tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt, sau đó tự trang điểm lại cho mình.
Từ lúc nhập ngũ ở kiếp trước, không biết bao nhiêu lâu rồi nàng không trang điểm, nên nàng đành ngồi làm thật chậm rãi, trong lúc đó cũng tiêu hoá các kí ức của nguyên chủ.
“Phu nhân!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...