Tướng Quân Của Trẫm Chạy Rồi


Nhìn Cơ Ẩn ngã trên mặt đất, nôn ra máu đen liên tục, ánh mắt tan rã, hơi thở dần yếu ớt, cả người Phá Lỗ đều muốn nổi điên.


Con ngươi y đỏ bừng, nhào qua bóp chặt cổ Thái Hằng, “Thuốc giải!”

Thái Hằng khó khăn thở dốc hai tiếng, vẻ mặt điên cuồng lại độc ác, hắn ta nhổ nước bọt vào mặt Phá Lỗ, “Phi, tay sai nhà họ Cơ! Ha ha ha ha….
Không có thuốc giải, người trúng độc chắc chắn sẽ chết trong ba canh không thể nghi ngờ….
Ặc….” Kim độc này hắn ta vốn chuẩn bị cho Thái tử, muốn đợi sau này thời cơ chín muồi sẽ đưa Thái tử đi gặp Diêm Vương.
Vốn sau khi bị bắt hắn ta nghĩ tới dùng cho mình, tránh mình phải bị nỗi đau tra tấn, nhưng không nghĩ tới có được niềm vui ngoài ý muốn thế này.


Nghe hắn ta nói như vậy, Phá Lỗ biết người này hạ quyết tâm, dù độc này thật sự có thuốc giải thì người này cũng không chịu giao ra, tay y vận nội lực, trực tiếp bóp vỡ cổ họng Thái Hằng, thấy hắn ta che cổ ộc ộc kêu lên hai tiếng gục xuống, lúc này sát khí trong lòng mới hơi dịu xuống.


“Hứa Hà, trông kỹ đám người kia!” Phá Lỗ ôm lấy Cơ Ẩn phi thân rời đi, y muốn đi tìm Giáp Nhị, chỉ mong người nọ biết cách giải của loại chất độc này.


Giáp Nhị vì câu nói kia của Phá Lỗ mà uống đến say mèm, đang định cởi y phục đi ngủ thì thấy Phá Lỗ vốn đã rời đi lại ôm người vẻ mặt đầy kinh hoảng xông vào, ông ta thật sựu rất muốn trợn trắng mắt, người này là thuốc bôi trên da chó à? Mình đã làm chuyện nên làm, tại sao y lại tới nữa?

“Ngươi….”

Phá Lỗ cắt ngang lời Giáp Nhị: “Giáp Nhị thúc, ngươi mau nhìn xem Trường Bình trúng độc gì!” Y cẩn thận từng li từng tí đặt Cơ Ẩn đã hôn mê xuống giường.


Vừa nghe đến tên này, Giáp Nhị lập tức tỉnh rượu, ông vội sờ vết máu ở khóe miệng Cơ Ẩn đưa lên chóp mũi ngửi một cái, sắc mặt trở nên tối xuống, “Đây là… Vô thường quỷ!”

Phá Lỗ nghĩ tới mình thế mà lại lơ là sơ suất như vậy, khiến Trường Bình vì cứu mình mà bị Thái Hằng lén lút ra tay, trong lòng giống như dao cắt, y ngước mặt lên, thấp thỏm lại mong đợi hỏi: “Vô thường quỷ? Giáp Nhị thúc, ngươi có thuốc giải không? Hoặc là nói ngươi biết Thái Hằng giấu thuốc giải ở đâu không?”

Giáp Nhị nhắm mắt thở dài một tiếng, “Độc này… Không có thuốc giải.” Không nghĩ tới trong tay Thái Hằng lại có thuốc độc bá đạo như vậy, người trúng Vô thường quỷ, đầu tiên máu dần biến thành đen, nôn ra máu đen liên tục, một khắc sau, sắc mặt sẽ trở nên vô cùng tái nhợt, lúc này người trúng độc sẽ tắt thở.


Loại độc này là do Độc Bà Bà chế ra từ hơn trăm năm trước tàn sát bừa bãi giang hồ giết vô số người, năm đó bà ta dùng chất độc này giết chết không biết bao nhiêu người, dấy lên một trận gió tanh mưa máu trong giang hồ, mọi người bàn tán ầm ĩ, nếu không phải Độc Bà Bà tự mình luyện công bị tẩu hỏa nhập ma chết đi, trên giang hồ không biết sẽ còn khủng bao bao lâu nữa.


Ông quan sát sắc mặt thiếu niên bắt đầu tái, mặc dù không giống Uyển Uyển chút nào, nhưng ông đột nhiên sinh ra xúc động, nếu ban đầu mình dẫn Uyển Uyển đi, chẳng phải thiếu niên này chính là con họ sao?

Phá Lỗ vừa nghe lời này, cả người mềm nhũn, không có thuốc giải?

Y hung hăng đấm mình một đấm, càng không ngừng thúc giục Owl trong phạm vi tinh thần lực, “Xin cậu, suy nghĩ biện pháp đi!”

Dữ liệu của Owl cũng sắp bị bay mất, cậu khóc nức nở nói: “Thật xin lỗi anh, thật xin lỗi, có một loại năng lượng không thể giải thích được đang nhanh chóng ăn mòn sức sống của hắn, tôi nhiều lắm là chỉ có thể làm chậm tốc độ ăn mòn của năng lượng này, nhưng tôi không có cách nào trục xuất nó đi được!”

Phá Lỗ hung hăng cắn răng, y thà rằng Trường Bình không coi trọng y như vậy, không ra sức đẩy y ra.
Đổi lại là y trúng loại chất độc này, dầu gì Owl cũng còn một túi cấp cứu.


Túi cấp cứu? Túi cấp cứu!

Lần đầu tiên trong đời, Phá Lỗ dùng giọng điệu lạnh lẽo ra lệnh cho Owl: “Lấy túi cấp cứu ra dùng cho hắn!”

Owl lắc đầu như trống bỏi, cậu cao giọng khóc thét lên: “Không thể, anh, tôi không thể làm được!”

“Cậu nhất định làm được!” Tay Phá Lỗ run rẩy sờ trên cổ Cơ Ẩn, cảm nhận mạch đập dưới tay càng lúc càng yếu, y lại ra lệnh cho Owl, “Là chủ nhân của cậu, tôi có quyền yêu cầu cậu làm bất cứ chuyện gì!”

Owl khóc càng mạnh hơn: “Không thể! Túi cấp cứu chỉ có thể dùng cho anh! Quy ước đạo luật này được viết trong mã nguồn của tôi, không cách nào sửa đổi! Thật xin lỗi thật xin lỗi….”

Ha ha, mã nguồn?

“Mã nguồn phải không?”

Thấy mảnh tinh thạch màu xanh biếc trong phạm vi tinh thần lực không ngừng run chuyển tỏa ra tia sáng chói mắt, Owl bị dọa sợ, cậu thảm thiết khóc lóc, “Anh, anh dừng lại, mau dừng lại! Anh không thể làm như vậy, sẽ khiến phạm vi tinh thần lực của anh bị tổn thương không cách nào chữa trị lại như trước được, anh mau dừng lại!”

Phá Lỗ không để ý tới cậu, tập trung tinh thần tĩnh khí điều khiển tinh thần lực của mình xông vào trong con chíp của Owl, kèm theo tinh thần lực đi qua từng trạm kiểm soát ở trung tâm con chip, Phá Lỗ cảm thấy bắp thịt xương cốt cả người mình đang bị một sức mạnh nào đó kéo xé nghiền nát.
Nhưng y không ngừng nghỉ, lại giãy dụa đi về phía trước.


“Tìm được mày rồi!” Nương theo tinh thần lực vọt lên, mạng dữ liệu trên tấm màu trắng ở trung tâm con chip nổ tung thành mảnh vụn.


Giáp Nhị phát hiện từ sau khi ông nói độc này không thể giải được, cả người Phá Lỗ như mất hồn, ông lấy một viên thuốc hoàn từ trong ngực ra, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, rồi lột viên hoàn ra cầm thuốc bên trong nhét vào miệng Cơ Ẩn, “Làm hết năng lực rồi, nghe theo ý trời thôi!” Có lẽ kiếp trước ông thật sự thiếu hai mẹ con này quá nhiều, kiếp này phải trả nợ lại cho họ.


“Phụt!” Phá Lỗ phun một ngụm máu tươi ra, thành công rồi!

Y chịu đựng cơn đau đầu có thể khiến người ta nổi điên, miễn cưỡng chống đỡ trưng khuôn mặt tươi cười với Giáp Nhị, “Giáp Nhị thúc, cám ơn ngươi.” Vừa rồi mặc dù đắm chìm trong phạm vi tinh thần lực, nhưng tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài Phá Lỗ vẫn nhìn thấy hết, đối với hành động của Giáp Nhị, y cảm kích từ tận đáy lòng.


Giáp Nhị lắc đầu một cái, “Người cho ta thuốc này nói thuốc này có thể giải được bách độc, nhưng Vô thường quỷ….” Ông thở dài nói: “Cũng chỉ có thể trông cậy vào ông trời có thể phát lòng từ bi thôi, ngươi ở đây trông chừng hắn, ta đi đun chén thuốc giải độc.”

Giáp Nhị xoay người rời đi nên không phát hiện có một luồng ánh sáng xanh lục như ẩn như hiện giữa hai tay đang đan nhau của Phá Lỗ và Cơ Ẩn, kèm theo luồng sáng này, Cơ Ẩn từ từ khôi phục hô hấp có lực, màu trắng chết chóc trên mặt cũng bắt đầu chầm chậm lui dần.


“Cám ơn cậu, Owl.”

Owl điều khiển bản thể của mình dùng sức đấm vào ngực Phá Lỗ mấy cái, khóc nói: “Có phải anh bị ngốc không hả! Anh có biết nếu như mất đi túi cấp cứu, một khi anh bị thương chí mạng ở thời đại này, tôi cũng không cách nào cứu anh được không hả!”

Phá Lỗ gượng cười vuốt vuốt huyệt thái dương, “Haizz, không sao đâu, cậu tích trữ nhiều năng lượng một chút, đến lúc đó lại dẫn tôi xuyên không lần nữa là được mà.
Ừ, đến lúc đó tôi sẽ nghe lời cậu, cậu muốn tới thời không nào thì chúng ta sẽ tới thời không đó.”


“Hừ! Tinh thần lực của anh bị thương nghiêm trọng, còn lần sau xuyên không đâu nữa, anh không biết xuyên không thì yêu cầu tinh thần lực của anh phải khỏe mạnh đầy đủ sao? Nếu anh như vậy, cho dù tôi dẫn anh xuyên không thành công, thì cũng sẽ biến thành một người ngu trí óc chậm phát triển! Nhưng tôi nhìn anh bây giờ cũng đã là kẻ ngu trí óc chậm phát triển rồi!” Sau khi nói xong Owl không muốn để ý tới Phá Lỗ nữa, chạy vào trong góc bật chương trình ngủ, trong thời gian ngắn từ chối nhìn thấy người này.


Phá Lỗ không giận, y cười cười sờ gương mặt Cơ Ẩn đã bắt đầu ấm lên, nghe tiếng hít thở đều đều có lực của hắn, cả người cũng được thả lỏng: “Thật đáng giá.” Lần này chẳng những giải độc, đối với thân thể Trường Bình cũng tiến hành chữa trị toàn diện, rốt cuộc mình không cần lo hắn chết yểu nữa.


Quả thật đầu đau như muốn nổ tung, Phá Lỗ biết bây giờ mình nên ngủ, để phạm vi tinh thần lực của mình tự động chữa trị trong giấc ngủ, nhưng bây giờ bọn họ thân ở doanh trại kẻ địch, vừa rồi nhất thời sơ sót mà thiếu chút nữa chôn vùi mạng sống Trường Bình, bây giờ y nào dám ngủ.
Chỉ có thể từ từ điều chỉnh hô hấp, để mình không đến nỗi vì đau đầu tới phát điên mà đập đầu vô tường.


Cơ Ẩn cảm thấy mình đã ngủ một giấc rất sâu, sau khi tỉnh lại nhìn chiếc màn màu xám có chút không biết mình đang ở đâu.


Đúng rồi, mình bị Thái Hằng bắn kim độc vào, đây là……

“Trường Bình đệ tỉnh rồi à?”

Cơ Ẩn vừa quay đầu thì phát hiện Phá Lỗ ngồi trên giường, vẻ mặt kích động nhìn hắn.


“Ta…..” Chẳng phải mình trúng độc sao? Mặc dù lúc ấy hắn rất nhanh mất đi ý thức, nhưng trước vẫn nhớ tình huống của mình trước khi bất tỉnh, mấy năm nay bày mưu tính kế, hắn cũng xem như là cao thủ dùng độc, phản ứng của thân thể sau khi trúng độc cho hắn biết, loại độc này có độc tính hết sức mãnh liệt, nhưng bây giờ trên người hắn cảm thấy hết sức nhẹ nhõm, ngay cả bệnh hoa mắt trong lòng buồn bực sau khi tỉnh ngủ của trước kia cũng biến mất không còn dấu vết.


“Ha ha ha, số đệ đúng là siêu cấp may mắn!” Phá Lỗ giơ ngón tay lên, “Mặc dù trúng độc, nhưng gặp họa được phút, Giáp Nhị thúc cho đệ uống đan dược vô cùng lợi hại, chẳng những giải độc mà còn chữa hết nội thương trước kia của đệ!” Dù sao ngày hôm trước Giáp Nhị cũng đã dẫn người đi rồi, công lao này gắn trên người ông là thích hợp nhất.


Nhìn Phá Lỗ mắt thâm quầng một mảng và con ngươi đỏ rừng rực, trong lòng Cơ Ẩn hết sức khó chịu.
Hắn hiểu rõ người này, nhất cử nhất động của y, giọng điệu khác nhau đại biểu cho điều gì, Cơ Ẩn một rõ hai ràng.


Phá Lỗ đang nói dối!

Vừa rồi, hắn nhớ ra tình huống sau khi mình trúng độc vô cùng giống truyền thuyết trong giang hồ khi thu thập tin tức về Phá Lỗ ở kiếp trước.
Hơn nữa thân thể xương cốt hắn hắn tự biết, hư hỏng giống như cái phễu, cho dù uống thuốc bổ đi chăng nữa cũng không hồi lại một hai phần.


Vô thường quỷ kịch độc cộng thêm nội thương dù người giỏi bậc nhất cũng không có biện pháp chữa trị, một liều thuốc của Giáp Nhị có thể giải quyết toàn bộ ư, đây là đang nói đùa sao?

Nhất định Phá Lỗ đã làm chuyện gì đó mà không thể nói để cứu tính mạng cuả hắn.
Nếu đặt vào trước đây, hắn có thể sẽ vì Phá Lỗ giấu diếm hắn mà hết sức không vui, thậm chí còn sẽ nghĩ hết cách để dò xét xem rốt cuộc Phá Lỗ có bí mật gì.


Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy bí mật gì đó giấu giếm gì đó đều không quan trọng, nếu Phá Lỗ muốn giấu, vậy thì nhất định là có nỗi khổ tâm riêng của y, mình cần gì phải đâm thủng nó.


Thấy vẻ chột dạ trên mặt Phá Lỗ sắp không kiềm chế được, Cơ Ẩn vội nói sang chuyện khác, “Những người kia đâu?”

“Giáp Nhị thúc mang theo người của ông đi trước rồi, người của Thái Hằng bị ta giam lại, chờ sau khi đệ tỉnh xem ý tứ của đệ rồi xử lý.” Y gãi gãi đầu, “Thái Hằng, bị ta bóp chết rồi.” Y có chút chột dạ, tên Thái Hằng này là một người hết sức quan trọng, nếu giữ lại, nói không chừng Trường Bình có thể moi được ít tin tức từ hắn ta.


Cơ Ẩn vừa nghe liền biết, nhất định là sau khi mình trúng độc, Phá Lỗ bị chọc giận, lúc ấy mới bóp nát Thái Hằng.
Hắn nào cam lòng trách tội Phá Lỗ, vội vàng tiến lên ôm y, “Không sao, hắn ta chỉ là một tiểu lâu la thôi, không biết nhiều, giết thì giết.”

Cảm nhận nhiệt độ trên người Phá Lỗ truyền tới, Cơ Ẩn liền nhớ lại cảm thụ khoảnh khắc mình trúng độc, từ trước tới giờ hắn chưa từng sợ chết, nhưng khoảnh khắc kia hắn thế mà lại cực kỳ sợ, lúc ấy hắn há mồm muốn nói chuyện, nhưng thân thể đã tê dại, muốn nói nhất một câu mà chưa từng nói ra khỏi miệng.
Trước khi hắn mất đi ý thức, hắn sợ không phải cái chết, mà là không ngờ đến chết cũng không thể nói ra câu kia.


Vừa nghĩ tới sau này có thể sẽ còn có những thứ khác thay đổi, Cơ Ẩn không nhịn được nữa, hắn ôm chặt cổ Phá Lỗ, ghé sát bên tai y nhẹ giọng nói, “Phá Lỗ ca, ta thích ca!”

Phá Lỗ cũng cười theo, xoa mái tóc loạn xì ngầu của Cơ Ẩn, “Ta cũng thích đệ.”

Cảm xúc của Cơ Ẩn vừa tốt lên lại bị mấy lời này của Phá Lỗ đánh cho quân lính tan rã.


Hắn thở dài, trực tiếp nhào qua hôn một cái chụt lên môi Phá Lỗ, vốn chỉ muốn dùng hành động này để biểu đạt tâm ý, thế nhưng vừa hôn xuống, cảm nhận hơi thở ấm áp và đôi môi mềm mại của Phá Lỗ, lý trí của Cơ Ẩn lập tức tan thành mây khói.


Khoảnh khắc Cơ Ẩn hôn xuống thì đầu óc Phá Lỗ hoàn toàn chết máy, trong nháy mắt cả người hóa thành pho tượng.


Cho đến khi bị Cơ Ẩn đè xuống giường, đầu lưỡi của đối phương với vào trong, dò xét liếm láp môi trên y thì y mới giật mình một cái lấy lại tinh thần.


“Đệ….” Phá Lỗ vội vươn tay đẩy Cơ Ẩn ra, khi nhìn thấy lúc đôi môi hai người tách ra kéo theo cả sợi chỉ bạc có chút phóng đãng thì tay y cứng đờ, cả người giống như bị đốt, mặt đỏ giống như nhuộm chu sa.
Thừa dịp này, Cơ Ẩn nắm chặt tay y, lần nữa bu lại.


Cơ Ẩn nhẹ nhàng dùng môi vuốt ve mặt Phá Lỗ, trượt xuống từng chút từng chút, cuối cùng đi tới nơi trái cổ không ngừng di chuyển, hắn khẽ cười cắn một cái, cảm nhận được Phá Lỗ phản ứng, hài lòng mỉm cười, “Phá Lỗ ca, ca xem, ta nói là kiểu thích này.
Không, vừa rồi ta nói sai, trong lòng ta có ca, muốn ca!”

Cảm nhận được thân thể mình bắt đầu nóng dần lên, đầu óc Phá Lỗ nát như tương hồ, y há hốc mồm líu lưỡi hồi lâu, lúc này rốt cuộc mới khạc ra một câu: “Nhưng….
Nhưng chúng ta là huynh đệ mà?”

Cơ Ẩn thu hồi nụ cười ái muội vừa rồi, hết sức nghiêm túc nhìn Phá Lỗ, trong mắt nhộn nhạo nhu tình mãnh liệt.


“Nhưng ta tham lam, huynh đệ là chưa đủ.” Hắn đưa tay sờ ánh mắt ướt nhẹp của Phá Lỗ, “Ta muốn cả đời ở cùng ca, ta muốn ca vĩnh viễn ở bên cạnh ta.” Hắn nuốt nước bọt, cố nén xúc động trong lòng, “Phá Lỗ ca, nếu ca nhìn ta như vậy nữa, ta sợ không nhịn được mất.”


Lúc này Phá Lỗ mới cảm giác có thứ gì đó chống lên hông y, là một thiếu niên dễ dàng kích động, Phá Lỗ lập tức hiểu ngụ ý của Cơ Ẩn, cũng hiểu đó là thứ gì.


Y không tự chủ rũ mắt xuống.
“Đệ…” Đứa nhỏ, rốt cuộc điều gì truyền đạt sai cho ngươi, mà khiến ngươi lớn lên trong hoàn cảnh như vậy lại muốn một người đàn ông? Phá Lỗ không nhịn được bắt đầu nhớ lại, có phải mình làm sai chỗ nào, ám hiệu không chính xác cho Trường Bình, khiến hắn lệch lạc hay không.


“Nhất định ca sẽ nói đệ còn nhỏ, nhất định là sinh ra hiểu lầm gì đó, hoặc có lẽ cho rằng là ta muốn giữ ca ở bên cạnh, cho nên mới như vậy.” Cơ Ẩn nhích hông về phía trước, cười ý tứ sâu xa, “Nhưng Phá Lỗ ca, ca xem, thân thể sẽ không gạt ca.
Trong lòng ta có ca, muốn ca, mỗi lần ta nằm mơ thấy ca, đều không nhịn được nhào tới, hôn đến ca thở không được nổi giận, cởi y phục của ca, liếm khắp toàn thân ca, nhưng….”

Giọng Cơ ẩn trầm thấp lại hơi khàn khàn, mang theo tấm lưới như tơ nhện bọc chặt Phá Lỗ.
Nương theo lời nói có ý dụ dỗ này, và cảm nhận Cơ Ẩn nhẹ nhàng vuốt ve trên người y, Phá Lỗ có chút hoảng sợ phát hiện, y thế mà cũng nổi lên phản ứng, dưới sự kinh hãi y nhấc Cơ Ẩn trên người y xuống, xoay người chạy đi.


Nhìn bóng lưng Phá Lỗ khom xuống hoảng hốt chạy đi, Cơ Ẩn lật người nằm xuống, đưa tay che kín ánh mắt có phần ướt át.
Phá Lỗ ca, ca có thể đi Bắc Cương, cũng có thể bước chân vào giang hồ, nhưng cuối cùng ca vẫn phải ở cùng ta, chỉ có thể ở cùng ta!

Kinh thành, Đông cung.


Thái tử nhìn tấu chương trong tay tức giận đến gân xanh nổi đầy trán, tên Thái Hằng này, trước khi đi đã nói lời thề son sắt, gì mà nhất định sẽ chặn đường giết chết Thất hoàng tử, bảo hắn ta ở kinh thành chờ nghe tin tức tốt.


Ha ha ha, tin tức tốt?

Đây chính là tin tốt hắn ta đưa cho mình?

Chừng một trăm người mai phục trước, chẳng những không chặn đường giết thành công, ngược lại bị người ta úp cho một nồi!

Thái tử ném tấu chương trong tay xuống đất, chán nản thở hổn hển.
Chuyện lần này lão thất làm rất tốt, hắn vừa hồi kinh, phụ hoàng nhất định sẽ phong thưởng cho hắn, kém cỏi nhất cũng sẽ phong tước vị Quận vương.
Hiện nay, thái độ của mấy nho sinh cựu thần đối với hắn ta ngày càng mơ hồ, mấy hôm trước lại còn có một lão gia hỏa nhảy dựng lên chỉ vào mũi hắn ta, ngay trước mặt cả triều thần ở sảnh đường, mắng hắn ta máu chó xối đầu.


Ta hoa mắt ù tai bạo ngược, có phần giống Kiệt Trụ? Ha ha ha ha, sao các ngươi không nhìn thử xem rốt cuộc là ai ép ta thành bộ dáng bây giờ!

Một bé trai mang lụa trắng che mặt đi vào, nhặt tấu chương trên đất nhìn qua, giọng nói âm u lạnh lẽo quỷ quyệt: “Vị thất thúc của ta rất có năng lực! Chẳng những giải quyết được nguy hiểm ở Giang Nam lập được công lớn, trên đường trở về còn thuận tiện giất sạch sơn phỉ núi Thanh Dương không còn một mống.
Chậc chậc chậc, lần này tốt rồi, chẳng những ba châu ở Giang Nam, ngay cả dân chúng ở Định Châu núi Thanh Dương cũng đều muốn mang ơn đội nghĩa hắn?”

Nhìn người tới, sắc mặt Thái tử tốt hơn nhiều, hắn ta tiến lên kéo tay bé trai, yêu thương hỏi cậu ta: “Tại sao Phu nhi qua đây?”

Bé trai che mặt bằng lụa trắng này chính là Cơ Phu, cậu ta sờ sờ dải lụa trắng trên mặt, khẽ nói: “Cha, ba ngày sau là tròn một năm của mẫu thân, con muốn tới Vô Lâu Tự ở ít ngày.” Hiếu kỳ của mẫu thân vừa qua, cha sẽ phải tới nhà họ Sở xin cưới, đối với Cơ Phu mà nói, cậu ta thật sự không muốn nhìn thấy cảnh như vậy.
Mặc dù theo tuổi lớn lên, cũng biết ban đầu mẫu thân đút cậu ta ăn miếng bánh ngọt kia rốt cuộc mang đến cho cậu ta cái gì, hoặc có thể nói khiến hắn ta mất đi cái gì, nhưng đây dù sao cũng là thân nương, có lẽ từng hận, nhưng phần hận ý theo mẫu thân đi tới thế giới bên kia, cũng gần như tan biến.


Nhắc tới chuyện này, bầu không khí giữa hai cha con trở nên có chút kỳ quái.


Trầm mặc một lúc, Thái tử thấy mắt Cơ Phu vương lệ, vẫn gật đầu một cái, “Mang đủ người, mọi chuyện phải cẩn thận.”

Cơ Phu thả tấu chương trong tay vào tay Thái tử, lúc ngẩng lên, chút ấm ức cuối cùng trong đôi mắt cũng biến mất: “Lần này thất thúc đúng là đắc chí vừa lòng rồi, vở kịch này nhất định có thể khiến không ít nho gia vỗ tay khen ngợi, ước gì đi theo hắn?” Lời này quả thật là nặn từng chút từng chút từ trong kẽ răng phát ra.


Đối với Cơ Phu mà nói, Liễu trắc phi hạ thuốc cậu ta đã sớm chết đến mảnh vụn cũng không còn, trời xui đất khiến hại thân nương cậu ta cũng trả giá bằng tính mạng, nhưng duy nhất chỉ có Cơ Ẩn mượn chuyện này hoàn toàn đi lên.
Nếu nói là lúc nhỏ cậu ta không hiểu chuyện, nhưng bây giờ cậu ta đã trưởng thành, có suy về chuyện năm đó, bất kể bàn tay đen phía sau màn rốt cuộc có phải là Cơ Ẩn hay không, thì hắn chắc chắn cũng không sạch sẽ.


Nếu không thể hận người khác thì cậu ta chỉ có thể hận Cơ Ẩn thôi, nếu không phải vì cái hồ lô gây chuyện kia, tại sao mình có thể bị hủy dung, hoàn toàn đoạn tuyệt đường phát triển?

Nói đến chuyện này, Thái tử cũng không nhịn được than thở, hắn ta thật sự không nghĩ tên Thái Hằng kia lại không được việc như vậy, bây giờ thì tốt rồi, mình chẳng những mất túi tiền nhà họ Hồ, mà không ít nhân thủ nằm vùng ở Giang Nam cũng bị nhổ có tận gốc, còn lão thất, thế lực liền bành trownsg, chỉ sợ chẳng phân cao thấp với mình.


“Cha, con nhận được một tin, nói là Sở Nguyên Húc đang bàn chuyện hôn nhân cho Sở Đình, cô nương kia là cháu ngoại gái của Ninh tần.” Sở Đình chính là là ấu đệ của Sở Tiếu, cũng là thư đồng của Cơ Phu.


Vẻ mặt Thái tử sợ hãi kinh hoảng, “Nghe được ở đâu vậy?” Không thể nào, hắn ta có nhiều người nằm vùng mai phục ở nhà họ Sở như vậy, tại sao không nghe được tin tức này?

Cơ Phu cười lạnh nói: “Tên Sở Đình ngu xuẩn kia, bị con phát hiện len lén lấy lòng Lục thúc, con phủ đầu mấy câu, tự hắn ta nói.:

Nếu chuyện này là thật, đó chính là lão tặc Sở Nguyên Húc này muốn mọi việc đều suôn sẻ, một chân đạp hai thuyền!

Thái tử có chút đứng ngồi không yên, từ lúc nhà họ Liễu ngã ngựa, hắn ta vẫn chưa có cách nào chen tay vào trong quân đội, thật vật vả mới dựa được vào nhà họ Sở.
Nhìn trên phân lượng hai cha con Sở Nguyên Húc và Sở tiểu trông coi một nửa binh quyền phòng thủ kinh thành, vì tự vệ thậm chí hắn ta không tiếc lấy vị trí Thái tử phi ra để củng cố quan hệ với nhà họ Sở, liên hôn có vẻ rất dễ nghe, thế nhưng nếu hắn ta có việc cầu ngươi ta, cái đám cưới này sẽ khiến hắn ta nghẹn ngay cổ họng, bây giờ Sở Nguyên Húc còn trả lại cho hắn ta thế này nữa.


Vừa nghĩ tới Cơ Ẩn gần vòa kinh, còn Cơ Diệp lúc này lại chạy tơi đào góc tường nhà hắn ta, Thái tử nóng nảy đi tới đi lui trong phòng, “Lão thất này! Cô nhất định sẽ cho hắn biết lợi hại!” Chẳng phải ngươi muốn một chân đạp hai thuyền sao? Vậy ta sẽ khiến ngươi một thuyền cũng chẳng đạp nổi, mạnh mạnh mẽ mẽ chết đuối trước mặt ta!

Thái tử tức giận không phát hiện khi Cơ Phu nghe hắn ta nói như vậy, khóe miệng chợt hiện nụ cười khó hiểu.


Từ sau hôm nói toạc móng heo ra, Phá Lỗ vẫn né tránh Cơ Ẩn, y càng không ngừng chấn vấn hỏi mình, có phải là nguyên nhân ban đầu làm như vậy, mới khiến Trường Bình biến thành như bây giờ? Thời đại này thật sự không chấp nhận tình cảm giữa những người đồng tính, nếu chuyện như vậy bại lộ ra ngoài, Trường Bình sẽ bị hủy hoại tất cả!

“Á, tới mức này rồi, anh vẫn còn quan tâm tới người ta?”


“Owl cậu tỉnh rồi hả? Ôi trời, chẳng phải cậu đọc rất nhiều sách sao, mau nghĩ cách giúp tôi, làm thế nào để bẻ Trường Bình trở về.” Phá Lỗ bất chấp đang cãi nhau với Owl, y làm như bắt được cọng cỏ cứu mạng, hỏi Owl liên tục không ngừng.


“Thứ nhất, tôi là [AI] chiến đấu cơ giáp, anh hỏi chuyện này vượt quá sườn kiến thức của tôi.
Thứ hai, thân là chiến thần cơ giáp, tôi chỉ biết tình yêu đồng tính là vô cùng bình thường, hơn nữa nhắc nhở anh một câu, tính hướng thì không cách nào thay đổi.”

Phá Lỗ điên cuồng vò đầu, “Nhưng….”

“Nếu anh không để ý thì có thể đi cùng hắn một đoạn, dù sao bây giờ thân thể anh còn trẻ tuổi, cũng có nhu cầu, mặt mũi Cơ Ẩn có thể đánh giá được 96,72 điểm, anh và hắn lên gường cũng không thua thiệt.”

“Câm, câm miệng, ai muốn, ai muốn cùng hắn lên giường chứ?” Bị Owl nói như thế, y lại nghĩ tới bầu không khí giữa hai người ái muội đến nóng lên ngày đó, cái cảm giác bị người ta liếm láp môi trên đến tê dại, còn có khóe mắt như dính phấn và ánh mắt đầy hơi nước của Cơ Ẩn.


Y hình như có chút không đúng!

“Vậy anh cứ trực tiếp từ chối hắn là được.” Owl giang hai tay nhún vai một cái.


Vẻ mặt Phá Lỗ tuyệt vọng nhìn Owl nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Nếu như có thể từ chối thì tôi đã sớm từ chối, hiểu không? Sáng sớm hôm nay mới vừa lấy can đảm nói với Cơ Ẩn: “Chuyện đó, chúng ta không….” Nhưng đặc biệt mới mở đầu, khi nghe thấy chữ không này, Cơ Ẩn hắn sẽ khóc, khóc nước mắt bắn tung tóe.


Cũng đã như vậy ồi, sao y còn nhẫn tâm nói tiếp ra khỏi miệng chứ?

“Nói thật, tôi cảm thấy anh nên đi ngủ với hắn, ngủ nhiều lần vào!” Không biết nghĩ tới điều gì, giọng Owl trở nên hung tợn.


Khuôn mặt Phá Lỗ sắp nứt ra, y nghe được cái gì vậy?

“Anh nói anh một chút đi, mấy năm nay quan tâm lao lực vì người ta coi như xong, còn năm lần bảy lượt cứu tính mạng người ta, lần này lại càng hay, ngay cả đồ cứu mạng của mình cũng lấy ra dùng rồi, còn tổn thương tới tinh thần lực!” Owl liếc nhìn tinh thạch có vết rách nhỏ trên đỉnh đầu, vươn tay vung lên trên không trung, trong nháy mắt trong phạm vi tinh thần lực vang lên những tiếng kêu ái muội và hình ảnh hết sức tươi mát.


Cậu chỉ vào mấy hình ảnh này nói: “Anh đã bỏ ra nhiều như vậy, không ngủ lại quả thật đúng là không còn gì để nói!” Dáng dấp Cơ Ẩn đẹp như vậy, lần này sau khi trải qua túi cấp cứu chữa trị, bất kể là khuynh hướng cảm xúc làn da hay là tính dẻo dai của thân thể cũng được nâng cao, nhất định sẽ khiến anh đủ khoái cảm ở trên giường! Lão xử nam nhìn đây này, chăm chỉ học tập một chút, học xong thì bảo tôi dẫn Cơ Ẩn tới!”

Phá Lỗ há hốc miệng, mặc dù biết giữa nam nhân và nam nhân vẫn có thể xảy ra quan hệ, nhưng đây toàn là biết trên mặt lý thuyết, những năm kia toàn bận rộn đánh giực, y thật sự chưa từng được chứng kiến toàn bộ hình ảnh đa chiều rõ ràng phim đen nam nam.


Thì ra có thể như vậy, như vậy….


Không đúng không đúng!

Phá Lỗ dùng sức lắc đầu một cái, triệt tiêu thứ gì đó trong phạm vi tinh thần lực không còn một mống, vừa rồi y thế mà thay thế hình ảnh hai người trên tấm thành thành mình và Trường Bình!!!

Chung Phá Lỗ, mày đúng là cầm thú mà! Trường Bình mới mười lăm tuổi, thế mà mày đã tự sướng với hắn?

“Thật ra thì tôi cảm thấy anh có ý tứ với hắn.” Owl có thể tìm được người rồi sinh mục tiêu mới, như đánh máu gà muốn khuyên Phá Lỗ làm Cơ Ẩn, “Thật, nếu anh không có ý tứ với hắn thì đã sớm quay đầu đi.
Tôi nhớ kiếp trước có một nữ minh tinh vào biểu diễn trong quân đội, dáng người được gọi là rất đẹp mắt, không biết vì sao lại coi trọng anh.
Tỏ tình với anh trước mặt mọi người, kết quả còn không phải là chỉ một câu nói của anh mà đã khiến người ta quay đầu đi về à.”

Bị Owl nói như vậy, Phá Lỗ cũng hoảng hốt nhớ lại chuyện này, y lắp bắp nói: “Nhưng đây đâu giống, Trường Bình khác cô ta.”

“Chậc, khác chỗ nào?”

Đúng vậy, khác chỗ nào, lần đầu tiên trong đời Phá Lỗ bị Owl hỏi á khẩu không trả lời được.


Đoạn đườn hồi kinh, Phá Lỗ né tránh Cơ Ẩn thấy hết, mặc dù vẫn bày ra bộ dạng ta không nóng ruột ta không sốt sắng ta không lo lắng, nhưng trên thực tế trong lòng hắn sắp bốc lửa, mặc dù đã sớm chuẩn bị là sau khi đâm thủng Phá Lỗ sẽ né tránh, nhưng lúc gặp phải, trong lòng Cơ Ẩn vẫn không nhịn được khó chịu.


Vừa vào kinh, Phá Lỗ quẳng xuống một bản thân về nhà dọn dẹp hành lý rồi bỏ chạy không thấy tăm hơi đâu.


Trong lòng Cơ Ẩn ngột ngạt muốn cào tường, nhưng trên mặt vẫn phải làm ra vẻ ôn hòa lương thiện khiêm tốn cung kính quân tử như ngọc.
Ai bảo chuyện lần này hắn làm quá xuất sắc, vừa trở về, Hoàng đế phong tức vị Thân vương cho hắn, còn phong làm Hộ bộ thượng thư.
Như vậy giữa các Hoàng tử ngoài Thái tử ra thì hắn chính là người độc nhất, bất kể là người từng thật lòng coi trọng hắn, hay là muốn a dua vuốt đuôi ngựa tiếp cận, hắn đều phải ứng phó hết.


Thật vất vả ứng phó xong với đám người này, Cơ Ẩn lại nghe phong phanh, nói tam công tử nhà họ Chung đã vào cung chờ lệnh, dự định đi Bắc Cương.


Sau khi Cơ Ẩn nghe thấy tin này, trong lòng đau đớn, đây là Phá Lỗ vẫn tính trốn tránh hắn, không gặp lại sao?

“Thay quần áo, ta muốn vào cung một chuyến.”

Hứa Hà biết chủ tử muốn đi làm gì, hắn ta ấp úng một hồi lâu, mới nghẹn ra một câu, “Chủ tử, Chung công tử tới cung Dao Hoa.”

Vừa nghe như vậy, một hồi lâu sau Cơ Ẩn vẫn chưa lấy lại tinh thần, hắn cũng muốn đi, biết chạy tới nói lời tạm biệt với Cơ Khang, lại không muốn tới gặp mình một lần, thật chẳng lẽ cứ như vậy không tiếp thụ nổi tình yêu giữa nam tử, có phải là y cảm thấy ghê tởm xấu xa hay không?

“Thôi, ngươi đi xuống đi, ta muốn yên tĩnh một mình chút xíu.”

Nhưng yên tĩnh này cũng không thể yên tĩnh nổi, Tiểu Mễ Tử bước nhanh vào, “Chủ tử, Tằng thái sư tới.”

Nếu là người khác, vào lúc này tâm trạng đang không tốt, Cơ Ẩn chắc chắn đuổi thẳng, nhưng lão học giả Tằng Phác này, đối với hắn chẳng những có thụ nghiệp chi ân, mà còn là thủ khoa văn thần trong thiên hạ, bây giờ mình đang nghĩ cách tranh thủ thêm một số văn thần ủng hộ, tát nhiên phải tôn kính Tằng Phác.


Hắn thở dài, lại lẫn nữa treo khuôn mặt tươi cười, “Mau mau mời vào.”

Tằng Phác ôm một vò rượu trong ngực đi vào, sau khi thấy Cơ Ẩn cười vô cùng vui vẻ, “Mấy hôm trước nghe chuyện lần này ngươi làm ta vui sướng vô cùng, lúc ấy vốn muốn tới gặp ngươi, nhưng thấy nơi này của ngươi đông như trẩy hội, lão phu không tới tham gia náo nhiệt.
Hôm nay thấy ngươi rảnh rỗi rồi, đặc biệt tới tìm ngươi uống cạn một chén lớn, không trách tội lão phu không mời mà đến đấy chứ?”

Cơ Ẩn vội vàng tiến lên đỡ cánh tay Tằng Phác bước vào tỏng, “Sao Tằng sư nói thế, ngài có thể tới đây, đệ tự vui mừng còn không kịp, sao lại trách tội.”

“Ngươi đó, ha ha ha ha….
Đúng là miệng ngọt!”

“Đệ tử miệng lưỡi tron tru, còn không phải là vì để nhận được Tằng sư cười một tiếng đó sao?” Cơ Ẩn quay đầu phân phó Tiểu Mễ Tử, “Đi, dâng chút thức ăn ngon lên, phải thanh đạm một chút, mới xứng với bình Tam Vị Trân của Tằng sư đây.”

“Lỗ mũi thính lỗ mũi thính, ta còn chưa mở nắp mà ngươi đã đoán được rồi.”

Hai người vừa uống rượu vừa bàn phương pháp xử lý Giang Nam sau này, bất tri bất giác đến lúc đèn lên sáng rực rỡ.


Tằng Phác quơ quơ cái bình, “Hôm nay rượu này uống rất vui.” Ông đưa tay nhón lấy lá nguyệt quế bỏ vào trong miệng, “Được rồi, rượu cũng đã uống hết, lão phu xin cáo từ, đã đồng ý với sư mẫu ngươi không về muộn, bà ấy chính là một sư tử Hà Đông đúng nghĩa đấy.”


Có thể trong lòng có chuyện, rượu này gần như bốc lên đầu Cơ Ẩn, thấy Tằng Phác miệng thì nói thê tử là sư tử Hà Đông, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười đắc ý nuông chiều, hắn không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Tằng sư và sư mẫu là thanh mai trúc mã, trải qua hơn mười năm mữa gió vẫn ân ái như lúc ban đầu.
Trong lòng đệ tử có chút nghĩ ngờ, kính xin Tằng sư chỉ bảo chỗ sai lầm.”

“À? Nói nghe thử.”

“Trong lòng đệ tử nhớ một người, muốn cùng y nắm tay đến đầu bạc, nhưng mấy hôm trước sau khi ta biểu lộ yêu mến với y, y vẫn trốn tránh không gặp, xin hỏi Tằng sư, y đây là có ý từ chối đệ tử sao ạ? Nhưng nếu y thật sự từ chối nhưng đệ tử vẫn không bỏ được, thì nên làm thế nào?”

Tằng Phác vuốt chòm râu trầm ngâm một lúc, nghiêm túc nhìn Cơ Ẩn nói: “Lưỡng tình tương duyệt, trọng điểm nằm ở trong hai chữ này.” Ông tự hỏi xem như cũng hiểu rõ đệ tử này, thông tuệ đa trí, lòng dạ thâm sâu sắc sảo, nhưng cũng là người cố chấp, ông nói như vậy chính là hi vọng Cơ Ẩn có thể thông suốt chút ít, có một số thứ không thể nào cưỡng cầu.


“Nếu đối phương chỉ ngượng ngùng một thời gian thì điện hạ kiên nhẫn chờ đợi, dù sao cũng sẽ có một ngày mây tan trăng sáng.” Thấy Cơ Ẩn bị câu nói kia của ông dọa sắc mặt trắng bợt, Tằng Phác có chút không đành lòng, vội vàng trấn an vài câu,

Sau khi Tằng Phác rời đi, Cơ Ẩn ngẩng đầu nhìn bầu trời đen như mực, “Mây tan trăng sáng sao?” Chỉ mong Phá Lỗ đúng là thật sự ngại ngùng nên mới né tránh mình.


Cung Dao Hoa.


Cơ Khang có chút kinh ngạc nhìn Phá Lỗ vừa bước vào đã nằm úp sấp trên bàn, rũ mắt mặt buồn buồn không vui, người này từ trước tới giờ toàn ngây ngốc ăn cười ngây ngô, xảy ra chuyện gì mà có thể khiến y hiếm khi trở thành như vậy?

“Phá Lỗ, đệ phiền lòng vì chuyện gì, nói ra, ta có thể nghiên cứu tường tận giúp đệ một vài phần.”

Phá Lỗ uể oải quay đầu liếc mắt nhìn Cơ Khang, năm năm qua đi, thiếu niên đau bệnh ngày đó đã sớm ra dáng thanh niên, tóc dài đen nhánh buộc gọn gàng sau ót, thân hình thon gầy nhưng không nhỏ thấp, chiếc áo sam màu xanh nhạt khiến hắn ta trông như tiên nhân trong tranh.


“Nói thật, vì Cơ Khang này không tồi, dáng dấp đẹp mắt người lại biết quan tâm dịu dàng, mấy năm nay hắn ta đối xử với anh rất tốt, hay là anh có thể suy nghĩ tới hắn ta thử xem?” Ngày hôm sau, Owl giống như bị mở chốt gì đó, nhàn rỗi không có chuyện gì ngồi bên cạnh y bình luận về nam nhân.


Vừa mới bắt đầu Phá Lỗ còn tranh luận với cậu đôi ba câu, thời gian dài, y học cách không để ý tới.


“Đa Thọ, ca nói… Nam nhân và nam nhân….
Có thể, cái đó, ừ, ở cùng một chỗ không?”

Cơ Khang bị quả mìn này của Phá Lỗ làm kinh hoảng đến nghẹt thở, giấu đôi tay bắt đầu run rẩy vào trong tay áo, lập tức điên cuồng nhớ lại có phải mình để lộ sơ hở chỗ nào khiến Phá Lỗ nhìn ra.


“Phá Lỗ, đệ có ý gì?” Hắn ta dùng sức nhéo mình một cái, gượng cười nói.


Phá Lỗ vốn đang có chút xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng Cơ Khang hết sức bình tĩnh,thì chút xấu hổ này của y liền biến mất không ít, y đưa tay sờ sờ lỗ mũi, giọng buồn bực nói: “Chính là hai nam nhân yêu nhau, sau đó ở cùng một chỗ.”

Cơ Khang cảm thấy tóc gáy cả người mình đều dựng cả lên, vẻ mặt hắn ta trống rỗng, ngay cả miệng cũng không há ra được.


Phá Lỗ không phát hiện Cơ Khang thay đổi, chuyện như vậy nghẹn trong lòng y nhiều ngày lắm rồi, không thể nói với mấy ca ca, không thể nói với Tố Vi tỷ, nghĩ tới nghĩ lui thì Đa Thọ chính là tốt nhất, thông minh lại thân thiết, mình tới thụ giáo hắn ta chút cũng không sao đâu.


“Đúng vậy đó, đột nhiên có một người rất tốt, là người ta cho rằng là huynh đệ, thích ta.
Việc đó….
Ta nên làm gì bây giờ?”

Cơ Khang quả thật muốn nhấc chân bỏ chạy, nhưng vừa lúc trải qua một trận sốt thân thể hắn ta trống rỗng yếu ớt vô lực, đừng nói là chạy, ngay cả đi còn không đi được.


“Haizzzz, riêng ta đương nhiên là không quan tâm người yêu là nam hay nữ, nhưng người đời ca cũng biết đấy, chuyện như vậy một khi lộ ra, thì mấy lời đồn đãi chuyện vô căn cứ và đủ loại áp lực, ta có thể chịu đựng được, ta sợ hắn thì không chịu nổi.
Khụ khụ, thật ra thì ta cũng không biết mình có tình cảm mến mộ kiểu đó với hắn hay không, nhưng mấy hôm nay ta suy nghĩ một chút, nghĩ thật sự ở cùng hắn một chỗ cũng không tệ lắm.” Vào lúc này Phá Lỗ hoàn toàn xem Cơ Khang như người nghe, nói lải nhải liên miên không mạch lạc.


Sau khi Cơ Khang nghe Phá Lỗ nói như vậy, trong lòng kích động gần như muốn bật thốt lên nói mình chịu đựng được.
Nhưng khi hắn ta sờ tới đôi chân gầy khô của mình, cơn sóng trong lòng liền bị một chậu nước đá giội tắt hoàn toàn, mấy hôm trước Ngô Viện Sử suy luận phán đoán cho hắn ta, nói có lẽ hắn ta có nhiều lắm thì chỉ ba năm rưỡi nữa, vậy cũng là rất may mắn rồi.


Mình là một người sắp chết, cần gì phải dây dưa với Phá Lỗ.


Hắn ta còn chưa kịp mở miệng, thì nghe Phá Lỗ nói: “Nói thật, ta cảm thấy dáng dấp Trường Bình rất đẹp mắt, khụ khụ, ta thích người có bộ dạng xinh đẹp.” Phá Lỗ thừa nhận mình nhan khống (Giống như thích cái đẹp, bị cái đẹp khống chế), “Ta không đành lòng khiến hắn đau lòng, nếu có thể thì hắn không nên dính dáng tới mấy thứ này, ta đây rất rối rắm.”

Kể từ sau khi nghe thấy hai chữ Trường Bình, một bụng lời nói mà Cơ Khang chuẩn bị liền bị nuốt vào, sau đó Phá Lỗ nói gì hắn ta không nghe rõ nữa.
Chẳng qua chỉ cười tự giếu, Cơ Khang ơi là Cơ Khang, ngươi cũng quá tự mình đa tình, Phá Lỗ với ngươi chung đụng hơn mười năm, nếu y thật sự có cảm tình với ngươi, ngươi có mù đâu mà không nhìn ra?

Nhớ tới mấy lời thị uy mấy năm trước lúc Cơ Ẩn nghênh ngang tới trước mặt hắn ta, trái tim Cơ Khang không khỏi căng lên, người kia thế mà dám làm thật! Nếu hắn ta thật lòng thì tạm thời không nói, nếu là vì khiến Phá Lỗ quyết một lòng quên mình phục vụ cho hắn mới làm như vậy, vậy thì người này quả thật xấu xa lòng dạ độc ác!

“Phá Lỗ, sao đệ biết lão thất thích đệ?”

Phá Lỗ sờ sờ lỗ mũi, mím môi cười cười, “Chuyện này, chính là, hắn nói với ta.”

“Nói lúc nào?” Nhớ tới hôm nay Phá Lỗ vào cung vì chuyện gì, Cơ Khang vội vàng hỏi tới, “Ca nói cho hắn biết chuyện muốn đi Bắc Cương rồi hả? Sau khi hắn biết mới nói cho ca?”

Phá Lỗ sững sờ gật đầu, “Đúng vậy.” Nhớ tới sau khi mình nói muốn đi Bắc Cương, dáng vẻ Trường Bình hoảng sợ lo lắng, như vậy liên kết trên dưới, Phá Lỗ biết tại sao ngày đó Trường Bình luống cuống vậy rồi.
Không biết vì sao, y lại có chút vui vẻ?

Thấy vẻ mặt Phá Lỗ vui vẻ mà không tự biết, trái tim Cơ Khang chìm xuống từng chút từng chút, điệu bộ này chứng tỏ y có ý với Cơ Ẩn!

Hắn ta lấy lại bình tình, bày ra bộ dạng nghiêm túc phân tích, “Phá Lỗ, đệ cũng biết thế gian này tất cả đều khinh bỉ chán ghét tình cảm Long Dương, lão thất,” hắn ta dừng một lúc, “Lão thất chú định thứ đồ hắn muốn nhưng thanh danh của hắn thì nhất quyết không thể dính tí tẹo sai lầm nào, bây giờ hắn còn nhỏ tuổi, có thể nhầm lẫn một chút, vừa đúng dịp đệ phải đi Bắc Cương, hai người tạm thời tách ra một thời gian, chờ lớn tuổi thêm chút nữa, hắn sẽ phát hiện bây giờ chẳng qua mình chỉ là nhất thời hồ đồ thôi.”(Long Dương chỉ những người đồng tính nam

“À? Nhầm lẫn? Nhất thời hồ đồ?” Phá Lỗ nghe Cơ Khang nói như vậy, trong lòng có chút khổ sở.


Nhìn Phá Lỗ như thế, Cơ Khang càng quyết tâm muốn Phá Lỗ nghe theo lời hắn ta.
Hắn ta luôn cảm thấy Cơ Ẩn người này mặc dù có chút nham hiểm sắc bén, nhưng mấy năm nay trên công việc và che chở dân chúng bản thân mình vẫn rất khen ngợi.
Hắn ta cho rằng dù Cơ Ẩn tính toán quá đáng cỡ nào, cũng không đến nỗi dùng thủ đoạn bỉ ổi này, nhưng đối phương đúng là thật sự không biết xấu hổ sử dụng.


Phá Lỗ lúc nào cũng ngây thơ đơn thuần, Cơ Ẩn đây là đang cố ý dụ dỗ, mình quyết không thể để hắn được như ý!




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui