Trình Hàn Tuấn đang đuổi theo một con hươu thì không biết vì sao con ngựa mà hắn đang cưỡi đột nhiên phát điên lên rồi sau đó lao về phía trước mà chạy, Trình Hàn Tuấn cố gắng khống chế nhưng lại không được, khiến cho Trình Hàn Tuấn cứ như vậy từ trên ngựa ngã xuống, tình huống quá mức bất ngờ mọi người không kịp phản ứng được, Trình Hàn Nhất lại ở xa cho nên không hề hay biết đệ đệ mình xảy ra chuyện
Lý Viên Kỳ lúc này liền phóng lên ngựa lao về phía của Trình Hàn Tuấn, con ngựa phát điên muốn lao đến chỗ Trình Hàn Tuấn nhưng chưa kịp đã bị một mũi tên của Lý Viên Kỳ bắn chết, cũng chính mũi tên này khiến tất cả mọi người có cái nhìn hoàn toàn khác về vị Lý tướng quân trẻ tuổi này
Lý Viên Kỳ phóng xuống ngựa xem xét Trình Hàn Tuấn, lúc này Trình Hàn Nhất cũng thúc ngựa đến
Chân của Trình Hàn Tuấn dường như bị gãy rồi, ngã từ trên ngựa xuống cơ mà, e là khó mà đi được trong một thời gian rồi đây, Lý Viên Kỳ tìm kiếm xung quanh thứ gì đó để cố định lại chân cho Trình Hàn Tuấn sau đó đỡ hắn dậy, Trình Hàn Nhất cũng đến giúp đỡ
“Người chịu đau một chút, ta đỡ người đứng dậy”
Trình Hàn Tuấn gật đầu, khuôn mặt hắn không có chút biểu cảm gì đau đớn nhưng trong lòng thầm mắng rốt cuộc là ca ca hắn hay là ai muốn hại hắn đây cũng may hắn phát hiện ra kịp, diễn một màn này chiếm được ít tiện nghi từ phía Lý Viên Kỳ xem ra cũng đáng đấy
Trình Hàn Nhất nhìn thoáng qua ánh mắt đắc ý của Trình Hàn Tuấn liền không khỏi nhíu mày, đệ đệ của hắn vì muốn lấy lòng của Lý Viên Ký mà không ngại để bản thân bị thương luôn sao, quả là khâm phục rồi
Lý Viên Kỳ dìu Trình Hàn Tuấn đến chỗ lều trại, Trình Minh Thạc và Hàn Mẫn cũng đi đến, chuyện xảy ra đột ngột bọn họ chưa kịp bình tâm nhưng có thể đoán được là có người cố ý hãm hại hoàng tử
Trình Hàn Tuấn nhanh chóng được cái thái y chữa trị, Kim Hàn Minh cũng giúp một tay, bên ngoài Lý Viên Kỳ đang được Trình Minh Thạc và Hàn Mẫn khen ngợi vì đã cứu Trình Hàn Tuấn, riêng Trình Hàn Nhất khuôn mặt không mấy vui vẻ, chỉ riêng hắn biết là nhìn ra vẻ mặt đắc ý của Trình Hàn Tuấn
“Việc này xem ra là có người muốn mưu hại hoàng tử, Bạch Viên việc này giao cho ngươi điều tra, nhớ tra cho kỹ càng, bên ngoài cứ bảo đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn mà thôi để tránh bứt dây động rừng”
Hàn Mẫn nói, vừa nhìn vào chuyện này rõ ràng là có người cố ý muốn hãm hại hoàng thất, nhưng nếu để tin tức lan truyền ra bên ngoài thì không hay Trình Minh Thạc hoàn toàn đồng tình với Hàn Mẫn mà để Hàn Mẫn giao cho Bạch Viên điều tra
Bạch Viên nhanh chóng nhận lệnh, phải biết những chuyện liên quan đến hoàn thất từ sau khi Trình Minh Thạc lên ngôi đều do một tay Hàn Mẫn và Bạch Viên cùng với các ám vệ dưới trướng Hàn gia điều tra và xử lí tất cả
Bên trong Trình Hàn Tuấn đã được thái y chữa trị xong, thương tích cũng không nặng chỉ là chân của hắn tạm thời không thể đi lại một thời gian nữa, Kim Hàn Minh cảm thấy có gì đó không đúng với thân thủ của Trình Hàn Tuấn cho dù xảy ra chuyện cũng không đến mức gãy chân, rõ ràng là hắn đang cố ý, nhưng vì lí do gì lại làm như vậy thì Kim Hàn Minh chưa đoán ra
Kim Hàn Minh sau khi cùng thái y chữa trị cho Trình Hàn Tuấn liền ra bên ngoài bẩm báo, mọi người nghe Trình Hàn Tuấn không sau cũng thở phào, chỉ gãy chân thôi cũng không đến nổi nào cả
“Được rồi lễ săn bắn vẫn tiếp tục đi, Mẫn nhi chúng ta ra bên ngoài tiếp tục chủ trì lễ, Hàn Nhất con cũng theo bọn ta ra bên ngoài đi nơi này giao lại cho Viên Kỳ cùng với Hàn Minh là được, tất cả chúng ta nên ra bên ngoài tránh đám người bên ngoài lại bàn tán”
Trình Minh Thạc nói, chỉ khi có bọn họ thì Trình Minh Thạc và Hàn Mẫn mới xưng hô bằng tên gọi thân thuộc để tránh người ngoài nghe được sẽ nói Lý gia ỷ lại có hoàng đế không xem ai ra gì
Trình Minh Thạc cùng Hàn Mẫn và mọi người rời đi, chỉ bỏ lại Lý Viên Kỳ cùng với Kim Hàn Minh, Kim Hàn Minh nhìn Lý Viên Kỳ sau đó thở dài, ai nghĩ lễ săn hằng năm luôn diễn ra bình thường năm nay lại xảy ra chuyện đâu cơ chứ
“Ta đi sắt thuốc cho hắn, Viên Kỳ ngươi ở lại đây xem chừng hắn đừng để hắn cử động nhiều”
Lý Viên Kỳ gật đầu sau đó bước vào trong, Trình Hàn Tuấn nằm trên giường dường như đang ngủ, Lý Viên Kỳ nhìn chân của hắn mà không khỏi đau lòng, y biết cảm giác khi chân không thể cử động và nằm một chỗ nhưng khác với Trình Hàn Tuấn được kịp thời chữa trị sẽ không để lại di chứng gì, còn y lúc đó không kịp thời cứu chữa cho nên bây giờ bề ngoài thì ổn đấy nhưng chỉ có y biết chân của y đã sớm hoàn toàn phế rồi
Trình Hàn Tuấn như cảm nhận được có người đang nhìn mình, liền mở mắt thấy Lý Viên Kỳ trong mắt chứa bi thương hắn liền vui vẻ, y là đang lo lắng cho hắn có phải không nếu thật sự là như vậy hi sinh cái chân cũng đáng lắm chứ
“Kỳ nhi đừng buồn, ta không sao mà, ngươi làm vẻ mặt như vậy ta sẽ đau lòng”
Lý Viẻn Kỳ nghe Trình Hàn Tuấn nói liền lạnh mặt muốn đánh người, đã bị thương còn nói mấy lời này thật chỉ có Trình Hàn Tuấn mà thôi chứ không ai ngoài hắn bị thương vẫn trêu đùa người khác được
“Ta không đau lòng, ta chỉ nhìn xem bộ dạng người nói sẽ giành chiến thắng lại đang nằm một chỗ ở đây”
Trình Hàn Tuấn nghe vậy chỉ biết cười cười, quả thật hắn đã nói sẽ giành chiến thắng nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột hắn cũng đâu muốn đâu, nhưng nhìn thấy Lý Viên Kỳ ở bên cạnh thì không cần giành chiến thắng cũng được
“Kỳ nhi a, ta đang bị thương ngươi còn nói những lời đau lòng như vậy, ngươi lúc nhỏ vẫn là đáng yêu nhất, ngươi của bây giờ lời nói ra khiến người khác đau lòng”
Lý Viên Kỳ lắc đầu cười khổ sau đó đỡ Trình Hàn Tuấn ngồi dựa vào thành giường
“Chân của người…”
Trình Hàn Tuấn cười lấy tay xoa đầu Lý Viên Kỳ
“Ta không sao, so với ngươi ở biên cương chắc là bị thương rất nhiều có phải không, ta có nghe nói những trận đánh mà ngươi tham gia cùng phụ thân ngươi, so với thương tích này của ta không bằng một góc những thứ Kỳ nhi đã chịu đựng”
Mặc dù Trình Hàn Tuấn hắn chưa một lần đến thăm Lý Viên Kỳ suốt sau năm qua cũng như trong thư Lý Viên Kỳ chưa từng nhắc đến việc bản thân bị thương nhưng Trình Hàn Tuấn biết y không dễ dàng gì ngồi lên vị trí phó tướng rồi trở thành tướng quân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...