Trình Hàn Nhất nghe vậy liền cười khinh một cái, Trình Hàn Tuấn mà muốn từ bỏ ngai vàng sao, không phải ngay từ đầu người khởi xướng việc này là hắn hay sao, Trình Hàn Nhất thật muốn nhìn xem Trình Hàn Tuấn đang muốn làm cái gì
Trình Hàn Tuấn không thèm dây dưa với Trình Hàn Nhất, hắn đuổi theo Lý Viên Kỳ, khó khăn lắm Lý Viên Kỳ mới chịu nhìn hắn, không rãnh rổi ở đây với vị hoàng huynh ngu ngốc kia
Lý Viên Kỳ sau khi tránh khỏi hai người liền thở dài một hơi, hai người bọn họ lúc nhỏ vẫn thân thiết như vậy nhưng lớn lên lại huynh đệ tương tàn y có chút buồn thay cho hai người, nhớ lúc trước bọn họ vui vẻ thế nào bây giờ lại đấu đá nhau như vậy
Lý Viên Kỳ đi xung quanh quân doanh, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào y, phải nói Lý Viên Kỳ lớn lên có phần anh tuấn hơn người nhưng cũng có nét ôn nhu nhưng tiếc là đến giờ những cô nương trong kinh đều vì thân phận có chút phức tạp mà không ai để ý, ngược lại có rất nhiều nam nhân cũng để ý đến y, trong quân doanh này mười người thì hết chín người lén lút nhìn Lý Viên Kỳ khi y tuần tra quân doanh hoặc huấn luyện binh sĩ
Trình Hàn Tuấn rốt cuộc cũng nhìn thấy Lý Viên Kỳ nhưng sau đó nhìn ánh mắt của đám người kia hắn liền trầm lại, đám người không biết tốt xấu kia lại dám nhìn Lý Viên Kỳ như vậy, bọn họ không xứng để nhìn
Trình Hàn Tuấn trừng mắt nhìn đám binh sĩ bọn họ liền cúi mặt không dám ngẩng đầu lên, hắn hừ mạnh một tiếng sau đó bước đến chỗ Lý Viên Kỳ
“Ngươi tuần tra quân doanh xong chưa a”
Lý Viên Kỳ xoay người lại nhìn thấy Trình Hàn Tuấn trong lòng nhẹ nhõm không ít, xem ra huynh đệ bọn họ cũng không đến mức sẽ đánh nhau làm mất thể diện hoàng thất
“Ta còn đi xung quanh một chút nữa mới xong”
Trình Hàn Tuấn rất đầu sau đó liền đi theo Lý Viên Kỳ đi khắp doanh trại, thế là ngày hôm sau trong doanh lại có không ít tin đồn khiến hai phe bên cạnh của Trình Hàn Nhất và Trình Hàn Tuấn không khỏi sóng gió
Lý Viên Kỳ rốt cuộc cũng tuần tra doanh trại xong, y cùng với Trình Hàn Tuấn đến phủ của hắn dùng bữa, Trình Hàn Tuấn đã sớm sai người chuẩn bị tất cả những món ăn mà Lý Viên Kỳ thích, hắn âm thầm cho người hỏi hạ nhân trong tướng phủ biết rằng Lý Viên Kỳ ở biên cương chịu không ít cực khổ nên đâm ra kén ăn vô cùng, không những vậy Lý Viên Kỳ lúc nhỏ luôn thích những món ngọt nhưng bây giờ lại thích ăn thanh đạm một tí và cũng không ăn nhiều như lúc nhỏ nữa
Lúc nghe được những chuyện này hắn xót xa vô cùng, Lý Viên Kỳ bây giờ quả thật trưởng thành hơn trước đây nhưng cũng khiến hắn đau lòng hơn, hắn thích Kỳ nhi bám theo hắn hơn là một Lý Viên Kỳ với vẻ mặt khó đoán được tâm tư của y đang nghĩ gì
Lý Viên Kỳ cùng Trình Hàn Tuấn ngồi xuống bàn, nhìn thức ăn trên bàn Lý Viên Kỳ có chút hài lòng quả thật so với Trình Hàn Nhất thì Trình Hàn Tuấn vẫn để tâm đến thay đổi của y hơn, cũng là người đầu tiên đến tìm y khi y trở về từ biên cương
Hai người cùng nhau dùng bữa, đôi lúc Trình Hàn Tuấn sẽ hỏi y vài ba câu nhưng tất cả đều tránh né việc y ở biên cương hay thư mà y gửi bọn họ lại không hồi âm, hai người cứ vậy cho đến khi dùng bữa xong, lúc này Mặc Canh bên ngoài vào bẩm báo, thấy có Lý Viên Kỳ ở đây không biết có nên báo hay không, Trình Hàn Tuấn như hiểu ý liền gọi Mặc Canh cùng mình ra một góc để nói chuyện, Lý Viên Kỳ vẫn ngồi trong phòng nhăm nhi trà
“Có chuyện gì sao”
“Bẩm điện hạ, Trần cô nương đến tìm người”
Trình Hàn Tuấn nghe đến Trần cô nương liền khó chịu, hắn không thích nàng ta, nếu không phải là con gái lễ bộ thượng thư hắn cũng không thèm để tâm đến, cứ đến tìm hắn phiển chết đi được
“Nói với nàng ta rằng ta bận rồi không có thời gian bảo nàng ta trở về đi”
Mặc Canh có chút khó xử, nếu vị Trần cô nương Trần Ánh kia là một cô nương hiền thục thì không nói, đằng này đanh đá kiêu ngạo không xem ai ra gì, muốn đuổi đi đâu dễ như vậy
Trình Hàn Tuấn nhíu mày nhìn Mặc Canh vẫn đứng yên ở đó
“Còn không mau đi”
“Thuộc hạ…”
Mặc Canh đành nuốt lại lời trong lòng mà nhanh chóng đi mời Trần Ánh trở về phủ tránh khiến cho chủ tử tức giận
Trình Hàn Tuấn trở lại nhìn thấy Lý Viên Kỳ vẫn đang thong thả dùng trà trong lòng cảm thấy thoải mái một chút, quả nhiên nhìn thấy Lý Viên Kỳ liền như bây giờ thật tốt biết bao nhiêu
Lý Viên Kỳ nhấp thêm một ngụm trà có lẽ so với phủ của Trình Hàn Nhất thì phủ của Trình Hàn Tuấn khiến y thoải mái hơn, không thấy sự xuất hiện của đám nữ nhân còn có trà lại rất ngon rất hợp ý y
“Ngươi dường như thích loại trà này”
Thấy Lý Viên Kỳ chăm chú dùng trà Trình Hàn Tuấn liền để ý có thể y thích trà này nếu vậy hắn càng có thêm lí do mỗi ngày mời Lý Viên Kỳ đến phủ của mình
Lý Viên Kỳ gật đầu
“Trà này quả thật ngon, có chút khác so với trà ta từng uống”
“Đúng vậy đây là trà mang từ Thịnh Hà quốc đến, là Y Linh thường xuyên sai người mang đến”
Lý Viên Kỳ bất ngờ, thì ra trà ngon đến từ Thịnh Hà quốc
“Nếu như ngươi thích ta sai Mặc Canh mang đến phủ của ngươi một ít”
Lý Viên Kỳ nghe vậy liền vui vẻ gật đầu, y còn nghe nói rượu ở Thịnh Hà quốc ngon vô cùng y cũng muốn thử một lần loại rượu hoa tuyết nổi danh đó
Thấy Lý Viên Kỳ vui vẻ Trình Hàn Tuấn cũng tốt lên hơn
Ngày hôm đó của Lý Viên Kỳ trôi qua vô cùng bình yên, lúc y trở về tướng phủ liền nhìn thấy Trình Viên Nhi đang ngồi đó, mặt không chút vui vẻ
“Là ai lại chọc giận muội vậy Viên Nhi”
Lý Viên Nhi nhìn thấy ca ca của mình liền uỷ khuất ôm lấy
“Ca ca ta ghét đám công tử của mấy nhà quan lại trong kinh, bọn chúng cứ nhìn Như An tỷ tỷ rồi còn ngỏ ý với tỷ ấy, ta không thích”
Lý Viên Kỳ phì cười, tiểu muội muội nhà y vậy mà để tâm việc này, xem ra cũng để ý lắm đây
“Đương nhiên vì tỷ ấy là công chúa, thân phận cao quý, bọn họ đương nhiên muốn tiếp cận rồi, nhưng không phải ngoài muội ra thì người không tiếp cận ai sao”
Lý Viên Nhi nghĩ một lúc cảm thấy cũng đúng quả thật Trình Như An chỉ để ý một mình nàng còn chưa hề nhìn đến ai khác, vương công quý tộc gì gì đó còn không để vào mắt thì nàng cần gì quan tâm đến bọn họ cơ chứ, Lý Viên Nhi liền bật dậy muốn chạy đi tìm Trình Như An liền bị Lý Viên Kỳ kéo lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...