Trong lòng Lưu Khắc Huân rất nôn nóng muốn biết câu trả lời của Tư Uyển nhưng bản thân đã nói cho người ta thời gian suy nghĩ rồi mà.
Lưu Khắc Huân thầm thở dài trong lòng.
- Thôi muộn rồi ta đưa nàng trở về trước đã.
Lưu Khắc Huân vừa nói vừa xoay người thì bỗng tay áo hắn bị giữ lại.
- Có.
- Hửm, nàng nói gì?
- Có.
Tư Uyển hai tai ửng đỏ, e thẹn nói.
Âm thanh nhỏ như tiếng muỗi nhưng Lưu Khắc Huân vẫn nghe rất rõ, có điều hắn không hiểu Tư Uyển nói như vậy có nghĩa là gì.
Lưu Khắc Huân lục lại từng chữ trong đoạn đối thoại vừa rồi, 'có' mà là có cái gì.
Khoan đã: Não Lưu Khắc Huân đang vận hành hết công sức.
- Nàng nói lại một lần nữa được không?
Đúng là chán không muốn nói với nam nhân trước mặt.
- Không, không có gì hết.
Tư Uyển khẳng định một câu rồi rời đi để lại Lưu Khắc Huân gọi với theo.
- Tư Uyển chờ ta với.
Lưu Khắc Huân đuổi theo sau, mặt mày hớn hở nắm lấy tay Tư Uyển.
- Lúc nãy nàng nói gì vậy nói lại cho ta nghe đi.
- Không nói gì cả.
- Năn nỉ mà.
...***...
Khi về đến Lưu gia, Lưu Khắc Huân nhân cơ hội mình bị thương dở trò yếu đuối trước mặt Tư Uyển.
Lợi dụng lúc Tư Uyển giúp hắn thay băng ăn chút đậu hủ, ôm được thì ôm, hôn được cứ hôn.
- Công tử, sao người lại bị thương vậy?
- Chuyện là trong cung có yến tiệc, hoàng thượng bị hành thích.
Ta lúc đó ở rất gần hoàng thượng nên...lúc đó trên người cũng không mang theo đao.
Kết quả là như vầy.
Lưu Khắc Huân cười gượng, lén nhìn xem thái độ của Tư Uyển.
Nhưng Tư Uyển lại không có thái độ gì đặc biệt.
- Người nên cẩn thận hơn.
Nếu để lão phu nhân và Đại phu biết được sẽ rất lo lắng.
- Vậy nàng có lo lắng cho ta không?
Tư Uyển chớp chớp mắt nhìn Lưu Khắc Huân vài cái rồi cứng ngắt quay đầu đi, Tư Uyển vẫn chưa thích nghi được với mấy câu nói sến súa của Lưu Khắc Huân.
- Nô nô tì lấy nước ấm cho người rửa mặt.
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Đến khi Tư Uyển quay lại, Lưu Khắc Huân không biết đã ngủ từ lúc nào.
Đặt chậu nước xuống, Tư Uyển thổi tắt đèn, bước chân thật nhẹ đi đến cạnh giường của Lưu Khắc Huân.
Hai tay chống cằm, nương theo ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào chăm chú nhìn Lưu Khắc Huân đang an tỉnh ngủ, chốc chốc lại ngay ngốc cười.
Đâu phải chỉ có Lưu Khắc Huân mới được dùng ánh mắt si tình nhìn người mình yêu.
Tư Uyển cũng có thể nhưng không phải mọi việc đều có thể bộc lộ ra ngoài, âm thầm ngắm nhìn người trong lòng ngủ cũng là một cách thể hiện tình cảm.
Cũng khá trễ rồi, mặc dù muốn ngắm thêm chút nữa nhưng ngày mai còn rất nhiều việc phải làm.
Tư Uyển thở dài thất vọng, đứng dậy xoay người rời đi.
Nhưng rồi lại nghĩ đến điều gì đó, quay đầu lại, thầm nói.
- Hay là thôi đi.
Quay đầu đi, rồi lại quay lại.
Cuối cùng vẫn quyết định quay lại.
Hơi cúi người vén tóc ra sau tai, chầm chậm nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vết thương của Lưu Khắc Huân.
- Hành vi của một kẻ trộm thì không được tha thứ đâu.
Bất giác ngẩng đầu, hai mắt Tư Uyển va phải ánh mắt của người nào đó đang ngủ nãy giờ.
Lưu Khắc Huân không mảy may che dấu tình cảm của mình.
Hắn cũng không bao giờ để Tư Uyển tránh né mũi tên tình yêu hắn tích cực bắn ra.
Tay Lưu Khắc Huân đặt sau gáy Tư Uyển, kéo gần hơn khoảng cách giữa hai người.
Lưu Khắc Huân ngậm lấy cánh môi Tư Uyển, cọ sát, cắn mút.
Dây dưa triền miên, đến khi Tư Uyển hơi thở gấp gáp, Lưu Khắc Huân mới tách ra.
Khi rời đi còn kéo theo một sợi chỉ bạc.
- Công tử.
Tư Uyển đỏ mặt thẹn thùng gọi.
Không khí ám muội như thế này đúng là ngàn năm có một, Lưu Khắc Huân sao có thể bỏ lỡ được chứ.
Bàn tay đặt ở eo của Tư Uyển nhẹ nhàng di chuyển, thủ pháp rất nhanh gọn.
Không để Tư Uyển nhận ra, thắt lưng từ khi nào đã nằm dưới đất.
Một bàn tay không an phận được nước làm tới.
Tư Uyển chưa từng trải qua mấy việc khiến người ta đỏ mặt này, nếu Lưu Khắc Huân trực tiếp ra tay nhất định cô ấy sẽ cự tuyệt.
Lưu Khắc Huân hôn lên trán Tư Uyển, mắt, mũi, môi.
Mỗi một nơi đều như đang hôn lên một viên minh châu trân quý.
Hai người họ đắm chìm trong những nụ hôn ngọt ngào, không cách nào thoát ra được.
Đến khi Tư Uyển cảm nhận hơi lạnh từ lưng, cùng bàn tay đầy những vết chai chạm vào da thịt mới giật mình thoát khỏi cơn mê.
Tư Uyển bất giác lùi về sau, dùng chăn che lấy cơ thể không một mảnh vải.
Nhận ra điểm khác thường của Tư Uyển.
Lưu Khắc Huân đành phải nén lửa lớn trong lòng, an ủi nói.
- Sao vậy, làm nàng sợ rồi sao? Xin lỗi, là do ta quá hấp tấp, suy nghĩ không chu đáo.
Tư Uyển chỉ lắc đầu nhẹ đáp lại tỏ ý không sao.
Ôm Tư Uyển vào lòng nhẹ nhàng trấn an cô.
Dỗ Tư Uyển ngủ rồi, Lưu Khắc Huân thở dài nghĩ: Da mặt Tư Uyển vốn rất mỏng, những chuyện thế này phải từ từ mà thôi, dục tốc bất đạt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...