Tần Dung có chút không vui khi nhắc đến Lưu Xảo.
Lưu tổng quản, tối ngày cứ Lưu tổng quản.
Ở Phẩm Hương Lâu này, cô ta chẳng là cái thá gì hết.
Tay cô ta vươn quá xa rồi.
Tư Uyển cô ấy chỉ được trả lương của người hầu ở trong phủ, còn người làm việc ở xưởng nhuộm đều được trả lương rất cao, dù là thế có mấy ai chịu đến làm.
Vừa phải có tay nghề cao, vừa phải chịu được vất vả gấp mấy lần những công việc khác.
Không có vài năm học việc, đừng hòng động đến một giọt màu nhuộm.
Xin lỗi Tần chưởng quỷ, mặc dù tôi là người mới nhưng tôi sẽ cố gắng không gây ra sai sót.
Tần Dung thở dài.
Ta có mắng gì nha đầu cô đâu.
Chỉ là ta ghét con ả Lưu Xảo đó, mọi việc cô ta làm đều khiến ta chướng mắt thôi.
Dừng một chút, Tần Dung nói.
Bây giờ cô có cần ta...
Tư Uyển vội vàng xua tay.
Đừng đừng, Tần chưởng quỷ làm thế sẽ có người nói ra nói vào về cô, không hay lắm.
Mọi người ở đây đều rất chiếu cố đến tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc.
Tiếu Tiếu mà được phân nữa như cô thì ta bớt lo rồi.
Chưởng quỷ~.
Chuyện của Tư Uyển cứ theo đó mà cho qua, Tần Dung cũng không thể làm được gì Lưu Xảo ngoại trừ tức giận mắng mấy câu.
...***...
Tư Uyển làm việc ở xưởng nhuộm đến ngày thứ ba, buổi tối khi làm xong công việc thì đi hết nổi luôn.
Rất mất hình tượng mà ôm chặt gốc cột.
Ha ha~, coi ai kìa, mấy hôm trước còn mạnh miệng chịu được vất vả, còn bây giờ ha ha...
Mọi người ở xưởng nhuộm cũng hùa theo cười, làm Tư Uyển ngượng chín cả mặt.
Ông lão này thật là, đừng có chọc con bé nữa...
Tư Uyển còn nghĩ đã có người đứng ra nói giúp mình một tiếng rồi thì bỗng nghe bà ấy nói tiếp.
...Con bé mà không ôm gốc cột nữa thì chúng ta làm sao có chuyện cười tiếp được.
Tiếp sau đó là một trận cười lớn hơn.
Tư Uyển muốn tìm cái hố chui xuống luôn cho rồi.
Tư Uyển lê thân thể rã rời trở về, đi qua thư phòng của Lưu Khắc Huân thì chợt đứng lại.
Một cơn gió thổi qua, Tư Uyển đưa tay chỉnh chỉnh lại tóc, nhỏ giọng gọi.
Công tử...
Ôm hy vọng sẽ có người đáp lại nhưng Tư Uyển lại cảm thấy bản thân quá nực cười rồi, hy vọng viển vông.
Theo bóng đêm, Tư Uyển đơn độc rời đi.
Một lúc lâu sau, có một người từ trong thư phòng bước ra, đứng cách vị trí Tư Uyển vừa đứng khoảng một bước chân.
Hắn nâng tay làm hành động vuốt ve vào không khí.
Nếu Tư Uyển vẫn còn đứng ở đậy, bàn tay ấy nhất định sẽ chính xác chạm vào gò má của Tư Uyển.
Không phải Lưu Khắc Huân không muốn gặp Tư Uyển, mà hắn không muốn đối mặt với hiện thực.
Hắn không muốn ép buộc Tư Uyển nhưng tình cảm hắn dành cho Tư Uyển trời đất chứng giám.
Chỉ cần Tư Uyển mỗi ngày vui vẻ, bình an, hắn đã mãn nguyện rồi.
...***...
Hôm nay người ta sẽ giao kén tằm thượng hạng đến, mọi người nhất định phải chú ý, nếu xảy ra sai sót gì thì có bán cái mạng cũng không đền nổi đâu.
Tần Dung cao giọng nói với người làm ở Phẩm Hương Lâu.
Kén tằm được vận chuyển từ một thôn trang hẻo lánh ở biên giới Đại An.
Khi phụ thân của Lưu Khắc Huân còn sống, trong một lần đóng quân ở biên giới, ông ấy đã phát hiện thôn trang này.
Người ở đó có nuôi một loại tằm, tơ mà tằm nhả ra có màu sắc vô cùng đặc biệt.
Mỗi năm sẽ có một màu khác nhau, không ai có thể biết trước tằm năm nay sẽ cho ra tơ màu gì.
Tơ tằm sau khi được dệt thành vải, mùa hè mặc vào thì mát mẻ, mùa đông thì ấm áp.
Màu sắc thì không một loại thuốc nhuộm nào có thể so sánh được.
Vì thế, Lưu tướng quân quá cố đã nhân cơ hội đó câu về cho phu nhân nhà mình một mối làm ăn.
...***...
Sau khi thu xếp xong công việc đâu vào đó rồi, Tần Dung đến thư phòng tìm Đại phu nhân.
Phu nhân.
Đại phu nhân đang xem lại sổ sách, tùy ý gật đầu một cái.
Tháng này kinh doanh rất tốt, ngươi vất vả rồi.
Còn bao lâu nữa trưởng thôn mới đến?
Bẩm, giờ này chắc hẳn ông ấy đã đến cổng thành rồi.
Lão trưởng thôn lúc nào cũng đến đúng giờ.
Ngươi giúp ta pha một ấm trà ngon.
Thấy cũng đến giờ rồi, Đại phu nhân thu dọn sổ sách, vừa ra đến cửa Phẩm Hương Lâu thì người vận chuyển tằm cũng vừa đến.
Mọi người đi đường vất vả rồi.
Tiểu nhân là Trần Lập, trưởng thôn thời gian này không được khỏe nên tiểu nhân thay ông ấy đến đưa hàng.
Người dẫn đầu bước lên hành lễ với Đại phu nhân.
Đại phu nhân giao cho Tần Dung trong coi việc chuyển hàng, bà ấy cùng Trần Lập đến thư phòng.
Trà được mang vào, không để người hầu làm, Đại phu nhân trực tiếp vén tay áo rót trà, đưa qua cho Trần Lập.
Mọi hành động đều từ tốn, thánh thót như mây trôi.
Không biết trưởng thôn bệnh tình thế nào rồi?
Bẩm phu nhân, vì trời trở gió nên trưởng thôn bị nhiễm phong hàn, thêm phần ông ấy cũng lớn tuổi nên bệnh ít khởi sắc.
Haizz, ta còn nhớ năm trước, ông ấy còn có thể đi một chặng đường dài đến kinh thành.
Ta sẽ chuẩn bị loại trà xanh mà trưởng thôn thích, khi nào về ngươi giúp ta gửi cho ông ấy.
Tiểu nhân thay mặt trưởng thôn cảm tạ phu nhân.
Cả hai nói chuyện thêm đôi ba câu thì vào việc mua bán..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...