Hải quốc bí mật mua số lượng lớn binh khí, cùng số quân canh giữ biên giới giữa Đại An và Hải quốc tăng gấp mấy lần bình thường.
Đại An có lí do suy đoán Hải quốc đang có âm mưu xâm lược lãnh thổ.
Bệ hạ muốn thần thâm nhập vào Hải quốc dò thám tình hình? Lưu Khắc Huân bị gọi đến Ngự Thư Phòng sau khi tảo triều.
Đúng.
Bẩm bệ hạ, thần nghĩ vẫn là thần đi thì hơn.
A Huân dù đánh trận nhiều năm nhưng không hề có nhiều kinh nghiệm trong việc dò thám.
Thái tông khoát khoát tay nói.
Không được.
Đội của khanh trong nhiệm vụ lần trước hi sinh không ít người, khanh cũng bị thương ta sao có thể để khanh đi được.
Vã lại, chỉ là đi dò thám không phải đánh nhau.
Hay là khanh không tin tưởng Lưu tướng quân.
Bệ hạ đã nói như vậy Lưu Trúc không thể làm trái.
Lưu Trúc nghe theo sắp xếp của bệ hạ.
***
Trên đường trở về, Lưu Khắc Huân lo lắng hỏi Lưu Trúc.
Tứ cô cô, vết thương của người thế nào rồi?
Ta ổn.
Mà con đừng nó nói cho biết hết đó, nhất nội tổ mẫu của con.
Con sẽ không nói nhưng người phải giữ gìn sức khỏe.
Hai người họ không về Lưu phủ mà đến quân doanh.
Lưu Trúc muốn truyền cho Lưu Khắc Huân ít kinh nghiệm.
Lần này đi Lưu Khắc Huân định chỉ đem theo trên dưới mười người giả làm thương buôn thâm nhập Hải quốc.
Nếu là thương buôn, con phải tính toán kỹ từng chi tiết nhỏ.
Buôn thứ gì, giá cả, từng đi đến đâu,...và không chỉ mình con phải học thứ đó mà tất cả người đi theo con cũng phải biết.
Điều quan nhất cũng là điều ta lo lắng nhất, lần này các con phải đi là Hải quốc, còn được gọi là nữ nhi quốc.
Một đám nam nhân đi ta e sẽ không ổn.
Nghe Lưu Trúc nói, đám người Lưu Khắc Huân đờ mặt ra.
Chuyện này bọn họ thật sự chưa từng nghĩ đến.
Tiêu rồi.
Thôi được rồi.
Các ngươi cứ lo việc của mình trước đi.
Ta sẽ tìm người phối hợp.
Đang nói thì bên ngoài có binh sĩ tiến vào.
Bẩm tường quân, bên ngoài doanh trại có một cô gái tự xưng là người hầu của ngài ở Lưu gia đến đưa đồ.
Lưu Khắc Huân định sẽ ở lại doanh trại một thời gian thuận tiện bàn chiến lược, vì thế Đại phu nhân sai Tư Uyển chuẩn bị y phục mang đến cho hắn.
Ngươi đưa cô ấy đến trướng phụ đợi ta.
Đến khi kết thúc cuộc thảo luận cũng đã hai canh giờ sau.
Bước vào trướng, Lưu Khắc Huân nhìn thấy Tư Uyển nằm gục xuống bàn sách của hắn ngủ.
Hắn quên mất là có Tư Uyển đến.
Người ta đi một đoạn đường xa đến đưa đồ, bây giờ gọi cô ấy dậy thì không phải cho lắm.
Không biết phải làm sao, Lưu Khắc Huân đành lấy công văn ra xem trong lúc chờ.
Nhưng hắn càng xem lại càng không thể tập trung được, bỏ công văn xuống đi ra bên ngoài.
Lưu Khắc Huân ung dung đứng đó, tay chắp sau lưng, khí chất bức người.
A Huân sao con đứng đây.
Trời trở gió rồi mau vào trướng đi.
Lưu Trúc thuận chân bước vào trướng, nhưng chỉ được nửa bước thì lùi ra.
Quay đầu hỏi Lưu Khắc Huân.
Gì đây? Con đứng đây hứng gió là để cho người ta ngủ trong trướng sao?
Không có đâu.
Con chỉ định giải quyết chút công văn nhưng không tập trung nên ra đây cho thư giãn đầu óc thôi.
Có một nữ nhân trong trướng của con nên làm con mất tập trung sao? Lưu Trúc nhướng mày cười gian hỏi Lưu Khắc Huân.
Người suy nghĩ đi đâu vậy? Con chỉ là...
Tứ cô cô, công tử...
Chào tiểu nha đầu, ngủ ngon không?
Lưu Trúc hỏi như vậy làm Tư Uyển ngượng đỏ mặt, hận không thể tìm cái hố chui xuống.
Nô tì xin lỗi, nô tì đã ngủ quên mất.
Không sao đâu, đừng đặt nặng vấn đề đó.
Lưu Khắc Huân giúp cô giải vây trước mấy lời chọc ghẹo của Lưu Trúc.
Lưu Trúc cười đầy thâm ý nhìn Lưu Khắc Huân.
Được rồi, được rồi.
Ta vào trong đây, để có người lại nói ta ăn hiếp một tiểu cô nương thì tiêu mất thôi.
Lưu Khắc Huân quá hiểu tính khí của Lưu Xảo rồi, cũng chỉ đành cười cho qua chuyện.
Ngươi đừng quá để tâm lời Tứ cô cô vừa nói.
Nhưng nô tì thật sự có lỗi.
Sáng nay lại dậy trễ nên không làm thức ăn sáng cho công tử…
Thấy Tư Uyển xin lỗi đến nước mắt sắp rơi đến nơi rồi.
Lưu Khắc Huân rối hết lên.
Ta...ta không trách ngươi chuyện đó đâu.
Ngươi bị sốt cả đêm qua, dậy trễ một chút cũng không sao.
Còn bữa sáng ta có ăn rồi, ta ăn cùng đám Chu Ân, ngươi không tin có thể hỏi hắn.
Ta thật sự không trách ngươi.
Rất may Chu Ân và Cao Việt vừa đến, Lưu Khắc Huân với họ lại đối chứng.
Đúng là lão đại ăn sáng rồi.
Cô cứ yên tâm, huynh ấy ăn hai bát hoành thánh lớn lận không đói được đâu.
Lưu Khắc Huân chưa kịp thở phào thì.
Đồ ăn bên ngoài thì sao bằng ở nhà được, vẫn là nô tỳ có lỗi.
Lỗi ai cũng được, nói chung hôm nay cũng lỡ rồi.
Không bằng sáng mai Tư Uyển ngươi làm nhiều đồ ăn một chút, coi như bù cho hôm nay, được không?
Lưu Trúc từ trong trướng ló đầu ra nói giúp đứa cháu duy nhất của mình để dỗ nữ nhân.
Cô cô, người và Tư Uyển đi cùng đường, người đưa cô ấy về cùng luôn được không? Trời cũng trễ rồi.
Được rồi.
Mấy đứa rảnh thì lo lên kế hoạch cho kỹ đi, đừng có làm biến đó.
Dạ, cô cô đi đường cẩn thận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...