Tướng Quân À Chàng Gả Cho Ta Đi
Biên giới Đại An quốc.
Thái tông năm thứ mười, Chiêu quốc tấn công vào lãnh thổ Đại An.
Không thể để yên cho việc quân Chiêu giết người cướp bốc khắp nơi, Thái tông hoàng đế ra lệnh Chinh Nam đại tướng quân ra trận dẹp yên giặc loạn.
Chinh Nam đại tướng quân Lưu Khắc Hiên tuổi trẻ tài cao.
Từ nhỏ đã cùng tổ phụ của hắn chinh chiến xa trường, lập không ít chiến công.
Trên chiến trường, Lưu Khắc Huân ngồi trên lưng chiến mã uy phong lẫm liệt.
Dơ trường thương lên, cao giọng ra lệnh toàn quân.
TIẾN LÊNNN.
Lưu Khắc Huân dẫn đầu đội quân xông về phía trước, hắn đi đến đâu xác của quân Chiêu nằm la liệt đến đó.
Có thể nói hắn có thể lấy một địch trăm.
Và lần này cũng không ngoại lệ, quân Đại An toàn thắng.
Tin này tức tốc được đưa về triều, hoàng đế vui mừng hứa sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho Lưu tướng quân và ba quân tướng sĩ.
***
Kinh thành Đại An quốc.
Hôm nay dân chúng tụ tập tại cổng thành chào đón đại quân chinh chiến trở về.
Ngoài ra không ít cô nương mục đích đến đây là muốn ngắm nhìn tướng mạo Lưu tướng quân trong lời đồn là như thế nào.
Thiên hạ nói Lưu tướng quân là cháu đích tôn của Lưu gia, mặc dù là người luyện võ nhưng không hề thô kệch, tướng mạo so với nam nhân trong thiên hạ khó ai sánh bằng.
Đội quân khi tiến qua cổng thành đã có tiến la hét.
Lưu tướng quân uy vũ
Lưu tướng quân tài giỏi.
Lưu tướng quân hảo soái.
...
Là giọng của nam nhân nào thế? Đúng vậy là nam nhân nào háo sắc còn hơn đám nữ nhân vậy?
Đến khi Lưu tướng quân đã đi qua thì mặt mấy vị cô nương ai nấy cũng buồn bực, thầm mắng.
Tên nào lúc nãy khen Lưu tướng quân soái vậy hả?
Hắn dám đứng ra, bổn cô nương sẽ cho hắn một trận.
Mấy nữ nhân đó bức xúc không phải vì nhìn thấy Lưu tướng quân xấu xí gì mà là một Lưu tướng quân đeo mặt nạ che gần hết cả khuôn mặt.
Người ở trước mắt mà lại như không, không tức giận mới lạ.
Hậu quả nam nhân lúc nãy khen Lưu tướng quân đẹp là người bị bọn họ xả giận.
***
Điện Kim Long.
Thần Lưu Khắc Huân tham kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Lưu ái khanh bình thân.
Thái tông hoàng đế vui mừng cười ha ha khi nhìn thấy Lưu tướng quân vinh quang trở về.
Cho đến khi bãi triều Thái tông bệ hạ cũng không thể giấu được nụ cười trên miệng.
Lão đại, lão đại.
Là giọng của tả tướng quân Chu Ân.
Lưu Khắc Huân từ xa đã nghe thấy tiếng gọi của Chu Ân, đi cùng hắn còn có vài thuộc hạ thân tín.
Các đệ đến đây làm gì?
Lưu Khắc Huân dùng giọng nói trầm tĩnh hỏi.
Bọn ta lo cho huynh thôi, dù biết là đi nhận thưởng nhưng đám quan văn trong triều sẽ tìm đủ mọi cách để làm khó huynh như là đánh quá lâu làm lãng phí tài chính, lương thực chẳng hạn.
Lưu Khắc Huân nghe mấy lời của Chu Ân thì thở dài.
Là đệ quá đa nghi thôi.
Nói thế nhưng trong lòng Lưu Khắc Huân nghĩ: Tên Chu Ân này hắn biết xem tướng sao, đoán trúng không sai một chữ.
Lúc nãy trong triều đám quan văn theo phe của Hữu thừa tướng hỏi hắn có phải cố ý kéo dài trận đánh hay không, vốn dĩ thời gian đánh trận lần này tính ra tính vào nhiều nhất chỉ mất tám tháng nhưng hắn lại đánh đến một năm.
Haizz, tính cũng chỉ là tính họ làm sao hiểu được khó khăn của những người lính phải bán mạng vì quốc gia chứ.
Cũng may là có bệ hạ anh minh nếu không việc này sẽ còn kéo dài thêm nữa.
***
Thái lão phu nhân~, Đại phu nhân~...công tử về rồi, công tử trở về rồi.
Lưu lão thái gia Lưu lão gia đều chết trận, hiện tại Lưu gia do Lưu lão phu nhân cùng Đại phu nhân quản lý.
Khi nghe người hầu báo, Thái lão phu nhân tóc bạc trắng chống quyền trượng đi từng bước nhỏ ra đón đứa cháu yêu quý của mình.
Nội tổ mẫu, sao người lại ra đây.
Ta không sao cả.
Thật mừng là con đã bình an trở về, thật sự quá tốt rồi.
Nụ cười hạnh phúc hiện trên gương mặt hiền từ của lão phu nhân.
Lưu Khắc Huân đỡ Lưu lão phu nhân vào tiền sảnh ngồi.
Khác với dáng vẻ của đại tướng quân uy dũng ngoài chiến trường, Lưu Khắc Huân ở bên cạnh nội tổ mẫu của mình thì hắn giống một đứa trẻ hơn.
Không còn sớm nữa hay con quay về nghỉ ngơi một chút đi.
Đường xa trở về nên Lưu lão phu nhân lo lắng Lưu Khắc Huân mệt mà còn phải ngồi hầu chuyện cùng bà ấy.
Đúng vậy, con về tắm rửa nghỉ ngơi một lát.
Đến cơm tối sẽ gọi con.
Dạ, vậy con xin phép đi trước.
Nhìn theo bóng lưng Lưu Khắc Huân, Đại phu nhân cảm thán.
Bờ vai của Huân nhi, con không nhớ từ khi nào nó đã rộng và vững chãi như vậy.
Con nói đúng.
Bờ vai ấy đã có thể gánh vác được Lưu gia rồi.
Haizz, ta muốn đến từ đường một lát.
Đại phu nhân đỡ Lưu lão phu nhân đi về hướng từ đường Lưu gia.
***
Mấy cô nghe gì chưa, công tử trở về rồi đó.
Thật sao.
Ta muốn đến Đông viện làm việc quá đi.
Cô mơ đi.
Là mấy người hầu của Lưu phủ đang nói về đại công tử Lưu gia.
Lưu Khắc Huân là nam nhân trong mộng của bao thiếu nữ, có không ít nô tì trong phủ mơ mộng muốn leo lên cây làm phượng hoàng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...