Tướng Phủ Ngốc Thê

Đường Mẫn thoáng xúc động, tuy thời gian ở Hầu phủ không dài, mà sau khi thành hôn số lần về đây cũng không nhiều lắm, cơ hồ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Lần đầu tiên, là về lại mặt,  ở ba ngày.

Lần thứ hai, nàng từ Thương Lan trở lại, khôi phục tướng mạo, chỉ ở lại một đêm, sau đó liền chạy đến Hiên Viên.

Mà lần thứ ba, có lẽ cũng là lần cuối cùng, nàng bước vào nơi này. Ngày mai, đã vĩnh viễn rời đi rồi.

Không biết phụ thân, có nhớ đến nàng hay không?

"Mẫn tiểu thư?"

Người lên tiếng là Thúy Y, nha hoàn thiếp thân bên cạnh Liễu nương.

"Ừm, Thúy Y. Phụ thân ta đang ở đâu?"

"Hầu Gia đang ở thư phòng, nô tỳ lập tức chạy đi báo tin ngay!"

"Không vội!", Đường Mẫn khoát tay, gọi Thúy Y lại. Không cần gấp gáp làm gì, lúc này nàng muốn gặp Liễu nương một lần hơn, vừa đúng lúc Thúy Y ở đây liền bảo nàng ta dẫn đường.

"Đi Liễu viện trước!"

Thúy Y sững sờ, lập tức lĩnh mệnh, trong lòng tiểu thư có Liễu di nương, khiến người làm nha hoàn như nàng ta càng thêm cảm động.

"Tiểu thư mời tới bên này."

Cùng nhau đi đến Liễu viện, Đường Mẫn cố gắng ghi nhớ tất cả mọi ngóc ngách của Hầu phủ, hi vọng sau khi mình tới Giang Nam, về sau vẫn có thể nhớ lại được.

"Thúy Y tỷ tỷ, làm sao tỷ lại quay lại nhanh như vậy?"

Tiểu nha hoàn ở cửa nhìn thấy Thúy Y, có chút nghi ngờ. Nhưng ngay lúc đó liền bừng tỉnh, hai người đi phía sau kia, cho dù có đần cũng nhìn phải hiểu.

"Tiểu thư!"

"Liễu nương ở trong viện? Đừng gọi nữa, chúng ta trực tiếp đi vào."

Đường Mẫn và Quân Mạc Ly lướt qua người tiểu nha hoàn, đi thẳng vào.

So với lần đầu tiên tới Liễu viện, lần này nhìn thấy quả thật không hề giống với lần trước. Cảnh sắc trong viện đều tốt hơn rất nhiều, xem ra những ngày này Liễu nương trôi qua ở Hầu phủ  có vẻ khá hơn trước nhiều.

Nàng đều thấy rất rõ ràng, phụ thân không có tình cảm với Liễu nương, mà Liễu nương cũng rất sợ hãi phụ thân, nhưng nữ tử này vẫn luôn trung thành, Bách Lý Ưu muốn bà chăm sóc nữ nhi giúp mình, bà liền nén uất ức làm di nương của Đường Ứng Nghiêu, chỉ vì muốn mình có thể ở lại đây chăm sóc cho nàng.

Phụ nhân này quả thật vô cùng tình nghĩa, nàng không biết phải báo đáp như thế nào.

"Nương!"

Liễu nương nghe gọi liền quay đầu lại, vừa nhìn thấy người tới, liền kinh hô: "Mẫn nhi, con đã trở lại?"

"Vâng, những ngày qua người sống có tốt không?"


Đường Mẫn kéo vạt áo Liễu nương, làm nũng hỏi. Liễu nương cười ha ha nói rất tốt, chỉ cần thấy Đường Mẫn, thì bà cũng không có khẩn cầu gì nữa.

Đường Mẫn ngồi xuống nói với bà chút việc nhà, cuối cùng mới chuyển tới chủ đề chính.

"Nương. Lần này trở về chúng con cũng không tính ở lại lâu, tối nay gặp phụ thân, ngày mai sẽ lập tức rời đi Giang Nam, về sau cũng sẽ không trở lại nữa. Nương, người nguyện ý đi cùng chúng con không?"

Có lẽ là do lòng riêng, Đường Mẫn rất muốn bà về già được bình yên hạnh phúc sống qua ngày, không cần phải ở lại Hầu phủ cho thêm ngột ngạt. Ở chỗ này, tuy cẩm y ngọc thực, nhưng tình cảm đã ít lại càng ít.

Liễu nương há miệng, nhưng lại không biết nên nói gì. Mẫn nhi muốn đi, nếu rời đi lúc này, bà sẽ không còn được gặp lại con bé nữa. Con bé nói muốn dắt bà theo cùng, nhưng có thể đi hay không vẫn còn chưa biết?

"Mẫn nhi, Hầu Gia, ngài ấy sẽ không đồng ý!"

Đường Mẫn cười cười, phụ thân có đồng ý hay không cũng sẽ không thay đổi sự thật này. Mà nàng, nhất định sẽ rời đi.

"Nương, con chỉ muốn người được vui vẻ. Nếu người cảm thấy Hầu phủ sống tốt, vậy thì lưu lại. Nhưng người cũng biết, ông ấy luôn luôn......"

Liễu nương thở dài, dĩ nhiên bà biết, Hầu Gia là người thế nào, trong lòng ông ấy chỉ có một nữ nhân, chính là Bách Lý Ưu cho nên bà cũng không hy vọng xa vời, cũng không dám cầu mong chút tình cảm từ người nam nhân này.

"Đi gặp qua Hầu Gia rồi hãy nói."

"Ừ."

......

Cáo biệt Liễu nương, Đường Mẫn và Quân Mạc Ly trực tiếp đến tìm Đường Ứng Nghiêu.

Đường Ứng Nghiêu vừa nghe xong, liền ngây ngẩn, đi Giang Nam sao?!

"Mẫn nhi, lời này của con có ý gì?"

"Chính là ý đó, phụ thân, người hiểu tính tình của con thế nào mà. Bất luận là Phượng Lăng, Hầu phủ hay là Tướng phủ, đều không phải là cuộc sống mà con mong muốn. Hiên Viên, Thương Lan thì lại càng không muốn đi, con nghĩ thứ duy nhất giống với mẫu thân chính là tâm tư được sống tự do, không sầu lo, không lo nghĩ!"

Đường Mẫn nhớ Bách Lý Ưu, có lẽ hiện tại bà sống rất hạnh phúc.

Ít nhất, thì bản thân bà cho là như thế.

"Phụ thân, còn có một việc, con muốn đưa Liễu nương đi cùng. Bà ấy vì con mà lỡ dở cả đời, giam mình trong Hầu phủ, nên con muốn mang bà đi theo. Con biết rõ, người không hề để ý đến bà, vậy thì nên để cho bà theo con thôi."

Đường Mẫn nói đâu ra đấy, sau khi nói xong ngay cả bản thân cũng còn cảm thấy lạnh đến buồn nôn, lời này nghe vào tai quả thật không được tự nhiên chút nào.

Đường Ứng Nghiêu nhìn thật sâu mắt Đường Mẫn, tựa như đã nhìn thấu vài phần, không khỏi dâng lên cảm giác tang thương.

"Mẫn nhi, con thật giống Ưu nhi. Nơi này cuối cùng cũng không trói buộc được con. Đi đi, phụ thân hiểu mà!".

"Phụ thân ——"

Mũi cay xè, nàng cảm thấy bản thân thật có lỗi với nam nhân trước mắt, ông ấy luôn luôn thật lòng đối tốt với nàng.

"Được rồi, con cũng đã lớn từng này, không lâu nữa còn lên chức mẫu thân, khóc lóc như thế này coi sao được!".


"Phụ thân, người nói gì đấy!"

Mặt Đường Mẫn đỏ lựng lên, chuyện này còn không thấy bóng dáng đâu ấy chứ!

Quân Mạc Ly bên cạnh cũng liếc mắt nhìn vào bụng Đường Mẫn, có nhiều suy nghĩ sâu xa, làm Đường Mẫn lại càng thêm xấu hổ. Choáng nha, nam nhân này đang suy nghĩ gì không biết!

"Được rồi, Mẫn nhi đừng xấu hổ. Tối nay lưu lại một đêm, sáng sớm ngày mai phụ thân sẽ tiễn các con!"

"Vâng!"

Nàng cũng đang có ý đó.

Ra cửa, rời khỏi thư phòng của Đường Ứng Nghiêu, Đường Mẫn liền bước nhanh hơn, hình như muốn vứt bỏ nam nhân nào đó lại phía sau.

"Mẫn nhi, chạy nhanh như vậy làm gì?"

Đường Mẫn bất đắc dĩ trợn mắt, ban ngày không muốn nhìn chàng YY ta nên mới muốn đi trước có được hay không.

"Ta muốn trở về nghỉ ngơi."

"Oh, vậy ta dẫn nàng, sẽ nhanh hơn một chút."

Nói xong, Quân Mạc Ly không để ý Đường Mẫn  phản đối, trực tiếp ôm nàng phi thân trở lại An Hà viện đã từng ở lúc đầu.

Làm liền một mạch, tuyệt không kéo dài.

Cuối cùng, đặt Mẫn nhi vẫn còn đang kinh hồn xuống, người nào đó vẫn chưa thỏa mãn, nói: "Mẫn nhi, đi theo vi phu có phải nhanh hơn không?"

"Quân Mạc Ly!"

Mới vừa trải qua kinh sợ, Đường Mẫn lúc này mới tìm về được âm thanh của mình, rống lên một câu. Ban ngày ban mặt, lại đang ở Hầu phủ, hắn lại cứ thế ôm nàng vi vu!

"Nàng là thê tử của ta, không có gì không thể."

"Đúng vậy, ta là thê tử của chàng!"

Đường Mẫn kìm nén, nàng thì xấu hổ muốn chết, trong khi đó hắn lại thích ứng vô cùng. Vậy phải chăng là nàng đang làm kiêu......

"Được rồi, hôm nay phải dậy từ sớm tinh mơ, ta thật mệt mỏi."

Đẩy cửa ra, đi thẳng vào nội thất.

Quân Mạc Ly rất tự nhiên theo vào, vẫn không quên đóng cửa. Đúng là nên nghỉ ngơi một chút, không thể để nàng mệt mỏi được.

"Chàng đi ra ngoài."


"Đi đâu? Nơi này là Hầu phủ, ta không có chỗ khác để đi."

Vẻ mặt vô tội, còn thoáng vương chút ưu thương xen lẫn buồn bã, làm mí mắt Đường Mẫn giật giật. Nàng làm sao lại không phát hiện ra, nam nhân này thế mà còn có một mặt như vậy, đã phúc hắc còn cộng thêm cả vô lại!

"Vậy thì ngồi kia đi!". Nàng chỉ vào chiếc ghế đẩu đối diện cách đó không xa, phát hiệu lệnh.

Quân Mạc Ly liếc nhìn chiếc ghế đằng xa, khẽ cau mày, có chút không vừa ý. Ngồi đó thì có thể làm gì.

"Ta thấy ngủ trên giường thì tốt hơn!"

Tiếp đến liền mặc kệ không để ý, kéo người nằm xuống.

Áo choàng chẳng biết bị lột xuống lúc nào, Đường Mẫn buồn bực nằm ở trên giường, trong lòng thẳng thầm nhủ, nếu dám động thủ, thì chàng chết chắc.

Kết quả lại bình an vô sự, Quân Mạc Ly chỉ ôm nàng, sau đó nhắm mắt lại. Không lâu lắm, hô hấp liền trở nên ổn định. Đường Mẫn nhẹ nhàng quay đầu, đập vào mắt là vẻ mặt phóng đại của người bên cạnh. Nơi đáy mắt hiện lên những quầng thâm nhàn nhạt, tâm lập tức mềm xuống.

Thời gian này ở bên nàng, hẳn chắc hẳn rất mệt mỏi.

Càng không nhắc tới độc trên người mình, cho dù có lo lắng cho đám người Vô Âm nhưng vẫn trở lại Phượng Lăng cùng nàng. Thay nàng tìm phụ mẫu, tìm kiếm đáp án, còn phải cố gắng  khắc chế tâm tình của mình. Chuyện của Lan phi, Cảnh Gia Kỳ, Cảnh Tu, những người này  đều muốn hắn đối mặt. Nhưng hắn lại nhất nhất im lặng, không nói tiếng nào.

Thậm chí, không hề nói với nàng một câu không phải, cũng không một lần tức giận.

"Quân Mạc Ly, trong lòng chàng rốt cuộc đang chứa cái gì mà lại liều mạng như vậy?". Đường Mẫn không tự chủ thốt ra lời, giọng rất nhẹ, giống như là đang tự thì thầm với bản thân.

Tiếp đó cũng nhắm mắt lại, ngủ mất.

Mà lúc này, khóe miệng của nam nhân lại khẽ cong lên, mở mắt ra nhìn nàng.

Trong lòng ta chỉ có nàng.

Từ đáy lòng Quân Mạc Ly thầm nhủ như vậy, mắt vẫn nhìn Đường Mẫn chăm chú, nhìn nàng ngủ rất an ổn, khóe miệng còn vểnh lên, hình như đang nằm mơ thấy chuyện gì tốt.

Bản thân cũng theo nàng nhắm mắt lại giả ngủ.

......

Tới bữa tối, Đường Mẫn lại cảm nhận được không khí quái dị một lần nữa. So với ở Tướng phủ càng thêm......

Ít nhất ở Tướng phủ, ít nhất thì quan hệ của bọn họ cũng không tệ lắm. Nhưng ở nơi này, nhìn Nhị phu nhân, Tam phu nhân,......

Bữa cơm này ăn thế nào đều không có mùi vị, cũng may có phụ thân lên tiếng, mới có thể tiếp tục nuốt xuống bữa cơm cuối cùng này. Aiz......

Lần này nhìn thấy Nhị phu nhân, tính khí của bà ta cũng đã thu lại rất nhiều, nhưng ánh mắt, cộng với thi thoảng hừ mũi khinh thường người khác là vẫn y như cũ.

Một bữa cơm thì hơn phân nửa thời gian ánh mắt của Đường Mẫn dừng trên người Thu Tâm.

Lục Trúc phái nàng ta tới đây chăm sóc nàng, rốt cuộc có dụng ý gì. Những năm này, những chuyện Lục Trúc làm, phần lớn đều vì muốn tốt cho nàng, như vậy, Thu Tâm đang diễn vai trò gì ở trong này?

Dùng cơm xong, Đường Ứng Nghiêu hoàn toàn không có ý định tuyên bố tin nàng rời đi. Cho nên trừ Liễu nương ra, thì không có ai biết tin tức này nữa

Rồi sau đó, trò chuyện cùng Đường Ứng Nghiêu rất lâu, Đường Mẫn nghiêm túc nghe, không biết đến khi nào mới cơ hội nói chuyện với ông lần nữa.

"Mẫn nhi, đi Giang Nam nhớ bảo trọng bản thân!".

"Vâng, con biết rồi, phụ thân, người cũng phải chú ý đến thân thể của mình đấy!"

Cuối cùng, Đường Mẫn vẫn là không nhịn được nói một câu: "Mẫu thân đã có cuộc sống của riêng mình, phụ thân, người cũng nên suy nghĩ thật kỹ, không cần một mình mãi như thế!"


Những nữ nhân trong hậu viện Hầu Phủ kia, nàng thật lòng không nhìn ra phụ thân thích người nào. Trừ những thứ tỷ muội không biết làm sao kia, nàng cảm thấy ông ngay cả nhìn cũng sẽ không thèm nhìn một cái.

Đường Ứng Nghiêu chung tình cũng là vô tình, trong lòng chỉ có Bách Lý Ưu, nhưng lại khiến cho những nữ nhân kia ôm ấp hi vọng. Nàng không thể cầu xin một nam nhân cổ đại như ông hiểu được đạo lý một chồng một vợ, nhưng là ít nhất phụ thân của nàng nên tìm được một tri kỷ bên cạnh.

Nàng nghĩ, Bách Lý Ưu, mẫu thân của mình không lựa chọn phụ thân hoặc Mạc Lưu Lăng, có lẽ cũng do ý nghĩ này. Mong người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau. Mặc dù Cảnh Ngoạt u mê trong tình cảm, nhưng mà đối với Bách Lý Ưu tuyệt đối một lòng.

Mà bây giờ hình như cũng đã thông suốt, lại càng chuyên tâm hơn. Cho nên, nàng cảm thấy mẫu thân đã tìm được hạnh phúc của riêng mình.

"Phụ thân biết."

Đường Mẫn cuối cùng cũng đi ra, nhưng lại không có về thẳng An Hà viện.

Quân Mạc Ly không biết đã canh giữ ở bên ngoài từ lúc nào, thấy nàng đi ra, liền lôi thẳng nàng tới đây.

"Sao chàng lại tới đây?". Người này không ở An Hà viện, còn chạy tới đây làm gì?

"Nàng chưa trở về."

Câu trần thuật đơn giản, nhưng lại thể hiện tình cảm triền miên. Nàng có chút dở khóc dở cười, thế này cũng coi là một lý do.

"Chúng ta tạm thời không về phòngvội, Liễu nương bên kia ta cũng đã dặn dò, bà thu thập xong sẽ đến chỗ chúng ta cùng đi. Còn bây giờ, ta phải đi gặp một người đã!"

"Ta đi cùng nàng!"

Vừa đúng, hắn cũng muốn biết tại sao người kia lại xuất hiện ở Phượng lăng, xuất hiện tại Hầu phủ.

Thu Tâm Tố vừa mở cửa ra, khi thấy hai người đứng bên ngoài lại không hề có chút kinh ngạc nào. Đường Mẫn và Quân Mạc Ly đưa mắt nhìn nhau, bà ta biết bọn họ sẽ tới đây sao?

Đóng cửa lại, Thu Tâm Tố đã pha trà ngon, ngồi xuống.

"Các ngươi muốn hỏi điều gì?"

"Bà biết chúng ta nhất định sẽ tới?"

"Chẳng lẽ không đúng?". Thu Tâm Tố hỏi ngược một câu, ánh mắt nhìn mình mang theo tìm tòi nghiên cứu khiến cho bữa tối bà ta không dễ chịu chút nào.

"Ha ha, ngược lại là ta quá lo lắng. Nếu Tam phu nhân đã nói như vậy, ta liền đi thẳng vào vấn đề."

"Mẫn nhi, ngươi biến hóa như vậy khiến cho ta thật kinh ngạc!". Thu Tâm Tố nhìn Đường Mẫn, trong nhãn thần chứa đầy tự tin, từ tốn nói.

"Hả?" Đường Mẫn cũng cảm thấy kỳ quái rồi, nghe giọng điệu của nàng, hình như cùng với nàng rất quen thuộc.

"Không có gì, ha ha!". Thu Tâm Tố cũng không nói chuyện, chỉ cười cười.

Tối nay, bà tính toán gặp bọn họ, nhưng điều này không chứng tỏ rằng bà nguyện ý nói rõ tất cả, có một số việc không phải dễ dàng có thể nói ra khỏi miệng.

"Tam phu nhân có nguyện ý gỡ bỏ khúc mắc trong lòng ta không? Vì sao bà lại đưa Lục Trúc đến chăm sóc ta?"

"Lục Trúc? A, nàng ta nói cho ngươi biết?", Thu Tâm Tố cười nói tiếp: "Khó trách ngươi lại nhìn như vậy."

Vậy nàng phải nhìn bà ta thế nào mới đúng?

"Hoặc là nói, ta nên gọi ngươi một tiếng, công chúa Triều Dương?"

Câu này thành công thấy được vẻ mặt biến sắc của Thu Tâm Tố, cũng chứng thật những phỏng đoán trong lòng nàng. Quả nhiên bà ta đúng là công chúa Triều Dương mười mấy năm trước giả chết ở Thương Lan


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui