Tướng Phủ Ngốc Thê

Đường Mẫn cảm thấy mấy ngày vừa qua vô cùng thoải mái, tuy đám hạ nhân ở Tướng phủ luôn nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái, tựa hồ vẫn không thể tiếp nhận chuyện nàng từ một kẻ khù khờ biến thành người bình thường, hơn nữa tướng mạo lại đột nhiên trở nên khuynh nước khuynh thành như thế.

Nhưng nàng không thèm để ý tới, trong lòng chỉ nghĩ về phụ thân. Mấy người ở Hầu phủ đều đã trở về, cho nên đích tiểu thư là nàng đây cũng nên đi thăm một chút, nói thế nào thì bọn họ đã nửa năm không gặp nhau rồi!

"Hồng Mai, sai người đi Hầu phủ một chuyến, gần tối ta và phu quân sẽ đến bái phỏng."

Nàng không thể chờ đợi được nữa, rất muốn xem xem những vị phu nhân kia khi nhìn thấy mặt mình sẽ có cảm giác ra sao, có phải sẽ rất đặc sắc hay không?

Giờ Thân, Quân Mạc Ly và Đường Mẫn ngồi lên xe ngựa, chạy về phía Hầu phủ.

Cùng là một phương hướng, nhưng tâm trạng của hai người hiện tại đã thay đổi hoàn toàn.

"A Ly, lần trước lại mặt chàng còn trưng khuôn mặt tức giận ra đấy!". Đường Mẫn nhớ tới hôm ấy, liền bật cười. Chuyện đã bao lâu rồi. . . . . .

Quân Mạc Ly hơi biến sắc, rồi lập tức khôi phục lại đáp: "Mẫn nhi, lần này chẳng phải vi phu đã như ý nguyện của nàng rồi sao!"

"Vậy thì cám ơn phu quân. Gương mặt này, không biết những người kia sẽ có cảm tưởng gì, có lẽ sẽ hết sức đặc sắc đấy!"

Quân Mạc Ly thấy Đường Mẫn hưng phấn như thế liền không nói lời nào. Nhất định ở Hầu phủ nàng đã bị những phụ nhân kia gây khó dễ rất nhiều, lúc này là lúc để cho nàng hả giận.

Đường ứng Nghiêu đã đợi ở Hầu phủ từ sớm, nghe người hầu báo lại, trong lòng cũng cực kỳ kích động. Đã bao lâu Mẫn nhi không tới Hầu phủ rồi, lúc này trở lại, cuối cùng cũng đã có thể gặp được nữ nhi.

Nhị phu nhân vẫn trước sau như một, mặt lạnh như tiền, mới từ trong ngục ra ngoài nhưng vẫn chưa biết kiểm điểm, hiện tại đã sớm quên mất chuyện bọn họ thiếu chút nữa sẽ bị lưu đày hoặc là xử tử.

Lúc này, bà ta vẫn nghĩ bản thân còn là Nhị phu nhân Hầu phủ .

Cũng chính là chủ mẫu cao cao tại thượng.


"Hầu Gia, Mẫn nhi nói đã nửa năm chưa tới Hầu phủ, cũng không biết đang nghĩ như thế nào, đã xuất giá mà vẫn hay quên như vậy!". Nhị phu nhân khó chịu lên tiếng.

Đường Ứng Nghiêu sầm mặt, nhưng không phát tác, chỉ hạ lệnh phân phó: "Nghênh đón tiểu thư, cô gia đi vào."

Bọn hạ nhân lui xuống, chỉ chốc lát sau Đường Mẫn cùng Quân Mạc Ly theo sau một đám người bước vào.

Nhị phu nhân chính là người đầu tiên hô to gọi nhỏ: "Đây là ai? Lại dám giả mạo tiểu thư Hầu phủ chứ? Ta nói này tam công tử, ngươi có niềm vui mới thì kệ ngươi, sao lại tùy tiện mang một nữ nhân khác tới Hầu phủ, nơi này, há là địa phương ngươi có thể giương oai!".

Nhị phu nhân nghiễm nhiên coi mình là chủ mẫu Hầu phủ, nói chuyện cực kỳ vênh váo tự đắc.

Tứ phu nhân cũng nối gót khinh thường, không thoải mái nhìn Đường Mẫn, còn cho rằng đây là tiểu thiếp của Quân Mạc Ly .

Chỉ có Tam phu nhân, khiếp sợ nhìn Đường Mẫn, không thể tin nổi lên tiếng: "Mẫn nhi? Là ngươi sao?"

Đường Mẫn sững sờ, nhìn Thu Tâm đầy kinh ngạc. Không ngờ người này lại nhận ra mình trước.

Nhị phu nhân nổi giận, chỉ vào Thu Tâm mắng: "Hồ đồ, tiểu tiện nhân này sao có thể là nha đầu kia!". Nói xong mới giật mình thảng thốt, nhìn vẻ mặt âm trầm của Đường Ứng Nghiêu, liền tự biết mình lại nói sai.

Đường Mẫn không ảnh hưởng gì, nhìn Nhị phu nhân, rồi lại nhìn sang Tam phu nhân, sau đó là đám thứ tỷ muội xung quanh. Từng người một hình như đều rất ghen tỵ với gương mặt này của nàng!

"Thế nào, không nhận ra nữa sao. Nói thế nào lúc ấy ta một thân một mình xuất giá, Nhị phu nhân, đây đều là công lao của bà cảm, không phải sao?".

Đường Mẫn cảm khái nói, thành công thấy sắc mặt của Nhị phu nhân lập tức trắng xanh, rồi run rẩy chỉ vào Đường Mẫn, lắp bắp: "Ngươi...ngươi, ngươi!". Lại nói không ra một câu đầy đủ.

"Có phải lại hóa ngốc rồi không, tướng mạo thay đổi, Nhị phu nhân không thích ứng được là phải. Ha ha, thật sự phải để cho Nhị phu nhân thất vọng rồi, Đường Mẫn ta, cho tới bây giờ vẫn không phải là quả hồng mềm mặc cho người ta nhào nặn đâu!"


Đường Mẫn nàng, chính là một người ghi thù, những tâm tư nhỏ mọn kia vẫn không ngừng lớn lên trong đầu.

Ban đầu hai bàn tay trắng xuất giá, thù này nhất định ghi lòng tạc dạ.

"Không thể nào, điều này không thể nào, làm sao ngươi lại thành thế này được, rõ ràng là một kẻ ngu ngốc mà.", Lý Mộng Như ngẩn ngơ thắc mắc, có chút không dám tin.

Quả thật, tất cả những người ở trong Hầu phủ này đều sẽ không tin.

Trừ, Đường Ứng Nghiêu, và Thu Tâm Tố.

"Mẫn nhi, Mẫn nhi, là con sao?". Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi, Đường Mẫn nghe được âm thanh quen thuộc, lập tức quay đầu, Liễu nương đang được nha hoàn Thúy Y dìu vào trong.

Chắc có lẽ Đường Ứng Nghiêu đã ngầm cho phép, vì thế người có thân phận như Liễu nương mới có thể xuất hiện tại nơi này.

Đường Mẫn tiến lên trước ôm lấy Liễu nương, trả lời: "Liễu nương, ta đã trở về. Mẫn nhi đã về rồi!".

Liễu nương nhìn dáng vẻ mới của Đường Mẫn, trong lòng âm thầm vui sướng, trước đó Hầu Gia đã nói qua cho bà biết, tướng mạo của Mẫn nhi ban đầu không phải như vậy, tất cả đều là ngụy trang, ngay cả ngu ngốc cũng là giả bộ. Nghe thấy thế bà liền vui sướng không thôi, Mẫn nhi không ngốc chính là chuyện tốt nhất trên đời này, có vậy bà mới có thể yên tâm. Phu nhân cũng sẽ được an tâm.

"Mẫn nhi quả nhiên là cô nương khuynh quốc khuynh thành, đây mới là Mẫn nhi của ta. Thì ra Mẫn nhi lại đẹp như vậy, chẳng trách bản thân phải che giấu dung nhan vốn có, thậm chí còn giả vờ khờ khạo, đúng là sơ sót của Liễu nương!".

Lời này vừa ra lập tức làm cho tất cả mọi người đều bừng tỉnh, thì ra Đích tiểu thư chỉ giả vờ ngốc mà thôi. Khó trách, khó trách. . . . . .

"Thì ra là như vậy!". Thu Tâm Tố tự lẩm bẩm, rốt cuộc thì cũng bình tĩnh lại.

"Được rồi, tất cả yên lặng cho ta, Mẫn nhi, lúc này trở về Hầu phủ định ở bao lâu?". Đường Ứng Nghiêu đầy mong đợi lên tiếng.


Đường Mẫn khoát tay, nhìn Nhị phu nhân, đáp: "Không vội. Phụ thân, chuyện này tối nay sẽ bàn tiếp. Chuyện con gả cho Tam công tử Tướng phủ đều do một tay Nhị phu nhân thúc đẩy, nên con vô cùng cảm kích. Còn cả việc tay không xuất giá nữa. Cha, chuyện này phải giải quyết thế nào?".

Đường Ứng Nghiêu vừa nghe Đường Mẫn nói thế lửa giận liền bùng phát, chuyện này không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới liền sôi máu. Cũng may Mẫn nhi gả cho một mối tốt, nếu sau khi cưới lại trở nên bất hạnh, thì chẳng phải người làm cha này sẽ hối hận đến chết sao?

"Lý Mộng Như, bà giải thích thế nào."

"Hầu Gia, thiếp thân không dám, hiểu lầm, hiểu lầm thôi!". Lý Mộng Như vẫn còn cố kêu oan.

"Vậy những thứ tỷ muội kia đẩy ta xuống nước, thiếu chút nữa chết đuối phải tính thế nào đây! Còn nữa, để cho ta ăn những thứ cơm thừa canh cặn, không ngừng nhục mạ, thì tính thế nào!".

Đường Mẫn nhất nhất liệt kê, Đường Ứng Nghiêu nghe mà hàm răng nghiến lại ken két, nhìn Lý Mộng Như bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống.

Quân Mạc Ly lại càng thêm thương yêu thê tử, chuyện lúc trước của Mẫn nhi hắn đều biết, nhưng nàng nói ra như vậy vẫn cảm thấy thật đau lòng.

"Đồ khốn kiếp, quả thật khốn kiếp!". Đường Ứng Nghiêu một cước đá bay Lý Mộng Như, đụng vào khung cửa, hung hăng ngã xuống.

"Hự ——"

Một ngụm máu tươi phun ra, Lý Mộng Như cơ hồ mất nửa cái mạng.

"Mẹ!"

Đường Nhụy kêu lên một tiếng, vội xông lên đỡ Lý Mộng Như dậy, có chút bi thương, nói: "Phụ thân, sao người lại tin lời nói của một bên, thật không công bằng. Nữ nhân này nói gì, người đều tin, con và mẫu thân có nói gì cũng đều vô dụng. Phụ thân, sao người có thể như vậy."

Đường Nhụy mặt đầy nước mắt, cất tiếng chất vấn.

Nàng ta bị người phá hủy trong sạch, ở nơi này đã không ôm bất cứ hy vọng nào. Chỉ có mẫu thân mới thật sự thương nàng ta, cho nên càng thêm bi thương với hành động này của Đường Ứng Nghiêu.

Đường ứng Nghiêu nhìn Đường Nhụy, tuy không đành lòng vì dù sao cũng là nữ nhi của mình, tuy đấy chỉ là do bị Lý Mộng Như chuốc say, sau đó mới mang thai .


"Đi xuống, ở đây không tới phiên ngươi lên tiếng!"

"Con mạn phép không thể vâng lời, phụ thân, từ nhỏ người đã thiên vị. Trước đây, khi nữ nhân kia còn ở đây thì người chưa bao giờ thèm nhìn đến con và mẫu thân, mà kể từ sau khi nữ nhân kia chết đi, người cũng chỉ đối tốt với nàng ta, chúng ta cũng là thê tử nữ nhi của người, tại sao người lại có thể bên trọng bên khinh như vậy!"

Đường Nhụy khóc nức nở, lên tiếng tố cáo.

Đường Ứng Nghiêu đau đầu không thôi, chuyện này đúng là phiền mà!

Tứ phu nhân Trương Uyển cùng nữ nhi Trương Oánh cũng lập tức hắt nước theo mưa, nhất là Trương Uyển, còn khóc lên khóc xuống."Hầu Gia, mẫu tử chúng ta, ngài cũng chưa từng tới thăm đâu ~"

Đường Mẫn khinh thường nhìn hai đôi mẫu nữ trước mặt, thật là biết đóng kịch quá!

Lần này lại bắt đầu giả vờ yếu ớt nên phụ thân không thể kiêu ngạo, ương ngạnh mãi được đâu ——

Tam phu nhân vẫn không nói tiếng nào như cũ, chỉ giương mắt xem kịch vui, lạnh lùng không lên tiếng. Đường Hân ở bên cạnh cũng trầm mặc không nói, không hề có một tia oán niệm nào.

Đường Mẫn nhìn hai người như thế, trong lòng càng thêm tò mò. Tam phu nhân và thứ muội kia cũng thật không ngờ. Nàng lại là Triêu Dương công chúa của Thương Lan?

Gả cho phụ thân thì sao, làm tiểu thiếp có ý nghĩa gì chứ?

Đường ứng Nghiêu cuối cùng cũng không chịu nổi, bắt Nhị phu nhân, Tam phu nhân cùng hai nữ nhi quay trở về viện của mình, không cho ra ngoài, đóng cửa tự sám hối.

Đường Mẫn còn lâu mới tin, những người này sẽ thật sự sửa đổi!

Nhưng nàng lại càng không muốn để ý tới họ.

Cùng nhau nói chút việc nhà còn ý nghĩa hơn.

"Liễu nương, hiện tại người có thể nói cho con biết chuyện về mẫu thân rồi đúng không?" Đường Mẫn thật sự rất muốn biết tường tận những chuyện về Bách Lý Ưu.

Liễu nương thở dài, Mẫn nhi không ngốc, cũng không nên lừa gạt nàng nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận