"Vẫn không có!" Lúc này Tiêm Dạ cảm nhận được sát khi trên người Kiếm Thiếu Niệm, không khỏi cúi thấp đầu, những năm gần đây, cho dù xảy ra chuyện gì, Kiếm Thiếu Niệm cũng không có giống như bây giờ, giống như cơn thịnh nộ của lão hổ, cố ý chờ phản kích, chỉ để cho đối thủ một kích trí mạng!
"Lăn xuống đi!" Kiếm Thiếu Niệm lạnh giọng nói, Tiêm Dạ này càng ngày càng vô năng (không có năng lực), nhưng khi Kiếm Thiếu Niệm nhìn về phía Nạp Lan Tĩnh, ánh mắt mềm mại giống như muốn hóa ra nước, hắn kéo tay của Nạp Lan Tĩnh, nhưng trong lúc vô tình lại nhìn thấy vết thương trên tay nàng, trong lòng lúc này, đau đớn giống như muốn hít thở mà không thông, thế nhưng hắn lại hối hận, sau này, sau này bất luận xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không bỏ nàng lại một mình!
Đêm dần sâu, Thu Nguyệt muốn phục vụ Nạp Lan Tĩnh lau thân thể, bởi vì vết thương trên người Nạp Lan Tĩnh có mủ, nên phải dùng khăn nhẹ nhàng lau cho nàng, lại lấy y phục mới, thay cho Nạp Lan Tĩnh, về phần y phục dơ bẩn này, luôn luôn đều do Thu Nguyệt tìm chỗ không người đi giặt sạch sẽ, dù sao trên đây dính đầy chất lỏng màu vàng, nếu như Hoán Y Cục giặt, sợ là sẽ phải khiến cho người khác hoài nghi!
Thu Nguyệt bưng chậu nước, cũng bóp lỗ mũi thật chặt, hình như trên đây có mùi gì khó ngửi, "Ngày nào cũng giặt thứ này, quả thực giày vò người!" Thu Nguyệt giống như đang tự lẩm bẩm, nhưng vẫn quét nhìn bốn phía, nhìn bốn bề vắng lặng, nhưng trên mặt lại gợi lên mấy phần nụ cười, nàng ngồi chồm hổm trên mặt đất, cũng tìm chỗ có đất tương đối xốp, đào một hố nhỏ, dù sao một cái áo trong, cũng không chiếm bao nhiêu diện tích, Thu Nguyệt nhanh chóng cầm quần áo chôn xuống đất, "Ngày mai phải nói y phục này bị người đánh cắp rồi!" Thu Nguyệt hơi cười một cái, dùng chân giẫm lên, đến lúc không nhìn ra manh mối gì, mới vỗ tay một cái, xoay người rời đi!
Sau khi Thu Nguyệt rời đi, lại nhìn thấy một bóng người màu đen vọt ra, trên mặt người này mang một tấm mặt nạ, tóc cũng che đi khuôn mặt, nhìn không rõ bộ dáng, người này nhanh chóng lấy quần áo ra ngoài, người nọ vốn để cho nàng giả quỷ dọa người chạy, sau đó sẽ đoạt lấy y phục này, không ngờ Thu Nguyệt này lại là một người lười, đã tiện nghi cho mình rồi !
Lấy xong y phục, vừa đi về phía trước một bước, lại nhìn thấy Thu Nguyệt với vẻ mặt lạnh lẽo nhìn mình chằm chằm, "Ngươi không phải là đã đi rồi sao?" Người này không khỏi hỏi ra tiếng , nhưng cố ý đè thấp giọng nói xuống, nghe thấy khàn khàn vô cùng, nghe không ra được cuối cùng đây là người nào!
"Hừ, ngươi cho rằng tất cả mọi người cũng vì tư lợi giống ngươi sao?" Thu Nguyệt khinh thường cười một tiếng, hôm nay Nạp Lan Tĩnh đoán không sai, người này nếu muốn để cho Mạnh Vi biết được việc thân thể Nạp Lan Tĩnh khó chịu, một kế không thành thì sẽ có kế tiếp theophải không tất nhiên lại tăng nhất kế, hiện nay kế sách tốt nhất chính là lấy y phục này, chỉ là nghĩ đến Nạp Lan Tĩnh, Thu Nguyệt rất đau lòng, tiểu thư vì để cho mình có thể thanh tỉnh mà phân tích chuyện này, lại sử dụng phương thức kia để nâng cao tinh thần, nghĩ tới đây ánh mắt của Thu Nguyệt giống như nọc độc, hận không thể lóc từng miếng thịt của người trước mắt này!
"Hừ, chỉ bằng ngươi?" Người nọ hừ lạnh một tiếng, trong mắt mang theo nồng đậm khinh thường, tay lại nhanh chóng lấy ra nhuyễn kiếm ở thắt lưng, thẳng tắp nhắm ngay mi tâm của Thu Nguyệt, người này ra tay rất nhanh, bình tĩnh mà xem xét, Thu Nguyệt tuyệt đối không phải là đối thủ của người này, chỉ là, trên mặt Thu Nguyệt không tự chủ mang theo nụ cười, Nạp Lan Tĩnh đã sớm ngờ tới mình không phải là đối thủ của người này, đã sớm lệnh mình chuẩn bị cái này, tay nàng nắm thật chặt, chờ đợi một kích trí mạng nhất!
Nhưng vừa lúc đó, một bóng dáng chắn trước mặt Thu Nguyệt, ngón tay vững vàng đẩy nhuyễn kiếm ra xa, kiếm của người áo đen kia rất nhanh, Thu Nguyệt cảm thấy không có chống đỡ được, nhưng người trước mắt này lại có thể vững vàng tiếp được, có thể thấy được công phu rất cao thâm!
"Vương, Vương Gia!" Thân thể người nọ dừng lại, cho dù không có nhìn thấy mặt của nàng, cũng có thể cảm nhận được kinh ngạc của nàng, nhuyễn kiếm trong tay cũng theo đó rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh trầm muộn!
"Ngươi đáng chết!" Ánh mắt Kiếm Thiếu Niệm tất cả đều là sát ý, ngón tay thành trảo, ngoan độc nắm chặt cổ người nọ, người nọ tay chân vùng vẫy, có thể thấy được khổ sở vô cùng!
"Vương Gia!" Thu Nguyệt khẽ nhíu mày, hôm nay tiểu thư phân phó phải bắt sống, thấy dáng vẻ phẫn nộ của Kiếm Thiếu Niệm, Thu Nguyệt không khỏi lo lắng hắn muốn giết người này!
Một tiếng này của Thu Nguyệt, ngược lại nhắc nhở Kiếm Thiếu Niệm, tay hắn hơi buông lỏng một chút, chuyển tay đánh về phía ngực người nọ, thân thể người này liền mềm nhũn rơi trên mặt đất, trong miệng chợt phun ra một búng máu, ngay cả mặt nạ trên mặt cũng rơi xuống!
"Quả thật là ngươi!" Thu Nguyệt đi về phía trước một bước, thấy rõ ràng mặt mũi Tiêm Dạ ở trước mắt của mình, nhưng trong lòng thì tức giận vô cùng, dưới chân không chút suy nghĩ đã tới Tiêm Dạ, Tiêm Dạ lúc trước vốn đã bị Kiếm Thiếu Niệm đánh một chưởng, thương tổn còn chưa tốt, hôm nay lại bị Kiếm Thiếu Niệm đánh một chưởng, sớm đã không có hơi sức, bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn chân Thu Nguyệt đá tới đây,hoàn toàn không thể né tránh, liền mạnh mẽ đón lấy, nàng ta cúi thấp đầu, rõ ràng cảm nhận được âm thanh xương gãy bên trong gãy!
Thu Nguyệt thật hận, bình thường, các nàng vẫn coi nàng ta như người một nhà, mặc dù trong ngày thường nàng ta luôn làm mặt lạnh, nhưng cho dù xảy ra chuyện gì, nàng cùng Lưu Thúy cũng sẽ không nói xấu về nàng ta, cũng bởi vì cái dạng này, mà nàng ta lại làm ra chuyện này, đây thật là ngàn phòng vạn phòng nhưng cướp nhà khó phòng!
"Vương Gia, ra ngoài lâu như vậy, không biết tiểu thư đã tỉnh lại hay chưa, tiện nhân tiểu thư muốn tự xử trí!" Thu Nguyệt căm hận trợn mắt nhìn Tiêm Dạ một cái, Kiếm Thiếu Niệm hơi gật đầu một cái, bước nhanh rời đi, nhưng trên không trung xuất hiện hai người áo đen, cứng rắn kéo Tiêm Dạ lên!
Tiêm Dạ nhìn Kiếm Thiếu Niệm rời đi cũng không hề quay đầu lại, nàng liền cười khổ một tiếng, chuyện đến hôm nay đến tình trạng này, nàng cũng không hối hận, cho dù bắt được mình thì như thế nào, Nạp Lan Tĩnh đã trúng độc, chỉ cần nàng tìm không được thuốc giải, thời gian cũng không còn nhiều nữa, chỉ là, nàng hơi hạ mí mắt, sợ lần này mình không cách nào sống sót, đến lúc đó cho dù Nạp Lan Tĩnh chết rồi, vẫn sẽ có nữ nhân khác đứng ở bên cạnh hắn, nghĩ đến điều này, tim Tiêm Dạ càng thêm đau!
"Mang nàng giam lại!" Khi đến bên ngoài phòng, Kiếm Thiếu Niệm nghe trong nhà không có động tĩnh, nghĩ đến Nạp Lan Tĩnh vẫn chưa có tỉnh lại, hắn không khỏi phân phó một câu, người áo đen kia gật đầu một cái, muốn mang Tiêm Dạ đi!
"Đợi chút, đưa cái này cho nàng ăn!" Kiếm Thiếu Niệm nghĩ nghĩ, móc trong ngực ra một viên thuốc màu đỏ!
"Không cần, chủ tử van cầu người, ta không dám, cũng không dám nữa!" Tiêm Dạ thấy viên thuốc này, cả người bất chợt giãy giụa mạnh mẽ, trong mắt kia viết đầy sợ hãi! Người áo đen bên cạnh mặc dù đồng tình với Tiêm Dạ, nhưng Kiếm Thiếu Niệm phân phó bọn họ không thể không tuân theo, hắn nhanh chóng nhét thuốc vào trong miệng Tiêm Dạ, cũng dùng tốc độ nhanh nhất bịt miệng Tiêm Dạ, để cho nàng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, Kiếm Thiếu Niệm sủng ái người Vương phi này như thế nào, bọn họ đều có thể nhìn thấy, nếu để cho Tiêm Dạ làm Vương phi bên trong tỉnh dậy, bọn họ sợ cũng sẽ xui xẻo theo!
Kiếm Thiếu Niệm nhìn Tiêm Dạ uống vào, ngay cả đám mắt cũng không muốn nhìn thấy nàng ta nữa, nhanh đi vào chăm sóc Nạp Lan Tĩnh, Thu Nguyệt thấy Kiếm Thiếu Niệm đi vào, trong lòng lo lắng cho Nạp Lan Tĩnh cũng được an ủi, ngược lại nàng tò mò, viên thuốc khiến Tiêm Dạ nhìn thấy liền thay đổi sắc mặt, suy cho cùng là thần thánh phương nào, có thể để nàng ta phản ứng lớn như vậy!
Nhưng chỉ trong chốc lát, thân thể Tiêm Dạ liền run rẩy mạnh mẽ, cũng nhìn thấy dưới da Tiêm Dạ, hình như có một tiểu trùng tử* đang vòng tới vòng lui, bóng dáng của nó nhìn thấy rõ ràng, Thu Nguyệt nhẹ nhàng che miệng, sợ kêu lên một tiếng nhỏ, ngược lại loại biện pháp này so giết nàng ta còn khiến cho nàng ta khổ sở hơn, nàng thật sự không thể tưởng được nếu như trong người mình cũng có một con trùng tử chui vào như vậy, sẽ trở thành cái dạng gì, hai người áo đen này cột Tiêm Dạ vào trên cây cột, thân thể Tiêm Dạ cũng không khỏi quay cuồng, khuôn mặt kia trong nháy mắt thay đổi rất trắng, chỉ thấy con trùng tử màu đen kia hình như muốn ra ngoài, nó bắt đầu từ chỗ tóc gáy kia từ từ bò ra nửa đầu, sau đó lại chui vào, chỗ tóc gáy kia liền rới xuống, sau đó sẽ từ một lỗ chân lông khác trên người lại chui ra, Thu Nguyệt nhìn thấy ghê tởm, nàng nghĩ qua rất nhiều phương pháp xử lí giày vò, nhưng không có nghĩ tới loại này, quả thật nghe rợn cả người, Kiếm Thiếu Niệm ở trước mặt Nạp Lan Tĩnh vẫn giống như đứa bé con, cho nên khiến cho người ta quên hắn cũng là một con sói, hắn dịu dàng chỉ khi ở trước mặt Nạp Lan Tĩnh mới biểu hiện ra!
*tiểu trùng tử: sâu nhỏ.
Lúc Thu Nguyệt đi ra, trên người cũng đã nổi lên một tầng da gà*, chỉ là từ trong đáy lòng đối với Kiếm Thiếu Niệm nổi lên sợ hãi nồng đậm!
* Nguyên văn là nổi lên một chút gồ ghề, Tà chuyển sang da gà cho người Việt ta dễ hiểu
"Sao trễ như thế chàng mới trở về?" Kiếm Thiếu Niệm rón rén đi vào, nhưng vẫn khiến Nạp Lan Tĩnh tỉnh dậy, nàng hơi mở mắt, trong mắt hiện đầy tia máu, mặc dù giọng nói vẫn là rất yếu, nhưng đã nhiều hơn mấy phần tinh khí!
"Quân doanh có chút chuyện, lúc này mới xử lý xong, làm sao nàng vẫn chưa ngủ?" Kiếm Thiếu Niệm thận trọng hỏi một câu, đã nhiều ngày như vậy vẫn không thấy Nạp Lan Tĩnh tốt hơn, hắn thật sự không thể tin được chuyện Nạp Lan Tĩnh đã khá hơn một chút so với trước kia!
"Trái lại ngủ không được sâu, mới vừa rồi Tôn Thái y phái người tặng thuốc, thiếp cảm thấy tinh thần đã tốt hơn chút ít!" Nạp Lan Tĩnh hơi cong môi một cái, nhìn dáng vẻ của Kiếm Thiếu Niệm, hình như không biết chuyện của Tiêm Dạ, nhưng mà hắn trở lại, Thu Nguyệt nhưng cũng không thể bẩm báo!
Hai người lại nói thêm mấy câu, mới ngủ!
Hôm sau, cũng là một ngày thời tiết thật tốt, "Tiểu thư, nên dùng thuốc rồi!" Rất sớm Lưu Thúy đã ở bên ngoài sau kêu một tiếng!
"Bưng vào đây đi!" Bên trong truyền đến tiếng của Kiếm Thiếu Niệm, Lưu Thúy cẩn thận đi vào, lại nhìn thấy Kiếm Thiếu Niệm đã mặc quần áo tử tế, đang ngồi ở bên giường Nạp Lan Tĩnh, cẩn thận nhìn Nạp Lan Tĩnh, nàng hơi phúc thân, sau đó tạm thời để thuốc ở một bên, "Vương Gia, đây là thuốc Tôn Thái y sáng sớm cho người đưa tới, nói là uống càng sớm càng tốt!"
"Ừm!" Kiếm Thiếu Niệm gật đầu một cái, thân thể hắn mới khom xuống , nhẹ nhàng gọi mấy tiếng, "Tĩnh nhi, Tĩnh nhi!" Âm thanh hắn hơi nâng lên, lại thấy Nạp Lan Tĩnh vẫn không có động tĩnh gì, tim của hắn trầm xuống, hôm qua nghe Nạp Lan Tĩnh nói Tôn Thái y đã đổi mới thuốc, hắn cho là Nạp Lan Tĩnh đã có chuyển biến tốt, nhưng lúc này gọi một lát vẫn không tỉnh, trong lòng cũng thất vọng vô cùng, thế nhưng hắn lại đặt thuốc ở trong miệng mình, đưa tay nâng đầu Nạp Lan Tĩnh lên chút, đặt môi đối diện môi Nạp Lan Tĩnh, cư như vậy đút xuống!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...