Tướng Phủ Đích Nữ

“Thỉnh an đại tiểu
thư!” Lưu Châu chậm rãi đi đến, quần áo gấm vóc không có một chút nào
mang bộ dáng của hạ nhân, so với tiểu thư nhà khác còn muốn ngăn nắp
hơn.

“ Trâm cài có chút cũ đi, Lưu Thúy đem trâm cài ta vừa mới
mua đến đây.” Nạp Lan Tĩnh nói, cao thấp đánh giá, không sai, là một cái như nhìn thấu mọi chuyện trong thiên hạ “ Tên của ngươi ta đã nói qua
cho mẫu thân .”

Nói xong, Lưu Thúy liền đem trâm cài lấy đến, Lưu Châu ân cảm tạ, liền đem trâm cài lên trên đầu, cả người nhất thời phát ra vài phần quý phái.

Thời điểm đến Thọ viên của lão thái thái, từng trận tiếng cười vang lên, nghe kỹ, hơn phân nửa là tiếng tứ di nương.

Nạp Lan Tĩnh lễ xong, ngồi bên cạnh Cung thị.

“Nương, hôm nay có khỏe hơn chút nào?” Nạp Lan Tĩnh lôi kéo quần áo Cung thị
,đáy mắt một mảnh lo lắng.Đại phu nhìn không ra, như cũ lại không thấy
bệnh chuyển tốt, chính mình từng lo lắng làm cho người ta tra xét, Cung
thị cũng đều không phải trúng độc, nhiều lời là tích tụ trong lòng, hàng năm không dễ chịu nên mới có bộ dáng như bây giờ, câu cửa miệng tâm
bệnh phải có tâm dược, nhưng tâm dược này...Nạp lan tĩnh cúi đầu thở dài một hơi, Nạp Lan Diệp Hoa rốt cuộc là không có đến.

“Mấy ngày
gần đây tinh thần tốt lên rất nhiều.” Cung thị dịu dàng cười, lấy tay vỗ bàn tay Nạp Lan Tĩnh ý bảo nàng yên tâm.Bất quá tinh tế xem ra, gương
mặt Cung thị hiện rõ tia ửng hồng, không giống như trước kia toàn bộ
khuôn mặt vàng như nến.


“Lão thái thái, mấy ngày gần đây Ngọc nhi vẫn cùng đại tiểu thư tập vũ, hiện tại cũng là vũ ra hình dạng.” Tứ di
nương nhìn Nạp Lan Tĩnh, mặt mày ngăn nắp, khóe mắt mỉm cười, quần áo
sắc hồng càng tôn lên da thịt nàng mềm mại, đã nhiều ngày nay Nạp Lan
Diệp Hoa vẫn nghỉ ngơi trong phòng của nàng, nay nhìn cũng là có vài
phần một dạng đường làm quan rộng mở.

“Ngọc muội muội trí tuệ hơn người, hơn nữa chăm chỉ, nay vũ là có tiến bộ.” Nạp Lan Tĩnh cười đáp
lời, cũng không phải Nạp Lan Ngọc vũ thật tốt, thời điểm này tứ di nương đang được sủng ái, theo nàng cũng tốt, chờ nhị di nương hết thời gian
cấm túc đi ra, làm cho các nàng đấu nhau, các ngươi chết ta sống, tính
từng ngày , nghĩ đến cũng nhanh, Nạp Lan Tĩnh không tự giác bên môi
thoáng hiện tia cười lạnh.

“Nga, quả thực như thế, Ngọc nhi mau
chút vũ cho tổ mẫu một đoạn nhìn xem." Lão thái thái mắt cười, trông
cũng có vài phần tư sắc.

“Dạ, Ngọc nhi vũ cho tổ mẫu một đoạn,
nguyện tổ mẫu thân thể khỏe mạnh!” Nạp Lan Ngọc cũng học theo bộ dạng
Nạp Lan Tĩnh thường ngày, có chút cứng ngắc, tinh tế nhìn thấy trên mặt
ngạo khí tựa thiếu rất nhiều. Mấy ngày nay Nạp Lan Tĩnh phát hiện đứa
nhỏ này kỳ thật không hư, chính là đi theo một di nương hiếu chiến, lây
dính một ít không tốt, nếu có người bên cạnh chỉ điểm một hai, sau cũng
là cái thông thấu thiên hạ.


Thân thủ, đá chân , xoay tròn, không có gì sai lầm.

“Đẹp, đẹp, đẹp, Ngọc nhi mau lại chỗ tổ mẫu.” Vũ xong, lão thái thái ngoắc
Nạp Lan Ngọc ôm vào ngực, trên người tháo xuống mộ cái vòng ngọc mang
vào cổ tay Nap Lan Ngọc.

“Ngọc nhi còn không mau tạ ơn tổ mẫu.”
Tứ di nương thấy lão thái thái thưởng , vội vàng nhắc nhở Nạp Lan Ngọc,
cũng chỉ có tứ di nương vui sướng cười.

Tam di nương bộ dáng như
trước, cầm tràng hạt, trên mặt không có biểu tình gì, Nạp Lan Ninh cũng
không nói lời nào, chu mặt, nhưng này một đôi mẹ con không có tiếng nói, đại viện lại không có một ai khi dễ đi.Ngũ di nương vào phủ trễ nhất,
tuổi cũng chỉ hơn Nạp Lan Tĩnh hai tuổi mà thôi, vốn nàng tuổi trẻ,
nhưng lại không được sủng, có khi ngay cả thông phòng cũng không bằng.

“Ngũ di nương khăn là do chính người thêu đi.” Nạp Lan Tĩnh mỉm cười nhìn
ngũ di nương, kia thêu Đinh Hương nhưng là không tầm thường a.

“Bẩm đại tiểu thư, là tiện thiếp thêu.” Ngũ di nương đầu tiên là sửng sốt,
hiển nhiên không ngờ có người cùng nàng nói chuyện, lập tức đứng lên,
phúc phúc nói, trên mặt cũng không biết bởi vì kích động cái gì mà nghẹn đỏ bừng.


“Ngũ di nương thêu thật đẹp.” Nạp Lan Tĩnh gật gật đầu, ngũ di nương này thật ra có ý tứ, mỗi một tiếng nói, mỗi một cử động
đều làm cho ngươi ta nhìn không ra biểu tình gì, người như vậy hoặc là
tâm cơ sâu đậm hoặc là quy củ, nghĩ đến ngũ di nương là người sau, bằng
không Nạp Lan Diệp Hoa cũng sẽ không làm như không thấy nàng.

“Ngọc nhi linh động, chính là ta lão thái thái già đi, càng ngày nàng thích
náo nhiệt, trước còn có nhị di nương cùng Khuynh nhi bồi ở bên người,
nay, ai, không đề cập tới cũng thế.” Lão thái thái cúi đầu, muốn nói lại thôi, nhị di nương là bị cấm túc, Nạp Lan Khuynh từ ngày bị đánh liền
không có xuất môn, mỗi ngày sáng sớm đến thỉnh an Cung thị cũng cho nàng miễn, chờ nàng khỏe lại, đi thêm.Mấy ngày nay, trong phủ nhìn như bình
tĩnh.

“Lão thái thái nếu không chê, làm cho Ngọc nhi thường đến
làm bạn,thiếp kiến thức hạn hẹp, nếu có thể làm cho Ngọc nhi đi theo bên người lão thái thái, lâu ngày được lão thái thái bảo ban cũng là thêm
được kiến thức.” Tứ di nương đầu tiên là sửng sốt, trong lòng thầm mắng
mẫu tử nhị di nương không biết sử dụng yêu thuật gì khiến lão gia cùng
lão thái thái đều như vậy nhớ thương, tứ di nương bên ngoài rốt cuộc là
đã từng là ca sỹ, đầu óc cũng chyển nhanh, lập tức trở về lão thái thái.

Nạp Lan Tĩnh cúi mắt, làm người ta không biết nàng nghĩ gì, kiếp trước nhị
di nương xuất chúng, tứ di nương nhìn không ra có gì đặc biệt, nay nhị
di nương bị phạt, Cung thị vô tình tranh thủ tình cảm, tứ di nương nổi
lên tâm tư, để Nạp Lan Ngọc ở bên người lão thái thái, tương lai đi ra
ngoài, mặc dù thể diện không bằng đích nữ, nhưng so với thứ nữ tốt hơn
nhiều.

“Tất nhiên là được, nếu là Tĩnh nhi, Khuynh nhi, Ngọc nhi , Ninh nhi đều ở bên lão bà ta, ta cũng vui mừng.” Lão thái thái cười,
cũng không nói đồng ý, lại nói cũng không phải giữ Nạp Lan Ninh ý tứ bên người, “Hiên nhi thời gian này ở bên ngoài không về nhà.” Lão thái thái rốt cuộc vẫn là nhớ thương Hiên nhi, nay Nạp Lan Diệp Hoa chỉ có một
con trai duy nhất, Cung thị mặc dù không chịu đãi gặp nhưng là Hiên nhi

ngày thường bị lão thái thái coi là bảo bối.

“Hiên nhi trước đó
vài ngày có gửi thư về, đánh trận xong có thể về qua nhà” Nói đến Hiên
nhi, Cung thị trong lòng khó xử, trong nhà chỉ có một con trai trưởng,
khác không học, còn học người xung quân, may mắn ca ca là tướng quân,
không lo sợ xảy ra chuyện, bằng không lúc trước như thế nào cũng sẽ
không đáp ứng.

“Thôi, nay trong nhà con nối dõi đơn bạc, các
ngươi cố gắng một chút, ngũ di nương bụng ngươi bây giờ còn không hề có
động tĩnh gì sao?” Lão thái thái không hờn không giân quét mắt nhìn ngũ
di nương, vài cái di nương khác đều có đứa nhỏ, nàng tuy là cuối cùng
vào phủ, đã hơn một năm như thế nào trong bụng một chút động tĩnh đều
không có, chớ trách là cái không thể sinh.

“Tiện thiếp vô năng, cầu lão thái thái trách phạt.” Ngũ di nương vừa nghe nhắc tới tên mình vội vàng quỳ trên mặt đất cúi đầu.

“Các ngươi cũng là…Đừng nói ngày thường Diệp Nhi không quan tâm các ngươi.”
Lão thái thái không nhìn tới ngũ di nương, trừng mắt liếc nhìn tứ di
nương một cái.Tứ di nương ủy khuất cắn môi, thời điểm nhị di nương được
sủng ái cũng không thấy lão thái thái nói nửa câu, nay lão gia cũng chỉ
đến phòng nàng có vài lần, liền làm khó nàng.

“Tôt lắm, nay trong phủ thật lạnh lẽo, quá mấy ngày nữa lại nạp thêm vài người mới, cũng
nên náo nhiệt, náo nhiệt a.” lão thái thái nói xong uống ngụm trà.Nạp
Lan Tĩnh thật bội phục lão thái thái, lớn tuổi như vậy, chuyện phòng the chính con trai mình cũng muốn nhúng tay vào, cũng không sợ truyền ra
ngoài làm người ta chê cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận