Đáp lời ra mở cửa là một tiểu tỳ áo xanh, đầu cúi thấp không nhìn rõ
dung mạo. Mộ Dung Bích Y tùy tiện hỏi: “Thái Y tỷ tỷ có trong đó không?”
Tiểu tỳ đó gật đầu, bỗng nhớ ra điều gì, lại vội lắc đầu. “Rốt cuộc
là có không? Thật là, bị ngươi làm cho hồ đồ rồi.” Mộ Dung Bích Y khẽ
nhíu mày, quay người sang nói với bọn Lôi Tiểu Thư, “Thôi đi, ta đưa hai người trực tiếp đến phòng tỷ ấy được rồi.”
Lôi Tiểu Thư vừa đi vừa xem xét tiểu viện, cây cỏ âm u, trúc xanh rì
rì, giữa đình bỗng nhiên có một hòn đá Thái hồ, bên dưới là nước lạnh
trong veo, nước xanh nhưng không có cá bơi, có hương hoa nhưng không có
tiếng chim, mặc dù trời xuân nắng ấm, đào hồng liễu xanh, nhưng tiểu
viện này lại trầm lặng lạ thường, không hề có chút sinh khí.
Bỗng nghe thấy Mộ Dung Bích Y đang dẫn đường phía trước kinh hô một
tiếng, chỉ thấy cô bé vội huơ tay múa chân, miệng không ngừng than thở:
“Thật là, sao mà nhiều ruồi vậy?”
Tiểu Phụng vội vàng tiến lên giúp cô bé đuổi ruồi, cười hóm hỉnh:
“Chỉ nghe thấy chiêu ong dụ bướm, chứ chưa nghe thấy dụ ruồi bao giờ,
Bích Y, cô là người đầu tiên đó.”
“Cái gì chứ.” Mộ Dung Bích Y quẹt miệng, chỉ mấy cái cây thấp lùn
không quá tầm mắt ở góc Đông Nam, “Tỷ xem, ruồi bay từ phía đó tới kìa,
rõ ràng là mấy cái cây đó dụ tới chứ đâu phải ta.”
Lôi Tiểu Thư bất lực nhìn bọn họ đấu khẩu, lắc đầu, “Được rồi, chúng ta nên làm chính sự trước đi thì hơn.”
Phòng của Mộ Dung Thái Y không một bóng người. “Kỳ lạ, Thái Y tỷ tỷ
bình thường đều không thích ra ngoài mà, sao hôm nay lại không ở trong
phòng?” Mộ Dung Bích Y vừa gãi đầu vừa lẩm bẩm.
Lôi Tiểu Thư xem xét kĩ bốn phía, lập tức phát hiện ra chỗ không
đúng, phía Tây phòng bày một loạt tủ, nhưng gần như không đặt đồ vật gì, để lộ ra hơn nửa bức tường. Hắn đi sang tường phía Đông, khom xuống
kiểm tra, phát hiện trên mặt đất có dấu vết để gia cụ rất rõ ràng. Vậy
là hắn quay lại mặt tường phía Tây, chuẩn bị dịch giá sách qua, đột
nhiên một giọng nói nữ nhân lạnh lùng vang từ ngoài cửa vào, âm thấp
khàn, “Các ngươi đang làm gì?”
Lôi Tiểu Thư dừng tay quay đầu, người đến đúng là Mộ Dung Thái Y tối
qua vừa giao thủ với mình, nàng ta vẫn một thân hắc y che mặt, nhưng
cách tấm khăn cũng có thể cảm nhận được nàng ta không vui.
Mộ Dung Bích Y vội chạy đến trước mặt nàng ta, giọng điệu quan tâm, “Thái Y tỷ tỷ, giọng của tỷ sao khàn vậy? Tỷ bệnh rồi sao?”
Mộ Dung Thái Y không đếm xỉa gì đến cô bé, trực tiếp đi vào phòng,
chỉ nhìn chằm chằm Lôi Tiểu Thư. Phát giác Mộ Dung Thái Y không có ý
tốt, Lôi Tiểu Thư vội vòng tay biểu thị mục đích, hi vọng nàng ta phối
hợp điều tra, cho biết hành tung của mình trong lúc xảy ra sự việc tối
qua. Đương nhiên, là một bộ khoái được huấn luyện đủ tiêu chuẩn của Lục
Phiến Môn, Lôi Tiểu Thư cũng hoàn toàn theo trình tự tư pháp nói với Mộ
Dung Thái Y những lời thoại kinh điển của Lục Phiến Môn mà người người
đều thuộc: “Cô có quyền giữ im lặng, nhưng những gì cô nói sẽ trở thành
chứng cung trên công đường.”
Sau đó là một hồi im lặng.
Lôi Tiểu Thư ngượng ngùng sờ mũi, không ngờ Mộ Dung Thái Y lại không
phối hợp như vậy, quả thật là kiên quyết giữ im lặng, ngay cả những lời
thoại hung dữ như là: “Ta muốn tìm trạng sư, trước khi trạng sư của ta
đến, ta sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào hết.” cũng không buồn nói
lấy một câu.
Cuối cùng, đối diện với Mộ Dung Thái Y ngàn năm băng giá đánh chết
không mở miệng, chúng nhân bất lực chỉ đành xấu hổ cáo từ, lặng lẽ chuồn ra khỏi tiểu viện, đến cả tiểu nha hoàn cũng không ra tiễn khách nữa.
Ra khỏi cửa không lâu, Mộ Dung Bích Y bị người của Lão thái quân phái đến gọi đi, chỉ còn lại Lôi Tiểu Thư và Tiểu Phụng tiếp tục buồn chán
lượn lờ tứ phía.
“Ngươi nghi ngờ Mộ Dung Thái Y kia có vấn đề sao?” Tiểu Phụng đột nhiên mở miệng hỏi.
Lôi Tiểu Thư gật đầu, kể lại một lần chuyện đêm xảy ra vụ án vô tình
gặp phải Mộ Dung Thái Y và giao thủ với nàng ta. “Lúc đó ta thật ngốc,
tưởng là nàng ta bị thương, không ngờ là nếu như nàng ta giết Tường
Phụng tiên sinh thì cũng bị dính vết máu thôi.”
“Xem ra nàng ta thật là đáng ngờ, võ công không yếu, hơn nữa thời gian lại trùng hợp.” Tiểu Phụng cũng bắt đầu hiểu ra.
“Còn nữa,” Lôi Tiểu Thư bổ sung, “Gia cụ trong phòng nàng ta rõ ràng
từng bị xê dịch, nàng ta đem hết tủ phía Đông chuyển sang phía Tây, rõ
ràng là muốn che giấu điều gì. Nếu nói phòng nàng ta là hiện trường hung án thứ nhất, vậy trên tường rất có khả năng lưu lại vết máu không thể
tẩy rửa được, bởi vậy nên mới dùng đồ vật che lại, như vậy thì có thể
giải thích được rồi.”
“Ngươi nói cũng rất có lý, chỉ tiếc là Mộ Dung Thái Y này không cho
chúng ta tra xét, bởi vậy chẳng có chứng cứ sát thực gì cả, cũng không
tiện trực tiếp bắt người ở Mộ Dung sơn trang…” Tiểu Phụng đột nhiên quay người, tiến lại gần Lôi Tiểu Thư cười nham hiểm, “Kaka, nhưng mà không
sao, không thể xét ban ngày thì ban đêm chúng ta đến xét!”
“Đêm đến xét?” Lôi Tiểu Thư dừng bước, ngẩng đầu lên thì mới phát
hiện hai người đã đi đến góc Tây Bắc của sơn trang, trước mặt hiện lên
một mảng rừng đào rực rỡ, đẹp tựa mây chiều, hắn ngập ngừng một hồi,
“Đây… hình như là vườn đào của Mộ Dung gia?”
Tiểu môn Tây Bắc của Mộ Dung sơn trang nối liền với rừng đào vạn mẫu, lúc Lão thái quân còn nắm quyền đã cùng toàn bộ nông hộ xung quanh giao kèo với giá thấp, nông hộ được mượn rừng đào này để phát triển du lịch
sinh thái, mở nhà nghỉ, xây dựng chợ bán hoa sỉ, khiến cho kinh tế cả
vùng Cẩm Hồ thành cũng theo đó mà phát triển phồn vinh, trước mắt rừng
đào Cẩm Hồ đã trở thành thắng cảnh văn hóa 4A nổi tiếng toàn quốc, còn
nghĩa cử Lão thái quân năm đó cũng được triều đình và bá tánh tán dương
không ngớt.
Bây giờ rừng đào vạn mẫu chỉ còn lại một mảnh đất nhỏ, trở thành nơi
Mộ Dung gia trồng hoa, nghiên cứu chủng loại mới. Còn kĩ thuật viên kiêm nghiên cứu viên chủ yếu của nơi này, chính là Đại lão gia Mộ Dung Trừng của Mộ Dung gia, cũng chính là phụ thân của Mộ Dung Chu Y và Mộ Dung
Bích Y. Mộ Dung Trừng đại thúc và con trai Mộ Dung Chu Y giống hệt nhau, bộ dạng hiền lành lương thiện, bản tính cũng thân thiết ôn hòa, đang
vui vẻ bưng Bánh đào hoa và Mỹ nhân nhưỡng trong yến tiệc đến chiêu đãi
bọn Lôi Tiểu Thư đang cực khổ tra án. Vui vẻ uống trà chiều xong, Tiểu
Phụng lại kéo Lôi Tiểu Thư đi du xuân trong vườn đào.
Lôi Tiểu Thư đi theo Tiểu Phụng một cách không tự giác, trong đầu
đang khổ sở suy nghĩ thiết kế Báo cáo phân tích tính khả thi của việc
đêm khuya dò thám tiểu viện của Mộ Dung Thái Y. Do vậy người dẫn đường
là Tiểu Phụng bằng hữu mù đường siêu cấp lại còn vừa đi vừa ăn vừa lượn
lờ, nên theo lẽ thường, hai người lại bất tri bất giác lạc giữa rừng đào phồn hoa như gấm.
Sau một hồi đau khổ, Lôi Tiểu Thư và Tiểu Phụng cuối cùng cũng bò tới được một căn nhà nhỏ có rào trúc bao quanh. Căn nhà nhỏ nằm chơ vơ giữa rừng đào, kỳ lạ là một trượng quanh căn nhà nhỏ, lá hoa đào toàn bộ đã
bị rụng hết, cây đào chỉ còn trơ lại cành khô. Còn chưa tiến đến gần rào trúc, hai người đã ngửi thấy một mùi thơm ngát, giống như mùi hoa hồng
thơm ngọt ngào, lại nồng như mùi đàn hương, mùi hương như có như không
dẫn hai người bất tri bất giác đi tới.
Đẩy cánh cửa gỗ, miệng hai người liền há to không thể nào ngậm lại
được, bị chôn chân tại chỗ không cách nào cử động. Một hồi sau, Tiểu
Phụng phản ứng được trước, nhưng vẫn là vừa không ngừng tán thưởng vừa
sửng sốt bước về phía vườn hoa, “Quá… thật là quá đẹp rồi!”
Nửa mẫu ruộng hoa, mây đỏ như lửa, cành hoa cao chưa bằng nửa người,
đóa hoa rực rỡ như mẫu đơn, nhưng lại không phải mẫu đơn, mỗi đóa hoa
đều to bằng cái tô, đỏ rực nhưng lạnh lẽo như máu, yêu mị câu hồn, nhụy
hoa mọc ra vài sợi tơ đỏ, giương nanh múa vuốt, thêm vẻ quỷ mị yêu dị
cho áng mây lửa diễm lệ, nụ hoa tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng trêu người,
khiến người ta không nỡ rời đi.
Lôi Tiểu Thư dần dần lấy lại thần trí, tiến lại gần Tiểu Phụng do dự hỏi: “Loại hoa này ta chưa thấy bao giờ, cô có biết không?”
“Không biết, ta cũng chưa thấy bao giờ.” Tiểu Phụng lắc đầu, đột
nhiên nghĩ ra điều gì đó, nghiêm túc quay lại nhìn Lôi Tiểu Thư, “Nhưng
mà ta nghĩ đến một câu chuyện tình yêu thê lương có liên quan đến hoa
trong truyền thuyết, ngươi có muốn nghe không?”
Vậy là Lôi Tiểu Thư nể mặt gật đầu, nghiêng tai lắng nghe. Tiểu Phụng bèn bắt đầu kể, “Ngày xưa có một đại mỹ nhân rất đẹp rất đẹp, người yêu của nàng và một nam nhân khác tranh đoạt thiên hạ, cuối cùng binh bại
bị vậy, trong đêm cuối cùng của cuộc đời, mỹ nhân đó bèn ca hát nhảy múa trước mặt người yêu, hát mãi cho đến khi tia nắng đầu tiên xuất hiện,
sau đó nàng rút bảo kiếm, xoẹt, tự vẫn chết.” Tiểu Phụng làm động tác
cứa cổ, tiếp đó tới trước mặt Lôi Tiểu Thư vừa bị dọa một phen, giọng
điệu trầm trọng hỏi: “Ngươi biết sau đó thế nào không?”
Lôi Tiểu Thư ngốc ngếch lắc đầu. Tiểu Phụng tiếp tục kể một cách sinh động: “Sau khi nữ nhân đó cắt đứt cổ, máu tươi phun ra, toàn bộ phun
trên đám hoa dại dưới đất. Kể từ đó, bên đường mọc đầy loại hoa vô danh
đỏ tươi thê lương như máu.” Nói xong liền chỉ ruộng hoa, “Nè, giống như
loại hoa này vậy, nghe nói buổi tối đi ngang qua bụi hoa, còn có thể
nghe thấy tiếng ca u oán của nữ nhân đó nữa.”
Mắt Lôi Tiểu Thư hướng về giữa Tiểu Phụng và ruộng hoa, dần dần có
một loại dự cảm không tốt trỗi dậy. Tiểu Phụng quỷ dị thấp giọng hỏi,
“Ngươi có biết tại sao những bông hoa này lại đặc biệt có màu đỏ tươi
không?”, thấy hắn vẫn lắc đầu, vậy là Tiểu Phụng đắc ý chống nạnh cao
giọng nói: “Là vì nó dùng máu người để nhuộm thành đó!”
Tương tư, kỳ hoa Tây Vực, hình dạng giống mẫu đơn, màu sắc tựa Mạn
châu sa hoa, hương thơm dụ người, đỏ như ráng chiều, tươi thắm hơn máu,
câu hồn phách con người, hiếm thấy ở Trung thổ. Có thể dùng để nuôi cổ
trùng, ấu trùng lấy gốc hoa làm thức ăn, vật bài tiết lại có thể nuôi
cành hoa, sống nương nhờ vào nhau. Chờ khi lấy trùng ra làm cổ thì hoa
đã to như cái bát, bên trong có sợi màu đỏ, có thể mài ra làm thuốc,
giảm đau quên phiền, ăn nhiều có thể sinh nghiện, không thể bỏ được, ăn
mòn xương nhập vào tim, nên có tên là Tương tư. [Võ lâm chí, Kỳ hoa chí] (Giang hồ chính truyện)
Thứ càng đẹp thì càng độc, mỹ nhân cũng vậy, hoa đẹp cũng vậy, bởi
vậy cổ nhân có câu: Biết yêu quý sinh mạng thì tránh xa độc phẩm. Đây là quy tắc khi hành tẩu giang hồ, nhớ lấy mà tránh xa. [Sổ tay của Tường Phong] (Loạn đánh tỳ bà)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...