Tường Phong Truyền Kỳ

*Mời cá vào rọ

Trong đại sảnh yên tĩnh. Mộ Dung Huyền Y vẻ mặt phẫn nộ, cố gượng
không để mình ngã xuống, kiếm chỉ vào mặt Lôi Tiểu Thư đang cảm thấy tội lỗi, “Rốt cuộc các người giở trò gì trong trà của ta?”

Đối diện với chất vấn của Mộ Dung Huyền Y, trong mắt Lôi Tiểu Thư lóe qua một tia hoảng loạn, nhưng rồi lập tức hít một hơi thật sâu, lấy
dũng khí lên mặt, “Huynh đừng nên phản kháng thì hơn, đây là thuốc mê
đặc chế của Lục Phiến Môn, phát tác rất nhanh.” Nói xong liền vỗ tay,
ngoài cửa lập tức có mấy nha dịch đi vào, trên tay cầm vũ khí và xiềng
xích.

“Ha ha…” Mày kiếm của Mộ Dung Huyền Y nhếch lên, kiếm vạch trong
không trung một đường, cố gắng giữ gìn sự tỉnh táo của bản thân, mấy nha dịch bất giác lui về phía sau vài bước. “Ta đã phạm tội gì mà Lôi bộ
khoái đây phải hưng sư động chúng* như vậy?”

*Huy động nhân lực

“Chính huynh đã đả thương Ngũ Hoa đại ca!” Giọng Lôi Tiểu Thư hơi run run, ánh mắt cầu cứu nhìn sang Y Như Bạch cũng đang cố gắng trấn tĩnh
như mình rồi quay đầu lại bổ sung thêm, “Đây là do Y cô nương chính mắt
nhìn thấy, cô ấy là nhân chứng, huynh đừng hòng chối cãi!”

Mộ Dung Huyền Y vô cùng kinh ngạc, ánh mắt mơ màng nhìn sang Y Như
Bạch đang nhìn xa xăm, giọng điệu cũng bắt đầu giận dữ, “Cô điên rồi,
con mắt nào của cô nhìn thấy ta đả thương người?”

Lôi Tiểu Thư vung đại đao ngăn hắn lại, chỉ huy các nha dịch vây lấy
Mộ Dung Huyền Y, nghiêm giọng hét lớn: “Huynh không được uy hiếp nhân
chứng, cản trở tư pháp công chính, tóm lại huynh vẫn nên theo ta một
chuyến đi.”

Tình hình trước mắt đột nhiên biến chuyển khiến Họa Linh Lung ngơ
ngác bên cạnh hoàn toàn không biết đầu đuôi, nàng vội vã chạy đến trước
mặt Lôi Tiểu Thư níu cánh tay hắn, “Khoan đã, Lôi Tiểu Thư, huynh phải
suy nghĩ cho kĩ nha, đừng đổ oan cho người tốt.”

Lôi Tiểu Thư đột nhiên đưa tay sử dụng chiêu điểm huyệt do Ngũ Hoa
dạy, chế trụ được Họa Linh Lung vốn không đề phòng. Trong mắt ánh lên
tia áy náy, “Xin lỗi, Linh Lung cô nương, đại cuộc làm trọng, cô chịu
thiệt một chút nhé.”


Mộ Dung Huyền Y thấy vậy càng thêm phẫn nộ, nhưng đầu óc lại càng
thêm quay cuồng, hắn trừng mắt nhìn Lôi Tiểu Thư, “Bích Y và Lão thái
quân đâu? Ngươi làm gì họ rồi?”

“Họ không sao, đều đang ngủ ở phòng bên.” Lôi Tiểu Thư không tự nhiên mà ho vài tiếng, “Ta chỉ muốn bắt huynh thôi, không làm khó những người khác.”

Mộ Dung Huyền Y hừ lạnh, cố nhịn mê dược phát tác chậm rãi nâng kiếm trong tay xiêu xiêu vẹo vẹo đâm về phía Lôi Tiểu Thư…

Mộ Dung Trừng vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tường Phong trước mặt mình như hổ như báo mà ăn cái bánh bao vừa khô vừa lạnh, từ khi bị giam đến nay,
nha đầu này không khóc không la, ngoài lúc cần ăn uống tiêu tiểu mới lấy giọng hét lên vài tiếng “Thả ta ra” để gọi lão tới thì tất cả vẫn như
bình thường. Dù nằm trong địa lao ẩm ướt nàng cũng ngủ ngáy pho pho, ngủ ngon đến mức khiến người luôn không yên giấc như lão đố kỵ đến mức muốn đập nàng.

“Khụ khụ.” Mộ Dung Trừng ho khan, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Tường Phong, “Tiểu nha đầu ngươi không hề hiếu kỳ là mấy ngày nay
bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?”

“Khụ khụ… Không quan tâm.” Tường Phong vừa nuốt miếng bánh bao cuối
cùng, vừa đưa tay ra từ sau cột lao, không hề ngại ngùng mà ra lệnh,
“Làm ơn cho chút nước, khụ khụ…”

Mộ Dung Trừng âm thầm đưa núi nước cho nàng, không chịu bỏ cuộc mà
thấp giọng, “Ngươi yên tâm quá nhỉ, không sợ ta bỏ độc trong thức ăn
sao?”

“Tại sao phải sợ?” Tường Phong ngửa đầu uống, bàn tay chùi loạn lên
khóe miệng, buồn cười nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Trừng vẻ mặt kinh ngạc,
“Thứ nhất, nếu các người muốn lấy mạng ta thật thì chỗ này chật chội như vậy, trực tiếp dùng đao kiếm tiếp đãi là được rồi, còn không nữa thì bỏ ta đói khát chết hay là hun khói chết cho xong, cần gì phải bỏ độc lãng phí thức ăn chứ. Thứ hai, thật ra các người tạm thời không muốn giết
ta, nếu ta chết ở Mộ Dung sơn trang thì Hồ ly ca nhất định sẽ đến đây,
đến lúc đó sự việc sẽ càng lớn thêm, chân tướng sẽ bị bại lộ. Bởi vậy
thì cần ta chịu hợp tác với các người, không xen vào chuyện của Mộ Dung
gia thì các người đương nhiên cũng sẽ không đến kiếm chuyện với ta, dù
gì thì các người vẫn mong cây bút của ta che giấu tất cả cho các người
mà.”

Mộ Dung Trừng gật đầu, “Quả nhiên người rất rõ giá trị lợi dụng của mình.”

“Hơn nữa, hi hi…” Tường Phong không hề chớp mắt nhìn biểu hiện biến
hóa trên mặt Mộ Dung Trừng, không bỏ qua bất kỳ dấu vết nào, “Hắn cũng
không để các người giết ta đâu, đúng không?”


Mộ Dung Trừng biến sắc, “Ngươi biết sao?”

Tường Phong xoa tay, tặc lưỡi đắc ý, “Đương nhiên rồi, ở đây tối đen
như mực, ta trơ ra đây không có việc gì làm, mỗi ngày chỉ đành nằm nghĩ
bậy bạ, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui tự nhiên sẽ liên tương đến rất nhiều chuyện. Ví dụ như quan hệ giữa việc Phường rượu của Mộ Dung gia khởi tử hồi sinh và biển hoa đỏ kia, ví dụ như Mộ Dung Chu Y làm sao biết trước bọn ta hoài nghi hắn mà giả chết, hoặc là hắn làm sao mà ngay trước mắt Lão thái quân lại có thể liên lạc với kẻ đứng sau xúi giục kia…”

“Ha ha, ngươi tự cho là thông minh, chi bằng đoán thủ xem Chu Y bây
giờ đang ở đâu rồi? Còn bọn Mộ Dung Huyền Y bây giờ xảy ra chuyện gì?”
Mộ Dung Trừng cố ý đả kích Tường Phong đang dương dương đắc ý.

Tường Phong quẹt miệng, không hề để tâm đáp: “He he, con khổng tước
kia còn có thể làm ra chuyện xấu gì nữa, không phải là hắn vu khống cho
Lôi Tiểu Thư đó chứ.”

“Vừa hay là ngược lại, Lôi Tiểu Thư đã bắt Mộ Dung Huyền Y rồi!” Nhìn nụ cười cứng đờ không nói nên lời của Tường Phong, Mộ Dung Trừng càng
đắc ý hơn, hắn phủi tay đứng dậy rời đi, “Tên tiểu bộ khoái kia thật là
chân nhân bất lộ tướng, âm thầm điều đến nhân thủ thay đổi thủ vệ, bỏ
thuốc mê bắt lấy Mộ Dung Huyền Y, bây giờ đã giam hắn lại rồi, trong
ngoài ba tầng thủ vệ, chờ ngày mai đưa ra xét xử.”

“Bởi vậy bây giờ Mộ Dung Chu Y sẽ đi giết người!” Tường Phong rất
nhanh đã phản ứng được, nhíu mày nghiến răng, “Bây giờ Mộ Dung Huyền Y e là thuốc mê vẫn chưa tan, hơn nữa chờ hắn bị xét xử xong tống vào ngục
thì thay đổi cũng lớn hơn, Mộ Dung Chu Y làm sao có thể bỏ qua thời cơ
tốt như vậy chứ, chỉ… có… người… chết… mới vĩnh viễn không trở mình
nổi.” Nghĩ đến đây Tường Phong bất giác tâm tư nặng nề nhìn về màn đêm
không rõ phương hướng kia, Lôi Tiểu Thư à, ngươi đừng bao giờ làm chuyện ngốc nghếch, đừng làm dao giết người của kẻ khác nhé.

Mộ Dung Huyền Y dựa vào cột, lo âu nhìn ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào
khe cửa trên mái, giống như đang cười nhạo mình sao lại rơi vào cảnh trở thành tù nhân ngay trong nhà mình. Hắn bất lực nhìn xiềng xích trên
người mình, tên Lôi Tiểu Thư này, khi nghiêm túc lên cũng khiến người ta đau đầu thật, ngay cả Họa Linh Lung đến thăm mình cũng chưa ở được bao
lâu liền bị hắn vội vã đuổi đi.

Mê dược lại phát tác, Mộ Dung Huyền Y vô lực kéo xiềng xích nặng nề
dựa về phía sau, cố gắng khiến bản thân thoải mái hơn một chút, nhắm mắt dưỡng thần, chưa được bao lâu thì không còn động tĩnh, dường như đã ngủ say.


Một canh giờ sau. Thủ vệ ngoài cửa hự một tiếng rồi không còn động
tĩnh gì nữa, Mộ Dung Huyền Y mệt mỏi trở mình, lưng hướng ra ngoài tiếp
tục ngủ. Lại một lúc nữa, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, một bóng người cao to âm thầm đi vào. Lúc còn cách Mộ Dung Huyền Y chừng một thước thì dừng
bước, tỉ mỉ quan sát một hồi, cuối cùng khóe miệng khẽ nhếch lên, cong
thành nụ cười đắc thắng, đột nhiên hai tay hướng ra ngoài mang theo hàn ý nhằm vào cái đầu bất động của Mộ Dung Huyền Y, một trước một sau phong
tỏa mọi đường lui của hắn.

Vào lúc này Mộ Dung Huyền Y rõ ràng đã hôn mê đột nhiên mở mắt đưa
tay đỡ lại, Huyền băng chưởng khí thế hung hãn của Mộ Dung Chu Y bèn bị
đánh tản mát hết. Mộ Dung Huyền Y rũ xiềng xích trên tay mình, quấn lên
tay Mộ Dung Chu Y, kéo gần khoảng cách giữa hai người, cước đá quyền đỡ
giao đấu hơn chục chiêu.

Bỗng hai chân Mộ Dung Huyền Y kẹp lại, bay lên tung cùng tung cước,
đá vào ngực Mộ Dung Chu Y. Mộ Dung Chu Y thối lui mấy bước, bỗng nhiên
giật mình quay người, phát hiện ra Lôi Tiểu Thư, Họa Linh Lung và Y Như
Bạch không biết đã vào trong từ lúc nào, giữ chặt lối ra ở cửa.

“Các ngươi…” Mộ Dung Chu Y nhìn ba người vẻ mặt vui mừng, lại quay
đầu nhìn Mộ Dung Huyền Y thần tình không giấu nổi thất vọng, hắn dần dấy lên dự cảm không tốt.

Họa Linh Lung tiến lên phía trước một bước, vung sáo ngọc trong tay
đắc ý, “Bọn ta đương nhiên là đã lên kế hoạch sẵn rồi, cũng nhờ Lôi Tiểu Thư nghĩ ra chiêu Thỉnh ông nhập ủng này, đầu tiên Y cô nương giả vờ
chỉ chứng Huyền Y đại ca, sau đó lúc ta đến thăm đã cho Huyền Y đại ca
biết sự sắp xếp này, lén đưa giải dược và chìa khóa cho huynh ấy, chờ
các người tưởng đã tìm được ma chết thay, buông lơi cảnh giác đến tự
chui vào lưới.” Nói xong chạy qua nhẹ níu cánh tay Mộ Dung Huyền Y, cười tươi như hoa, “Huyền Y đại ca, nhưng mà đầu tiên phải giấu huynh, thật
thiệt thòi cho huynh rồi, huynh không sao chứ.”

Mộ Dung Huyền Y lắc đầu, vô cùng đau đớn nhìn Mộ Dung Chu Y đang phẫn hận bất bình, “Linh Lung cho ta biết là Y cô nương nói thật ra huynh
vẫn chưa chết, còn đánh Ngũ Hoa huynh đệ bị thương nặng, ta vốn nửa tin
nửa ngờ, không ngờ rằng đường huynh quả thật…”

Nghe xong Mộ Dung Chu Y biến sắc, hung ác quét mắt nhìn Y Như Bạch
đang đứng cùng Lôi Tiểu Thư rồi cười lạnh, “Ngươi dám… hừ, nếu đã như
vậy, ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.”

Lôi Tiểu Thư bước lên trước một bước chặn trước mặt Y Như Bạch, đề
phòng Mộ Dung Chu Y gây bất lợi cho nàng. Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó
rồi vội hỏi: “Tiểu Phụng đâu, có phải cô ấy cũng bị ngươi…”

“Muốn biết cô ta ở đâu sao?” Mộ Dung Chu Y tiếp lời, cong môi cười,
quét mắt nhìn ánh mắt nóng lòng của ba người, cuối cùng nhìn sang Mộ
Dung Huyền Y, “Vậy thì đem mạng ra mà đổi!” Rồi làm ra vẻ nhảy tới, chờ
Lôi Tiểu Thư và Họa Linh Lung vội vã tiếp viện thì Mộ Dung Chu Y đang

nhún người trong không trung đột nhiên chuyển hướng, lập tức nhảy đến
bên cạnh Y Như Bạch không hề đề phòng, vừa quay người đã chộp được cổ
tay của Y Như Bạch đang muốn chạy thoát, tay phải bóp chặt cổ nàng,
“Không được động đậy, nếu dám đuổi theo thì ta sẽ giết ả ngay!”

Ba người ngẩn ra, không dám khinh suất manh động, chỉ đành trơ mắt
nhìn Y Như Bạch bị lôi ra ngoài cửa. Nhìn bóng ba người dần xa, Mộ Dung
Chu Y kề sát bên tai Y Như Bạch cười hung tợn: “Nếu ngươi đã muốn chết
thì ta sẽ thành toàn cho ngươi, ngươi và Ngũ Hoa cứ xuống địa phủ làm
đôi uyên ương đồng mệnh đi.” Nói xong bèn “rắc” một tiếng, bóp nát cổ
tay phải của Y Như Bạch.

Y Như Bạch vẫn luôn nhịn đau không phải kháng lúc này bỗng xoay ngược tay trái, tay áo đột nhiên phất qua mũi hắn, Mộ Dung Chu Y không hề xem nàng ra gì bỗng thấy trời đất xoay chuyển, mùi này… Hắn không kịp nghĩ
kĩ, vội vã buông tay bế khí lui về phía sau, Y Như Bạch lại nghiến răng
tự xông tới, hai người cùng ngã xuống.

Chờ ba người Lôi Tiểu Thư vội vã đuổi đến thì vừa hay thấy Y Như bạch mặt đầy vết máu bơ phờ quỳ một bên, tay trái nắm chặt trủy thủ không
buông, trủy thủ đang cắm thẳng vào tim Mộ Dung Chu Y. Ba người cả kinh,
Họa Linh Lung cẩn thận dè dặt lại gần, dìu lấy Y Như Bạch toàn thân run
rẩy, tay chậm rãi tiến lại gần tay trái nắm trủy thủ của nàng, sợ làm
nàng giật mình, “Như Bạch, hắn đã chết rồi.”

Y Như Bạch ngẩn ra quay đầu nhìn nàng, “Chết rồi sao?”

Họa Linh Lung gật đầu liên tục, giọng điệu dịu dàng hơn, “Cô buông tay đi, để ta xem vết thương của cô.”

Y Như Bạch cứng nhắc buông lỏng tay, miệng lắp bắp, “Ta… ta nhất thời nóng lòng… nên… nên đã lấy cây trủy thủ đâm Hoa ca… Ta… ta giết… giết…
người… rồi sao?”

Họa Linh Lung dìu nàng đứng lên, mềm giọng dỗ dành: “Không sao rồi, nào, cô sợ hãi rồi, ta đưa cô về nghỉ ngơi.”

Mộ Dung Huyền Y đứng nguyên tại chỗ tâm trạng nặng nề bước đến bên
thi thể Mộ Dung Chu Y hai mắt trợn tròn, chậm rãi ngồi xuống đưa tay
vuốt mắt hắn.

Gậy ông đập lưng ông là tuyệt kĩ của Mộ Dung gia. Truyền rằng Phi
Tuyết công tử năm xưa dùng chiêu này để bắt đường huynh, thanh lý môn
hộ, sau đó bế quan nghiên cứu hoàn thiện chiêu thức, lấy tinh hoa võ
công của các phái để dùng, trở thành nhất đại tôn sư. Mộ Dung sơn trang
nhờ tuyệt kĩ này danh chấn Võ lâm trăm năm không suy, đứng vững ngôi vị
Giang nam đệ nhất thế gia, còn có danh xưng “Nam Mộ Dung. [Võ lâm chi, Tuyệt kĩ chí] (Giang hồ chính truyện)

Anh hùng không hỏi xuất thân, đánh lén không phân thời điểm, hạ thủ
không cần biết có lỗi lạc hay không, quyết đấu sinh tử chỉ có người sống mới là kẻ thắng, trong lịch sử xưa nay thắng làm vua thua làm giặc, còn trong giang hồ thì chẳng qua cũng là cá lớn nuốt cá bé thôi. [Sổ tay của Tường Phong] (Loạn đánh tỳ bà)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui