Một ngày xuân ấm áp tháng ba, trên quan đạo* Giang Nam, hai con ngựa
đang phi như bay về phía trước. Đi đầu là một thiếu niên khoảng 17, 18
tuổi, mày rậm mắt to, anh khí bừng bừng, chàng ta lớn giọng hô to với
người phía sau: “Sư phụ, nhanh một chút đi, trễ nữa thì sẽ không kịp thọ yến của Mộ Dung lão thái quân đâu!”
*Quan đạo: công lộ, quốc lộ ngày nay
Bào Đại An vừa cố gắng giục con hắc mã vừa mắng: “Đứa trẻ xui xẻo
này, dọc đường chỉ biết giục giục giục. Bộ xương già của ta sắp bị xóc
đến rã ra rồi này. Tên tiểu tử thối Lôi Tiểu Thư ngươi, chẳng qua là thọ yến của Mộ Dung lão thái bà thôi mà, có gì đâu mà ham.”
“Đương nhiên là ham rồi, sư phụ ơi, đó là Mộ Dung đại thế gia đệ nhất Giang Nam đó.” Lôi Tiểu Thư hớn hở phi ngựa đến, “Hơn nữa nghe nói lần
này Thiếp mời đều là đặc chế, có Thiếp mới được vào, người đến dự đều là đại nhân vật có tiếng tăm trong giang hồ. Đúng rồi, nói đi nói lại,
thật không ngờ sư phụ người mà cũng có phần…”
Lời còn chưa nói hết, Bào Đại An đã cốc mạnh lên đầu Lôi Tiểu Thư,
“Tên nhóc xui xẻo này, xem thường sư phụ ngươi à, nhớ lại năm đó ta
chính là Phích… Lịch Sơn Toái Thạch Kim Cang Chưởng, đại bộ khoái danh
vang khắp Lục Phiến Môn, tuy bây giờ đã lui xuống hàng hai rồi, nhưng hổ chết để da, người chết để tiếng mà…”
“Phải phải phải, con biết sư phụ là giỏi nhất rồi,” Lôi Tiểu Thư sờ
sờ đầu, cười hi hi không hề để tâm, “Phía trước có một khách điếm, chúng ta nghỉ một lát rồi hãy lên đường nhé.”
Bên trong Quá Lộ khách điếm.
“Nhị vị nhìn lạ mặt quá, lần đầu tiên đến tiểu điếm phải không?”,
điếm tiểu nhị ân cần tiếp đón hai người, “Có muốn nếm thử Phần ăn đào
hoa tiểu điếm mới giới thiệu mấy ngày gần đây không? Đây là phần ăn
thiết kế riêng cho những giang hồ hào hiệp đến Một Dung gia dự Thọ yến
như ngài đây đó.”
Bào Đại An và Lôi Tiểu Thư mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau một hồi rồi đồng thời mở miệng hỏi:
“Tiểu nhị sao ngươi biết chúng ta đến dự Thọ yến của Mộ Dung gia?”
“Tiểu nhị ca, Phần ăn đào hoa là cái gì? Tên nghe quái lạ quá vậy.”
“Nghe ngài nói kìa, tiểu nhân đây dù sao cũng có chút nhãn lực. Nhị
vị bụi bặm đầy mình, sau lưng mang đao, lại cưỡi ngựa tốt, vừa nhìn thì
biết là người trong giang hồ. Hơn nữa, mấy ngày gần đây, đại hiệp hào
khách đến tiểu điếm mấy ngày gần đây sơ sơ cũng có trăm người, chẳng
phải đều đến dự Đào hoa yến của Mộ Dung lão thái quân đó sao? Tiếc là
Đào Hoa yến của Mộ Dung gia không phải ai cũng có thể vào, bởi vậy tiểu
điếm đã theo thực đơn trong yến tiệc mà mô phỏng theo vài món ăn, phần
ăn này là chủ ý của Tiểu Phụng, khách nhân đều rất thích, 10 người thì
có 8, 9 người chọn ăn rồi.” Điếm tiểu nhị vừa cười đáp, vừa gọi vào
trong nội đường, “Tiểu Phụng, Phần ăn đào hoa, hai người.”
Một tiểu tỳ áo xanh từ trong nội đường dạ một tiếng, tay bưng hai
khay thức ăn đến trước bàn. Bào Đại An và Lôi Tiểu Thư hiếu kỳ ngẩng lên nhìn vị Tiểu Phụng cô nương này, xem chừng khoảng 16, 17 tuổi, tướng
mạo bình thường, không mập không ốm, nhưng đôi mắt lại linh động vô
cùng, khuôn mặt tròn tròn phối với cái miệng cong cong, giống như lúc
nào cũng cười lay động lòng người, ngay cả khi không nói chuyện cũng
khiến người ta ưa thích.
Hai người lại nhìn khay thức ăn được gọi là Phần ăn đào hoa của mình, một chén cơm trắng to không thể bình thường hơn nữa, trái phải hai cục
được nước hoa đào nhuộm thành màu đỏ, đang cảm thấy kinh ngạc thì bỗng
nhiên nghe giọng nói trong trẻo của Tiểu Phụng: “Cái này gọi là Nhân
diện đào hoa.”
Bào Đại An nhìn bát cơm trắng có hai chấm hoa đào đỏ mà mặt đen thui, lại nhìn dĩa măng xào thịt trong khay, được trộn những sợi hoa đào màu
đỏ hồng. “Đó là Trúc ngoại đào hoa.” Tiểu Phụng cười hi hi giải thích.
Bào Đại An tiện tay gắp một đũa, ừm, quả nhiên là chỉ có “vài ba”* lát
thịt.
*Trúc ngoại đào hoa tam lưỡng chi: Ngoài khóm trúc đào hoa mấy nhánh, thơ của Tô Đông Ba.
Hắn chỉ đành lắc đầu nhìn đồ đệ Lôi Tiểu Thư đang ngồi ở đối diện lúc này đang kích động vớt ra một con cá nhỏ dài chừng một tấc trong tô
canh, Tiểu Phụng ở một bên chỉ vào bát canh có thả vài cánh hoa đào nổi ở trên tiếp tục kể tên món ăn: “Đào hoa lưu thủy.” Lôi Tiểu Thư nhìn con
cá nhỏ xíu trong tay, miệng nhịn không được mà giật giật, được lắm, đây
cũng miễn cưỡng coi là cá rô mập*.
*Đào hoa lưu thủy quyết ngư phì: Nước chảy hoa đào mập cá rô, thơ của Trương Chí Hòa
Tiểu Phụng nhìn hai người thần sắc có chút không đúng, vội vàng từ
sau lưng biến ra một mâm đào tươi, cười lấy lòng: “Đây là Đào hồng xuân
mà bổn điếm tặng thêm. Nhị vị từ từ dùng nhé, ta đi tiếp đãi các khách
nhân khác. Đúng rồi, phần ăn này tổng cộng là hai lượng bạc, trực tiếp
đưa cho Tiểu Long ca, là tiểu nhị ca đó.” Nói xong liền nhanh như bay mà trốn mất.
Bào Đại An và Lôi Tiểu Thư ngẩn ra nhìn nhau, không bất ngờ gì mà từ
trong mắt nhau đọc ra hai chữ: “Hắc điếm!” Quả nhiên ra là đen tối vô
cùng!
Vội vã kết thúc bữa ăn đắt đỏ, hai người chuẩn bị tiếp tục lên đường. Vừa ra khỏi khách điếm lại thấy Tiểu Phụng cô nương kia đã sớm ôm một
bọc vải màu xanh ngồi xổm bên chuồng ngựa, mặt mũi hân hoan vẫy đuôi:
“Nhị vị quan gia muốn đến Mộ Dung gia phải không, đưa ta theo một đoạn
nhé.”
Nghe xong, Bào Đại An âm thầm nắm chặt cán đao, nghi hoặc nhìn nàng ta: “Sao cô biết bọn ta là quan sai?”
Tiểu Phụng bất lực chỉ chỉ dưới chân Lôi Tiểu Thư, Bào Đại An đưa mắt nhìn theo rồi lập tức trợn mắt nhìn Lôi Tiểu Thư. Lôi Tiểu Thư sờ sờ
mũi, ngại ngùng giải thích: “Đế giày quan dày mà thoáng khí, con mang
thấy thoải mái lắm, nhất thời lười biếng quên thay mất.”
Bào Đại An trong lòng âm thầm tức giận, đang chuẩn bị lên ngựa, lại
liếc thấy Tiểu Phụng mặt mày rạng rỡ nhìn mình lấy lòng, hắn than một
tiếng: “Tiểu cô nương tâm tư tỉ mỉ, lại biết võ công, cần gì phải theo
chúng ta bằng được chứ?”
Lôi Tiểu Thư quay sang hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Phụng cô nương, cô cũng có Thiếp mời à?”
“Đương nhiên là có.” Tiểu Phụng vênh mặt, khẩu khí vô cùng chắc chắn, nhưng ngay lập tức mặt lại đỏ lên một cách khả nghi, õng ẹo cả nửa ngày rồi mới nhỏ giọng nói: “Vốn dĩ ta có Thiếp mời, nhưng sau đó không biết làm sao, ngủ một giấc dậy thì không thấy đâu nữa, hình như… bị trộm mất rồi…”
Đào hoa yến của Mộ Dung thế gia phát tổng cộng bảy bảy bốn mươi chín
tấm Đào hoa thiếp, mời toàn là nhân vật đặc biệt có tiếng tăm trong
giang hồ và Chưởng môn các phái, võ công kiến thức đương nhiên là hàng
đầu, nhưng Tiểu Phụng nha đầu tướng mạo bình thường trước mặt này, lại
mặt không biến sắc tự xưng là mình cũng có thiếp mời, hơn nữa lại còn bị trộm ngay trước mắt!
Bào Đại An đương nhiên là không tin những lời này, hắn tỉ mỉ xem xét
Tiểu Phụng một hồi, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, nhìn tướng mạo nàng
ta cũng không giống kẻ xấu, có lẽ thuần túy chỉ là một tiểu cô nương
muốn đi xem náo nhiệt thôi, hơn nữa có mình giám sát, có cho nàng ta
cũng không dám giở trò gì. Nghĩ đến đây, Bào Đại An vẫy tay, “Vậy thì
cùng lên đường đi.”
Trên đường đi cũng không có gì xảy ra. Tiểu Phụng cưỡi con lừa trụi
lông của mình, cố gắng đuổi theo Bào Đại An và Lôi Tiểu Thư đã giảm tốc
độ, rồi kể là vì thiếu tiền nên đã đem con tuấn mã của mình đi cầm từ
lâu rồi, con lừa trụi lông này cũng là mượn của bằng hữu, sau đó đi đến
đây thì lộ phí hết sạch, nên làm công trong khách điếm kiếm tiền, Phần
ăn đào hoa đó nàng và Chưởng quầy Tiểu Hổ sẽ chia ba bảy, thời buổi này, tri thức chính là sức mạnh, sang tạo cũng có thể đào được vàng.
Lôi Tiểu Thư nghe ông chủ khách điếm tên là Tiểu Hổ thì không nhịn
được mà cười, tiểu nhị là Tiểu Long, tạp vụ là Tiểu Phụng, khách điếm
này đúng là tuyệt phối, hắn bỗng nổi hứng hỏi: “Vậy Chưởng quầy không
phải tên Tiểu Báo đó chứ?” Kết quả Tiểu Phụng khinh thường nhìn hắn rồi
điềm tĩnh đáp: “Đó là tên của đầu bếp.”
Bào Đại An không để ý đến hai người đang đấu khẩu, chỉ là lúc nghe
thấy “Long, hổ, báo” thì mí mắt khẽ động một chút, rồi lập tức khôi phục lại bộ dạng như cũ. Hắn luôn âm thầm quan sát Tiểu Phụng, cũng không
thấy nàng ta có tiếp xúc với nhân vật khả nghi nào, tuy có xem thường
nàng ta ăn ké uống ké, nhưng làm việc cũng gọn gàng, ăn gió nằm sương
cũng không than thở, tìm thức ăn, nhóm lửa, trải nệm cỏ… đều rất thành
thục, vừa nhìn là biết xuất thân nơi hoang dã. Mấy ngày tiếp theo, Bào
Đại An cũng dần dần bớt cảnh giác, Tiểu Phụng nghe nhiều hiểu rộng,
thoải mái phóng khoáng, tính tình cũng hào sảng như Lôi Tiểu Thư, giang
hồ nhi nữ không có nhiều úy kị, thân thiết rồi thì xưng huynh gọi đệ, vô cùng nhiệt tình.
Rất nhanh, ba người đã đến chân Mộ Dung sơn trang ở Cẩm Hồ thành.
Kim đao thần bộ Lôi Tiểu Thư, thân thế chưa rõ, từ một vụ án Giang
Nam Mộ Dung mà tuổi trẻ thành danh. Chính trực trầm ổn, nghĩa khí đầy
mình, khoái đao như gió, cả đời nhiều lần phá kỳ án, không giết bừa,
không lạm dụng hình phạt, không thiên vị, trọng tình nghĩa, võ lâm người người kính ngưỡng. Hoàng đế ngự ban kim bài Thần bộ và kim đao, phong
là Kim đao thần bộ. Sư phụ Bào Đại An, thân thế sư phụ đều chưa rõ, thân mang võ nghệ gia nhập Lục Phiến môn, sở trường Kim Cang Chưởng, tài
nghệ kinh hồn, sau khi gia nhập Lục Phiến môn, thầm lặng vô danh, 20 năm cũng không có công trạng gì. [Võ lâm chí, Danh bộ liệt truyện] (Giang hồ chính truyện)
Hai chữ “Chưa rõ” luôn luôn mang ý bí mật, nói rằng người này một là
rất truyền kỳ rất thần bí, không thì kín tiếng vô cùng, không thì chính
là có một đoạn quá khứ vô cùng cẩu huyết. Đương nhiên, còn một tình
huống nữa, đó là người viết sử quá lười biếng. [Sổ tay của Tường Phong] (Đánh loạn tỳ bà)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...