“Mộ Dung Chu Y biết Huyền băng chưởng, nếu hắn lại quen biết Phụng
Mạch Mạch nữa…” Lôi Tiểu Thư ngập ngừng nhìn Mộ Dung Huyền Y vẻ mặt bình tĩnh.
“À… Thật ra ta cũng phát hiện…” Họa Linh Lung cũng lưỡng lự, “Giọng
nói của Chu Y công tử hơi giống với nam nhân đến cầu kiếm hôm đó.”
Tường Phong đập bàn, “Ha ha, xem ra mười phần hết chín thì Mộ Dung
Chu Y chính là nội ứng kia rồi.” Nói xong liền đứng dậy kéo Lôi Tiểu
Thư, “Đi, còn chờ gì nữa, chúng ta đi tìm Mộ Dung Chu Y.”
Đi được mấy bước, quay đầu nhìn lại thì Mộ Dung Huyền Y vẫn bất động
ngồi yên tại chỗ, Tường Phong kỳ quái hỏi: “Ê, ngươi không đi cùng bọn
ta sao?”
Mộ Dung Huyền Y chậm rãi lắc đầu, “Các người đi đi, ta… muốn yên tĩnh một mình.”
Họa Linh Lung đồng tình nhìn Mộ Dung Huyền Y, biết hắn luôn vô cùng
kính phục Mộ Dung Chu Y, đột nhiên phát hiện thì ra đường huynh mình tin tưởng nhất lại là đồng bọn của kẻ tàn hại người thân, đối với người
kiêu ngạo như hắn thì cho dù có thất vọng và buồn bã cũng chỉ âm thầm
giấu trong lòng, mùi vị này thật không dễ chịu. Vậy là Họa Linh Lung
quay người nói với bọn Tường Phong: “Ta cũng không đi, ta ở lại với
Huyền Y đại ca.”
Lôi Tiểu Thư và Tường Phong vừa đi đến gần nơi ở của Mộ Dung Chu Y
bỗng thấy Y Như Bạch vẻ mặt vui mừng, nàng cầm một tờ giấy cười ngọt
ngào, nhìn Tường Phong vẫy tay từ xa xa rồi nhấc vạt áo trắng chậm rãi
bước tới, “Tiểu Phong, cô xem, Mộ Dung Chu Y đã đồng ý ký đơn đặt hàng
rồi.”
Đôi mắt nhỏ của Tường Phong nhìn sang, tờ khế ước lập tức biến thành
một đám ngân phiếu bay qua bay lại. Lôi Tiểu Thư ho nhẹ, nhắc nhở mục
đích chuyến đi lần này, Tường Phong mới tiếc nuối thu lại nước bọt,
nghiêm túc hỏi: “Tiểu Bạch, cô vừa mới từ chỗ Mộ Dung Chu Y ra à?”
“Ủa? Các người tìm hắn à?” Y Như Bạch ngẩn ra, chỉ về phía hành lang
trống không, “Hắn vừa đi rồi, hình như nói là hẹn ai đó uống rượu.”
Nha hoàn Ức Tiểu Lâu mềm mại dựa vào ngực Mộ Dung Cẩm Y, cánh môi đỏ
nhẹ hớp một ngụm rượu trong ly, rồi xoay tay đưa ly rượu đến bên miệng
Mộ Dung Cẩm Y. Mộ Dung Cẩm Y khẽ nhíu đôi mắt đào hoa, nhẹ cúi đầu uống
hết rượu, vừa vứt ly vừa vùi đầu vào cổ Ức Tiểu Lâu liếm láp, Ức Tiểu
Lâu vừa xấu hổ vừa nhột vội đưa tay đẩy hắn ra, “Cẩm Y thiếu gia, Đại
thiếu gia còn đang nhìn đó.”
Mộ Dung Chu Y ngồi ngay ngắn mắt không đổi hướng, làm như cảnh tượng
hương sắc trước mặt vốn không hề tồn tại. Mộ Dung Cẩm Y trong lòng cười
lạnh nhẹ đẩy Ức Tiểu Lâu ra, đứng dậy chỉnh sửa y phục rồi liếc qua một
ly rượu khác đặt bên giường, nhìn mỹ tửu đỏ thắm một cách đầy thâm ý rồi nhàn nhạt nói: “Đại ca lấy đâu ra bí phương này vậy, Mỹ nhân nhưỡng này quả thật khiến người ta quên tình mê đắm, hôm nay không uống thật ngứa
ngáy trong lòng.”
Mộ Dung Chu Y chỉ cười nhìn hắn rồi nói tránh đi, “Đệ thích là được rồi, hà tất hỏi nhiều vậy làm gì.”
“Vẫn nên hỏi rõ thì hơn.” Mộ Dung Cẩm Y nhảy xuống giường tiến đến
trước mặt Mộ Dung Chu Y, ánh mắt thâm thúy nhìn Mộ Dung Chu Y sắc mặt
bình tĩnh, “Một năm trước đại ca dựa vào nó khiến Phường rượu khởi tử
hồi sinh, đệ vẫn luôn tự hỏi rượu này rốt cuộc có chỗ nào huyền diệu mà
khiến nhiều người không tiếc ngàn vàng mà tranh giành như vậy.”
Mộ Dung Chu Y nhàn nhạt nhìn Ức Tiểu Lâu đang cúi đầu đứng một bên,
nụ cười càng ôn hòa thân thiết hơn, “Đệ có một cô nương Đường môn giỏi
giang như vậy làm trợ thủ, thiết nghĩ cũng tra ra được rồi chứ.” Nghe
vậy Ức Tiểu Lâu bên cạnh thân hình khẽ run, bất an ngẩng đầu nhìn Mộ
Dung Cẩm Y.
Mộ Dung Cẩm Y không chút kinh ngạc, cũng không nhìn Ức Tiểu Lâu, chỉ
lạnh lùng nhìn Mộ Dung Chu Y đang giả heo ăn thịt hổ, “Đáng tiếc là ngay cả người của Đường môn cũng không tra ra được là độc gì, bởi vậy ta mới càng hiếu kỳ.”
“Ha ha, nếu đệ bằng lòng hợp tác với ta thì ta nhất định biết gì nói nấy.” Mộ Dung Chu Y thẳng thắn.
“Ồ?” Mộ Dung Cẩm Y rũ nhẹ tà áo, nhàn nhã ngồi xuống bên cạnh bàn,
thu lại bộ dạng phóng đãng thường ngày, đôi mắt đào hoa lóe lên một tia
tinh quang.
“Chúng ta đều là người thông minh, ta cũng không vòng vo nữa.” Mộ
Dung Chu Y khẽ nghiêng người sát lại, thấp giọng nói, “Trong lòng Lão
thái quân chỉ có cháu đích tôn của bà ấy, chúng ta hà tất may đồ cưới
cho kẻ khác* chứ. Huống hồ lúc nào cũng phải cẩn thận dè dặt, chỉ sợ
khỏi dậy đề phòng và sát ý của bà ấy. Bao nhiêu năm nay ta làm trâu làm
ngựa, đệ ẩn nhẫn chẳng phải là vì chờ ngày này hay sao. Chỉ cần chúng ta liên thủ trừ đi Mộ Dung Huyền Y và Lão thái quân, vị trí gia chủ sẽ do
đệ ngồi, ta chỉ cần việc làm ăn của Mộ Dung gia, đệ lo chuyện Võ lâm ta
quản chuyện thương trường, huynh đệ chúng ta hợp lực phát dương quang
đại Mộ Dung sơn trang, hùng bá Giang Nam, từ nay không cần cúi đầu thấp
giọng nhìn sắc mặt người khác nữa.”
*Làm không công để người khác hưởng lợi
“Vậy à, đề nghị này đúng là rất hấp dẫn…” Mộ Dung Cẩm Y dài giọng, thoải mái dựa ra phía sau, “Nhưng tiếc là ta không nhận.”
Nhìn Mộ Dung Chu Y sắc mặt âm trầm phẩy tay áo bỏ đi, Ức Tiểu Lâu lo
lắng nhìn Mộ Dung Cẩm Y, “Cẩm Y thiếu gia, ngài hà tất trở mặt với hắn
nhanh như vậy?”
Mộ Dung Cẩm Y không lên tiếng, chỉ đột nhiên đưa tay kéo nàng xuống,
Ức Tiểu Lâu không đề phòng, lập tức ngã vào lòng hắn. Nàng vùi đầu vào
ngực Mộ Dung Cẩm Y nhẹ giọng hói, “Ngài… đã biết thiếp là do Đường môn
phái đến từ lâu rồi sao?”
“Ừ.” Mộ Dung Cẩm Y lơ đãng ngửi mái tóc của Ức Tiểu Lâu, thích thú xoắn từng lọn từng lọn.
“Thiếp… Thiếp chỉ phụng mệnh đến tra xét Mỹ nhân nhưỡng thôi.” Ức
Tiểu Lâu hơi hốt hoảng, “Nghe nói ngài… háo sắc nhiều tật, nên lúc đầu
mới cố ý tiếp cận ngài. Nhưng thiếp chưa từng có ý hại ngài.”
“Ta biết.” Mộ Dung Cẩm Y buồn cười nhìn Ức Tiểu Lâu gấp gáp biện minh cho mình, hắn đưa tay giữ lại cánh môi đào của nàng, “Suỵt, đừng nói,
để ta yên tĩnh ôm một lát.”
Một hồi lâu sau, Mộ Dung Cẩm Y ngẩng đầu, khôi phục lại bộ dạng phong lưu bất kham thường ngày. Hắn buông Ức Tiểu Lâu ra đứng quay lưng về
phía nàng, “Đêm nay nhân lúc không ai chú ý, nàng rời Mộ Dung sơn trang
về Đường môn đi.” Nghe vậy Ức Tiểu Lâu không nhịn được mà ngẩn ra.
Mộ Dung Cẩm Y quay lại nhìn nàng, khuôn mặt anh tuấn luôn ấm áp tình
cảm trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, “Nếu nàng không đi thì ta sẽ giết nàng.”
Đêm đến, bên ngoài thư phòng của Mộ Dung Chu Y. Tường Phong đập chết
con muỗi thứ ba mươi sáu, lại bị Lôi Tiểu Thư nhíu chặt mày đưa tay ra
hiệu im lặng.
Tường Phong đỉnh đầu đầy cỏ ngụy trang rón rén bò đến bên cạnh Lôi
Tiểu Thư nhỏ giọng hỏi: “Ngươi nói tên Mộ Dung Chu Y này đang giở trò gì vậy? Sau khi từ chỗ Mộ Dung Cẩm Y về thì ở mãi trong phòng, hơn hai ba
canh giờ rồi cũng không thấy có ai khả nghi đến liên lạc với hắn, lẽ nào hắn tính ở trong thư phòng suốt đêm sao?”
Lôi Tiểu Thư càng cau chặt mày, “Đúng là có hơi đáng ngờ, chúng ta nhẹ nhàng lại gần xem thử đi.”
Hai người lại rón rén bò tới dưới cửa sổ cẩn thận nghe ngóng, trong
phòng vẫn không có động tĩnh gì. Tường Phong đưa mắt nhìn Lôi Tiểu Thư,
Lôi Tiểu Thư bèn nhẹ khom người chọc một lỗ nhỏ trên cửa sổ nhìn vào
trong.
Bên trong hoàn toàn yên ắng, Mộ Dung Chu Y gục đầu trên bàn, mặt
hướng vào trong, dưới tay có sổ sách, chỉ có nến đỏ vẫn còn cháy. Nhìn
tình hình có vẻ giống như Mộ Dung Chu Y xem sổ sách mệt nên ngủ gục trên bàn.
Lôi Tiểu Thư rụt đầu về, sáp lại gần Tường Phong nói nhỏ: “Chỉ có một mình hắn, nhưng ta thấy hình như có chỗ nào không đúng.”
Tường Phong nhíu đôi mắt cong cong, “Vậy còn chờ gì nữa, ta đi cửa
sổ, ngươi đi cửa chính, đừng để hắn chạy mất.” Nói xong một chưởng mở
cửa sổ phi thân nhảy vào trong. Lôi Tiểu Thư nhìn cửa phòng bị khóa
chặt, tuân theo tôn chỉ không phá hoại hiện trường khi tra án, vậy là
cũng từ cửa sổ nhảy vào trong theo Tường Phong.
“Khụ khụ, Mộ Dung Chu Y!” Tường Phong ho vài tiếng. Mộ Dung Chu Y vẫn bất động.
Lôi Tiểu Thư kinh hoảng bước nhanh lên phía trước, lật thân thể của
Mộ Dung Chu Y lại, chỉ thấy hai mắt Mộ Dung Chu Y nhắm chặt, thân hình
nhũn ra trượt xuống đất, đưa tay xem thử thì thấy đã đoạn khí từ lâu.
Ức Tiểu Lâu, nữ đệ Đường môn, thông tuệ đa tình. Mỹ nhân nhưỡng của
Mộ Dung sơn trang vang danh thiên hạ, Đường môn muốn đoạt bí phương nên
phái đệ tử cải trang vào Mộ Dung gia dò thám, chưa có kết quả thì Ức
Tiểu Lâu bỏ mạng xứ người. [Võ lâm chí, Tây Thục liệt truyện] (Giang hồ chính truyện)
Nằm vùng trong chốn giang hồ thì khó nhất là mỹ nhân kế. Nhưng phàm
là mỹ nhân thì đa số là lập trường không kiên định, dễ bị tình cảm mê
hoặc mà phản bội. Bởi vậy sau vô số kinh nghiệm xương máu cho thấy phải
tăng cường bồi dưỡng đạo đức nghề nghiệp của nghề này. [Sổ tay của Tường Phong] (Loạn đánh tỳ bà)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...