Điện thoại ngắt chưa bao lâu, Kiều Vũ Tụng liền hối hận rồi.
Tống Vũ Tiều luôn nói chuyện như vậy, cũng không phải ngày đầu tiên anh mới biết, vậy tại sao phải bận tâm đến thái độ của cậu? Nhưng mà, đối mặt hiện thực trước mắt, anh vẫn không có biện pháp thuyết phục chính mình tiếp thu -- dù biết rằng cuối cùng anh cũng phải chấp nhận.
Anh còn tưởng rằng Tống Vũ Tiều muốn bên nhau, cậu phải thuyết phục anh, nhưng không, như mọi khi, cậu chỉ thông báo cho anh thôi.
Khi công ty tạm thời thông báo họp, người lao động vẫn có thể tìm được lý do hợp lý, chính đáng để xin nghỉ việc mà.
Kiều Vũ Tụng chán nản nghĩ: Tống Vũ Tiều ngược lại thì hay rồi, giọng điệu kia giống như không tới họp, sẽ bị kiểm điểm.
Kiều Vũ Tụng một mặt ở trong lòng oán giận Tống Vũ Tiều vô tâm, một mặt hối hận chính mình không đủ tư không kiến quán*(司空见惯: Tư Không kiến quán: Quen quá hoá thường, thường xuyên xảy ra, không có gì lạ lẫm, ngạc nhiên)
Đương nhiên những gì Tống Vũ Tiều nói là đúng, từ lâu anh đã biết bản chất công việc của Tống Vũ Tiều, bây giờ nói không chấp nhận cũng không thể tin được.
Mà Kiều Vũ Tụng như thế nào không chấp nhận? Chỉ là anh cần một chút thời gian tiếp thu mà thôi.
Cố tình thái độ Tống Vũ Tiều không cho anh có cơ hội để nói "cho anh một chút thời gian".
Thật ra, 3 tháng không liên lạc cũng không có gì ghê gớm.
Dù sao 13 năm qua, bọn họ đều không có tin tức đối phương, so sánh cùng nhau, ba tháng này có là gì đâu? Hơn nữa, Kiều Vũ Tụng nghĩ: Dựa trên nhu cầu công việc, anh chỉ có thể ngủ ở nhà tối đa 5-6 đêm một tháng.
Khi không thể gặp nhau vào ban ngày, thậm chí còn hơn thế.
Vì vậy, trên thực tế, ba tháng chớp mắt một cái liền qua.
Về mặt tích cực - đương nhiên là như vậy.
Nhưng làm thế nào Kiều Vũ Tụng lại tìm ra sự khác biệt giữa quá khứ và hiện tại?
Bọn họ không liên lạc với nhau thời gian lâu như vậy, khi đó anh cũng không biết Tống Vũ Tiều yêu thích mình, cũng không dám nghĩ có ngày anh sẽ có được Tống Vũ Tiều.
Anh đã trải qua 13 năm với tâm thế rằng họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, hoàn toàn không nghĩ về điều đó.
Bây giờ, họ đang là những người yêu nhau - sống cùng nhau, mặc dù không có nhiều cơ hội gặp nhau, nhưng chỉ cần họ ở bên nhau, chỉ cần có thể cùng nhau, khó khăn trải qua như keo sơn.
Đột nhiên được thông báo rằng sẽ không thể liên lạc với nhau trong 3 tháng, làm sao anh có thể chấp nhận mà không chút do dự? Trong ba tháng, anh không thể gặp người yêu của mình, và nếu anh muốn liên lạc, phải thông qua đơn yêu cầu của bên kia, điều này thực sự vô lý.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Tống Vũ Tiều yêu cầu thời gian để gọi cho anh, nhưng anh lại đang bay?
Mãi cho đến khi nhận phòng khách sạn, tâm trí của Kiều Vũ Tụng tràn ngập tưởng tượng về những khả năng khác nhau mà anh sẽ phải đối mặt trong 3 tháng tới, càng nghĩ càng sợ sệt.
Anh biết rằng anh phải phải nghĩ biện pháp xử lý chuỗi suy nghĩ bậy bạ này.
Dù sao tình huống cụ thể sẽ như thế nào, là do Tống Vũ Tiều định đoạt, anh suy nghĩ nhiều chỉ tự tìm phiền não.
Bây giờ đã là một giờ sáng, Tống Vũ Tiều dù chưa nghỉ ngơi, e rằng cũng không có tâm trạng nói chuyện với anh.
Kiều Vũ Tụng ở trên giường lăn qua lộn lại, bất kể thế nào cũng không thể ngủ được.
Anh miễn cưỡng ngồi dậy, ngây ngẩn một lúc, tự hỏi uống chút rượu có khá hơn không.
Vì vậy, anh gọi điện cho bộ phận lễ tân, xác nhận quán bar mở cửa 24/24, anh thay quần áo rồi đi xuống lầu.
Kiều Vũ Tụng còn tưởng rằng đã trễ thế này, trong quán rượu cho dù có khách, cũng là mượn rượu tiêu sầu, say đến bất tỉnh nhân sự.
Không ngờ lại gặp vài người đang nói chuyện công việc, hăng say như đang dàn dựng cảnh trí bên trong.
Anh hiếu kỳ nhìn thêm mấy lần, ngồi xuống trước quầy bar và gọi một ly Tequila Boom (Tequila bạc pha với Sprite)
Sau một vài ly cocktail, Kiều Vũ Tụng cảm thấy đầu mình chìm xuống và dần dần buồn ngủ.
Anh cầm ly rượu trước mặt lắc lắc trước ánh đèn, đang định nhấp một ngụm uống cạn ly sau đó lên lầu, thì thấy có người đi tới quầy bar ngồi xuống bên cạnh.
Ban đầu Kiều Vũ Tụng không để ý, nhưng sau khi cảm nhận được ánh mắt của người kia, anh quay đầu lại và kinh ngạc phát hiện Tạ Hạo Triết.
"Chào." Kiều Vũ Tụng không chút ngượng ngùng chào hỏi, nhớ tới bọn họ đã từng gặp nhau ở sân bay, "Tối nay vừa gặp ở sân bay, làm sao em liền biến mất chỉ trong nháy mắt?"
Tạ Hạo Triết cười nói: "Em thấy fan của Đằng Lập Quân quá cuồng nhiệt, nên muốn đi nhanh lên.
Em cũng muốn giục anh đi nhanh lên, nhưng thấy anh đang nghe điện thoại, em không gọi nữa"
Kiều Vũ Tụng gật đầu đã hiểu, cảm thấy không có gì để nói với cậu ta.
Suy nghĩ một chút, Kiều Vũ Tụng hỏi: "Sao lại bay tuyến quốc nội vậy?" Công ty của Tạ Hạo Triết ở nước ngoài, vì vậy mỗi khi đến nơi, đều phải làm thủ tục hải quan.
đột nhiên gặp nhau ở cửa xuất nhập cảnh ở trong nước, Kiều Vũ Tụng khá bất ngờ.
"Em đổi công ty, bay tuyến quốc tế của Kinh Hàng, căn cứ ở Tĩnh An." Tạ Hạo Triết nói.
Hóa ra sau khi chia tay, không chỉ có mình anh thay đổi công việc.
Kiều Vũ Tụng có chút bối rối: "Vậy em hiện tại không trở về Trung Văn?"
Tạ Hạo Triết gật đầu, cười nói: "Nói thật, bên này công ty đãi ngộ tốt hơn bên kia rất nhiều.
Ngoại trừ subway quá đông, những cái khác đều ổn."
"Đó là tàu điện ngầm, không phải subway." Kiều Vũ Tụng cười cậu ta còn không có đổi giọng.
Cậu ta hờ hững nhún vai, nhìn nhân viên dàn dựng bối cảnh ở đầu kia của quán bar, nói: "Hình như ngày mai họ sẽ quay phim."
"Thật không?" Kiều Vũ Tụng ngạc nhiên, lần đầu tiên anh gặp nhân viên đoàn phim đang làm việc, "Làm sao em biết?"
"Hôm nay gặp anh ta trong thang máy.
Đây là bộ phim mới của Đằng Lập Quân.
Mà này, anh ở tầng mấy?" Tạ Hạo Triết hỏi.
Kiều Vũ Tụng không biết có đột ngột đổi chủ đề hay không nên thận trọng trả lời, "Tầng 35."
"Vậy thì anh và Đằng Lập Quân ở cùng một tầng!" Mắt cậu ta sáng lên.
Nhìn thấy sự phấn khích của cậu ta, Kiều Vũ Tụng buồn cười lắc đầu, nghĩ rằng tính cách buôn chuyện của Tạ Hạo Triết không có thay đổi.
Anh nhìn lại, hỏi: "Hôm nay em và Đằng Lập Quân đi cùng thang máy?"
"Không, chỉ nghe nhân viên nhắc tới thôi." Tạ Hạo Triết nhún vai, bắt đầu uống rượu.
Kiều Vũ Tụng gật gật đầu, lần thứ hai cảm thấy mình không có gì để nói với cậu ta.
Một lúc sau, Tạ Hạo Triết đến gần, tò mò hỏi: "Tối nay tâm tình không tốt sao? Trước đây hiếm khi thấy anh ra ngoài muộn như vậy."
Kiều Vũ Tụng cố ý tránh né cậu ta tiếp cận, nói: "Vẫn ổn."
"Cãi nhau với bạn trai hả?" Cậu ta lại hỏi.
Tạ Hạo Triết có lẽ vẫn chưa biết về mối quan hệ mới của anh.
Kiều Vũ Tụng xem vẻ mặt của cậu ta, càng xác định đây chỉ là một loại phương thức đến gần mà thôi.
Đối với việc này, Kiều Vũ Tụng ừ hử, không bình luận.
"Trong tình yêu, nhất định phải có những lúc mọi thứ không theo ý mình.
Tuy nhiên, tình yêu không phải là điều duy nhất trong cuộc sống.
Nghĩ như vậy, anh sẽ thấy cuộc sống dễ dàng hơn." Tạ Hạo Triết ung dung thong thả nói.
Giọng điệu quen thuộc này khiến Kiều Vũ Tụng cảm thấy chán ghét không thể giải thích, anh nghĩ tới đây rồi hỏi: "Còn em? đã có bạn trai mới chưa?"
Tạ Hạo Triết cười cười: "Nếu như em có bạn trai mới, sẽ không hỏi có phải anh cãi nhau với bạn trai không!"
Kiều Vũ Tụng không nói nên lời, một lúc sau, anh ngáp một cái: "Anh lên trước nhé.
Hôm khác có cơ hội sẽ nói chuyện.
Chúc ngủ ngon."
Sau khi nghe xong, Tạ Hạo Triết kinh ngạc bật cười: "Được rồi, chúc ngủ ngon."
Khi Tạ Hạo Triết gợi ý, Kiều Vũ Tụng trong lòng có một câu không hỏi ra miệng: Sau khi chia tay, cậu ta đã ngủ với bao nhiêu người rồi?
Sau đó lại nghĩ, đây không còn là chủ đề mà anh quan tâm, Kiều Vũ Tụng chỉ đơn giản là không hỏi, hơn nữa anh cũng không thể đoán được Tạ Hạo Triết sẽ nói những lời ám muội nào cho mục đích của mình.
Tạ Hạo Triết - người có một đôi mắt đào hoa, là một chuyên gia từ trò chuyện cho đến trêu chọc.
Bằng không, Kiều Vũ Tụng đã không ngủ cùng nhau chỉ vì bắt gặp ánh mắt của cậu ta vài lần.
Tuy nhiên, Kiều Vũ Tụng dần dần nhìn ra đó là một kỹ năng mà Tạ Hạo Triết mang theo bên mình, không chỉ dành cho riêng anh.
Khi xác nhận ngoài anh ra, Tạ Hạo Triết đã có bạn trai ở Trung Văn, Kiều Vũ Tụng không nói hai lời liền chia tay cậu ta.
Gặp lại Tạ Hạo Triết, Kiều Vũ Tụng thấy thói quen của cậu ta vẫn không thay đổi.
Đối với người như vậy, Kiều Vũ Tụng chỉ có thể tự nói với mình, hẹn hò với cậu ta, là đã dạy cho mình một bài học nhớ đời.
Thực ra, lúc đầu Kiều Vũ Tụng nghĩ rằng nếu cậu ta là một "Người đứng đắn", làm sao có thể lên giường một cách dễ dàng như vậy? Chỉ có điều, Kiều Vũ Tụng nghĩ chuyện như vậy một cây làm chẳng nên non, chính mình cũng không thể gọi là "nghiêm túc", cho nên lười truy cứu tác phong sống nổi tiếng của Tạ Hạo Triết.
Trong thời gian họ hẹn hò, Kiều Vũ Tụng đã tưởng tượng liệu Tạ Hạo Triết có giống mình hay không, chỉ là quá cô đơn và cần người đi cùng nên đã bắt đầu mối quan hệ như vậy.
Cho nên, chỉ cần có nhau, họ sẽ không còn cô đơn nữa, và những việc "tùy ý" trong quá khứ đó không nên làm một cách tùy tiện.
Đáng tiếc, sự thực chỉ chứng minh ý tưởng Kiều Vũ Tụng tất cả đều là si tâm vọng tưởng
Thế giới đầy rẫy những người cố chấp.
Một số người bề ngoài rất tùy tiện, thật giống 'Sao cũng được', cố tình chính là cá tính 'Sao cũng được' này lại cố chấp đến khó có thể thay đổi.
Mỗi người trong số họ đều yêu bản thân mình quá nhiều và quá sợ bị tổn thương, vì vậy họ hi vọng đối phương bởi vì yêu mình mà thay đổi.
Đây vốn chính là "Cái gì mình không muốn, càng làm với người".
Nghĩ đến đây, Kiều Vũ Tụng nhớ lại Tống Vũ Tiều.
Cùng Tống Vũ Tiều hẹn hò, làm sao không phải do anh quyết định? Giữa chừng, họ có cơ hội chia tay, nhưng cuối cùng anh đã chọn bắt đầu lại.
Giờ đã quyết định hẹn hò, nên khi gặp sự cố hai người phải thương lượng với nhau để giải quyết.
Ngay cả khi giọng điệu của Tống Vũ Tiều thẳng thừng như một thông báo, Kiều Vũ Tụng vẫn quyết tâm cố gắng nói chuyện với cậu khi anh quay lại, ít nhất là để bày tỏ mối quan tâm của anh.
Kiều Vũ Tụng nghĩ: Đối với Tống Vũ Tiều, công việc tất nhiên là rất quan trọng, nhưng cậu cũng không muốn tách ra khỏi anh.
Cho nên, Tống Vũ Tiều nhất định sẽ nghĩ ra một ít phương án giải quyết, cho bọn họ lựa chọn.
Khi đó, chỉ cần thảo luận một cách bình tĩnh và tốt đẹp.
Nếu quá mức chịu đựng, anh xin bay sang châu Âu và Mỹ để có thể ở xa lâu hơn.
Nếu không về Trung Quốc thường xuyên, cuộc sống mỗi ngày sẽ trôi qua nhanh hơn.
Để những suy nghĩ này không bị quên, Kiều Vũ Tụng dự định sẽ viết kế hoạch vào bản ghi nhớ trên điện thoại di động.
Cửa thang máy mở ra, anh nhìn lên, lại cúi đầu xuống, vừa đi về phía phòng vừa viết.
Khi cảm thấy sắp tới cửa phòng, Kiều Vũ Tụng ngẩng đầu, giật mình phát hiện có một người đang đứng trước cửa phòng mình.
Người đàn ông đang cố gắng mở cửa bằng thẻ chìa khóa, nhưng khóa cửa liên tục kêu bíp bíp do mở cửa thất bại.
Kiều Vũ Tụng nhìn chăm chú xác nhận người kia chính là Đằng Lập Quân, không khỏi hoảng hốt.
Rất nhanh, Đằng Lập Quân phát hiện có người đến gần, quay đầu nhìn lại, anh ta cũng ngạc nhiên không kém.
Hai người đứng đối mặt trong vài giây, Kiều Vũ Tụng cau mày, chào hỏi: "Xin chào."
"Ồ, đã lâu không gặp." Đằng Lập Quân cười đầy ẩn ý, "Anh cũng ở tầng này?"
Ý gì đây? Kiều Vũ Tụng khó hiểu, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, một câu trả lời hiện ra trong đầu anh "Anh đi nhầm phòng sao?"
Nghe vậy, Đằng Lập Quân cực kỳ kinh ngạc.
Anh ta nhìn lại thẻ phòng và số phòng, bối rối nói: "Chắc là 3519 mà."
"Cho nên?" Mặc dù Kiều Vũ Tụng đã uống rượu, nhưng anh nghĩ rằng mình tỉnh táo hơn anh ta.
Sau khi nói, Kiều Vũ Tụng lấy thẻ phòng ra và quẹt vào ổ khóa.
Khóa cửa nhanh chóng được mở và một âm báo nhắc nhở mở khóa thành công được phát ra.
"Hả?" Đằng Lập Quân mở to mắt.
Đây có phải là ngôi sao được hàng triệu người hâm mộ ủng hộ? Kiều Vũ Tụng cảm thấy buồn cười trong lòng, đẩy cửa bước vào, nói: "Anh ở phòng nào, anh nên hỏi trợ lý hoặc quản lý của mình."
Nghe vậy, Đằng Lập Quân đỏ mặt, thấy Kiều Vũ Tụng định đóng cửa, anh ta lập tức đưa tay ra ngăn cản.
Kiều Vũ Tụng ngạc nhiên nhìn anh ta hỏi: "Còn việc gì nữa không?"
Anh ta nhìn Kiều Vũ Tụng đánh giá, xong cười như không cười nói: "Anh thật sự không nhớ tôi sao?"
Kiều Vũ Tụng có chút áy náy vì trước đây quả thực anh đã không lễ phép với anh ta.
Tuy nhiên, chính Đằng Lập Quân lợi dụng thân phận khách VIP lấy số điện thoại của anh.
Ngoài giờ làm việc, Kiều Vũ Tụng có quyền tự do không cần để ý anh ta.
Bây giờ nghe anh ta hỏi, Kiều Vũ Tụng trầm mặt nói: "Vậy anh thật sự không nhớ mình ở phòng nào sao?"
"Không, không, tôi thật sự không nhớ." Đằng Lập Quân vô tội nói, "Tuy nhiên, dù tìm nhầm cửa, tôi cũng có thể tìm được phòng của anh.
Chúng ta có duyên phận đúng không?"
Anh ta luôn nở một nụ cười trên môi, nhưng Kiều Vũ Tụng không cảm thấy có gì buồn cười.
"Có thể.
Nhưng bây giờ đã rất muộn rồi, nên nghỉ ngơi sớm.
Chúc ngủ ngon." Nói xong, anh đóng cửa lại không cho Đằng Lập Quân mở miệng nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...