Để tiếp đón đoàn Red Sunset, Lưu Hân Mai và một tiếp viên hàng không khác đã lên tinh thần, mở to mắt đến nỗi Kiều Vũ Tụng nhìn thấy trong mắt họ vương tơ máu.
Kiều Vũ Tụng thầm nghĩ: đợi những hành khách này lên máy bay, anh sẽ không có thời gian để nói chuyện với Tống Vũ Tiều, vì vậy loa phát thanh trên chuyến bay thông báo rằng hành khách đã bắt đầu lên máy bay, anh đi xuyên qua khoang phổ thông và đến cửa của khoang hạng nhất đón khách.
Thấy anh đến, vị trí số 3 nhìn anh với vẻ nghi ngờ và ngạc nhiên.
Kiều Vũ Tụng ngượng ngùng cười cười, không nói gì, chỉ đứng ở cửa khoang chờ đợi.
Không lâu sau, hành khách duy nhất của khoang hạng nhất đã từ cầu thang lên máy bay.
Nhìn thấy cậu bước vào khoang, Kiều Vũ Tụng mỉm cười và nói: "Chào mừng quý khách lên máy bay."
"Chào mừng quý khách lên máy bay." Số 3 cũng tươi cười chào hỏi.
Tống Vũ Tiều gật đầu với cô, nhìn về phía Kiều Vũ Tụng, cười nói: "Hình như cách đối xử của hạng nhất có khác."
Kiều Vũ Tụng biết cậu đang trêu chọc anh vì vừa rồi xa cách cậu, anh cảm thấy lúng túng, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Số 3, nhỏ giọng với cô, "Tôi đi về khoang sau."
Nói rồi anh đi theo Tống Vũ Tiều vào trong khoang.
Tống Vũ Tiều cởi túi đựng laptop đặt lên ghế 2F, nhìn lại thấy Kiều Vũ Tụng vẫn ở đó, cậu nói: "chuyến bay lần này có rất nhiều bô lão."
"Anh biết." Kiều Vũ Tụng nhìn thấy tiếp viên trưởng từ khoang sau lại đây, vội vàng nói: "Anh đi trước.
Nếu em cần gì có thể tìm đồng nghiệp vừa rồi của anh."
"Được rồi, anh đi làm việc của mình đi." Tống Vũ Tiều nói rồi ngồi xuống.
Các hành khách hạng phổ thông lên máy bay tràn đầy năng lượng, không lâu sau, khoang hành khách trở nên sôi động náo nhiệt.
Ngoại trừ Số 3 ở khoang trước, tất cả các tiếp viên khác đều ở hạng phổ thông phải giải quyết cho những hành khách mang theo rất nhiều hành lý.
Một số quen biết nhau, một số khác thì không, nhưng hầu hết họ đều chặn lối đi, vội vàng giành lấy giá để hành lý phía trên ghế ngồi.
Vẫn có nhiều người không tìm được chỗ ngồi vội vàng chạy ra phía sau cabin, phát hiện sai số ghế, phải mang theo hành lý quay lại.
Kiều Vũ Tụng và các đồng nghiệp bay cả ngày đã rất mệt mỏi, đột nhiên phải đối mặt với rất nhiều yêu cầu của hành khách, cảm thấy hơi chóng mặt.
May mắn thay, Kiều Vũ Tụng đã có nhiều năm kinh nghiệm làm việc, không phải là lần đầu tiên gặp một đoàn như vậy, anh vẫn có thể xử lý một cách chuyên nghiệp.
Nhiều cụ bà rất quý mến cậu thanh niên, tranh nhau nhờ anh dọn giúp hành lý.
Kiều Vũ Tụng giúp đỡ cái này cái kia, vẫn không quên nhắc nhở những hành khách khác ngồi xuống càng sớm càng tốt, chỉ một lát sau anh mệt đến đầu đầy mồ hôi.
Gối tựa lưng và chăn bông cung không đủ cầu.
Kiều Vũ Tụng thực sự muốn nói với những hành khách này rằng: ai cũng háo hức đưa tay đắp chăn, trừ khi là chuyến bay đầu tiên trong ngày, chăn trên máy bay rất bẩn.
Trong lúc đổ mồ hôi vì những hành khách này, anh vẫn mỉm cười và nói xin vui lòng đợi, rất nhanh sẽ đưa tới.
"Trước hết ngài hãy ngồi vào chỗ cũ, đợi hành khách ở ghế này đến, sau đó xem có thể thay đổi hay không." Kiều Vũ Tụng nhìn thấy cụ ông tuổi già sức yếu ngồi ở bên cạnh cửa thoát hiểm, liền quay sang vị đại ca yêu cầu đổi chỗ ngồi, nói, "Thưa ngài, ngài có muốn chuyển sang ghế 12F không? Có thêm một chút không gian phía trước, nhưng không thể đặt hành lý dưới ghế."
Vị đại ca này đứng dậy nhìn hàng ghế 12 nói: "Có người ngồi rồi mà".
"Không sao đâu, tôi sẽ giải thích với ông cụ giùm cho ngài" Sau khi nói xong Kiều Vũ Tụng bước đến 12F và giải thích với cụ ông rằng vì ông đã cao tuổi và khả năng vận động hạn chế nên không thể ngồi bên cửa thoát hiểm, cần phải thay đổi chỗ ngồi của mình.
Sau khi giải quyết xong hai hành khách đổi chỗ ngồi, Kiều Vũ Tụng đi lên khoang hạng nhất để lấy chăn - vì khoang hạng nhất chỉ có một hành khách nên sẽ dư chăn.
Lúc tới khoang hạng nhất, anh thấy Tống Vũ Tiều đang ăn trái cây do máy bay cung cấp.
Tống Vũ Tiều hoang mang nhìn anh, anh vội lắc đầu, quay đầu hỏi Số 3 có dư chăn không.
"Anh có muốn đổi với em không?" Số 3 đưa cho anh một chồng chăn và nháy mắt "Tiểu Mai nói cho em biết nha."
Kiều Vũ Tụng ngạc nhiên, cười nói "Không cần, tranh thủ chỉ có một người, nghỉ ngơi thật tốt đi." Khoang phổ thông của chuyến bay lần này không dễ dàng, Kiều Vũ Tụng không muốn tạo gánh nặng cho đồng nghiệp vì lý do cá nhân.
Nghe giọng nói của các hành khách, họ không giống người dân địa phương ở Tích Tân, mà đến từ Cẩm Dung.
Vừa nãy Kiều Vũ Tụng và mọi người đoán là đoàn du lịch, sau đó phát hiện họ có nón đồng phục của công ty du lịch, liền biết thực sự là như vậy.
Đoàn lớn hơn 100 người này có tổng cộng 2 hướng dẫn viên du lịch đi cùng.
Hai người trẻ tuổi rõ ràng không có khí lực của người già, máy bay còn chưa bắt đầu cất cánh đã quay mặt ngủ say.
Các hành khách khác vừa trò chuyện vừa cười nói như đang ở nhà mình, vừa nói vừa cười, không kiêng dè chút nào, kể về những điều họ gặp phải trong chuyến đi, mỗi người vui vẻ ra mặt, cười vui cởi mở.
Trước khi bắt đầu phục vụ khoang hành khách, Lưu Hân Mai đang ngồi ở ghế cất cánh và hạ cánh ngủ gật, bất ngờ một làn song tiếng cười từ phía trước khiến cô tỉnh giấc.
Chuông gọi cứ liên tục vang lên, Kiều Vũ Tụng phải thông báo cho hành khách thông qua loa phát thanh trên chuyến bay rằng phục vụ khoang hành khách sẽ bắt đầu 20 phút sau khi máy bay cất cánh và chuyến bay đã ổn định.
Anh đặt micrô cầm tay xuống, chăm chú nhìn vào ba rổ nước nhỏ, hy vọng sẽ sớm bắt đầu dịch vụ cabin.
Chờ bọn họ phân phát nước xong, khoang phía sau sẽ có thể yên tĩnh một lúc.
Trong quá trình phát nước khoáng, một số hành khách hỏi tại sao không có suất ăn của hành khách, Kiều Vũ Tụng bọn họ phải giải thích điều này cho từng người một và theo nhu cầu của họ, phân phát đồ ăn nhẹ đã chuẩn bị sẵn trên máy bay, cho những hành khách có nhu cầu.
Tuy là vậy nhưng một số hành khách vẫn không hài lòng với việc chỉ cung cấp nước khoáng, mặc dù không bình luận gì về Kiều Vũ Tụng và những tiếp viên khác, nhưng họ luôn nhận xét về chuyến bay và hãng hàng không, dường như tất cả các chuyến bay Bắc Hàng đều như vậy, còn nhiều thiếu sót.
Có hành khách hỏi Kiều Vũ Tụng có bán suất ăn cho hành khách không, anh phải trả lời xin lỗi, trên máy bay không có suất ăn của hành khách và hãng cũng không cung cấp dịch vụ bán suất ăn riêng cho hành khách.
Việc phân phát nước khoáng đã khơi dậy một niềm hứng khởi cho mọi người.
Nhiều người lấy trái cây và bánh quy của mình ra và bắt đầu bữa tiệc trà trong khoang.
Tuy nhiên, bữa tiệc trà của họ không kéo dài được lâu, bởi ngay sau đó, đèn trong khoang đã được chuyển sang mức tối nhất, thuận tiện cho hành khách nghỉ ngơi.
Trong bóng tối, họ nghỉ ngơi rồi, Kiều Vũ Tụng và những đồng nghiệp khác có thể thở phào nhẹ nhõm.
Không biết sau khi hạ cánh, Tống Vũ Tiều dự định an bài hành trình kế tiếp ra sao? Nghĩ đến ngày mai có thể hẹn hò, đối với Kiều Vũ Tụng, chuyến bay mệt mỏi này còn có chỗ dựa tinh thần.
Mặc dù Kiều Vũ Tụng chuyển đến căn cứ Cẩm Dung được nửa năm, anh vẫn không quen thuộc với thành phố này vì anh bay thường xuyên, chỉ dành thời gian nghỉ ngơi ở nhà để ngủ và xem phim truyền hình.
Về phần Tống Vũ Tiều, anh đoán cậu cũng không quen thuộc Cẩm Dung.
Làm thế nào lại bắt đầu buổi hẹn hò đầu tiên ở một thành phố xa lạ? Kiều Vũ Tụng cảm thấy vừa hồi hộp vừa phấn khích, mặc dù trong lòng rất mong đợi, nhưng khi nghĩ tới đối tượng hẹn hò là Tống Vũ Tiều, sự mong đợi của anh bất giác bị lung lay.
Tống Vũ Tiều nói sau khi thức dậy sẽ đi hẹn hò, vậy tối nay cậu sẽ ngủ ở đâu? Lúc đó, Kiều Vũ Tụng đã đồng ý mà không cần suy nghĩ về vấn đề này, giống như họ đã có đáp án ngầm.
Nghĩ lại, Tống Vũ Tiều đã bay cùng anh trở về Cẩm Dung rồi, chẳng lẽ anh còn tìm khách sạn cho Tống Vũ Tiều ở bên ngoài sao?
Vì Tống Vũ Tiều đã ngủ nhà anh đêm trước, nên việc quay lại lần này chắc sẽ không có gì.
Kiều Vũ Tụng nghĩ vậy, nhưng lần trước ở Tĩnh An, Tống Vũ Tiều thực sự có thể đặt một phòng khác trong khách sạn trước khi đi ngủ.
Anh do dự một lúc, nhấc micro cầm tay lên và nói với khoang trước: "Alo? Tiểu Tây, hành khách ghế 2F có đang nghỉ ngơi không?"
"Còn chưa, anh ấy hình như đang làm việc với máy tính." Số 3 cười hỏi, "Anh Kiều đi qua à?"
Kiều Vũ Tụng do dự một lúc, sau đó nói, "Tôi sẽ qua đó, nhân tiện tuần tra cabin."
"Tiểu Phúc mới tuần xong đây." Cô trêu ghẹo nói.
Anh cười xấu hổ: "Kia không giống nhau, cậu ấy đi tuần tra an toàn." Anh cúp máy trong tiếng cười của đầu dây bên kia.
Vốn tưởng rằng lúc này các hành khách đã nghỉ ngơi, nhưng Kiều Vũ Tụng đã bị ai đó bắt được trên đường đến khoang trước.
Một hành khách hỏi: "anh có thể cho tôi 2 gói đậu phộng không?"
Kiều Vũ Tụng không xác định trong phòng bếp có còn hay không, nói: "Ngài vui lòng chờ, tôi sẽ quay lại kiểm tra sau, không nhất định có." Trước khi rời đi, anh nhớ số ghế của hành khách, 21B.
Vừa mở màn ra, Kiều Vũ Tụng nhìn thấy ánh sáng trên màn hình máy tính của Tống Vũ Tiều.
Như một phản xạ có điều kiện, Tống Vũ Tiều quay người lại và đóng máy tính xách tay lại.
Thấy là Kiều Vũ Tụng, cậu không bật máy tính trở lại mà hỏi: "Tìm em sao?"
"Ừm." Kiều Vũ Tụng liếc nhìn tiếp viên hàng không khoang hạng nhất, sau đó cúi người thấp giọng hỏi: "Đêm nay em ngủ ở đâu?"
Gương mặt của Kiều Vũ Tụng được ngọn đèn chiếu sáng, phía sau anh là khoang hành khách trống trải và tối tăm, đôi môi anh ửng hồng mềm mại, giống như một đóa tường vi mới được tưới nước vào buổi sáng.
Ánh mắt Tống Vũ Tiều quét qua môi anh, nhìn vào mắt anh, hỏi: "Ghế sofa nhà anh vẫn để cho em ngủ?"
Anh nghe xong, trong lòng vui vẻ nói: "Hạ cánh xong, em đi lấy hành lý trước đi, chờ anh ở cổng đến một lát, cònmột buổi họp kiểm điểm, sau khi kết thúc anh sẽ tìm em, cùng nhau trở về."
Tống Vũ Tiều gật đầu.
Kiều Vũ Tụng cười cười, quay người đang muốn đi trở về, mặt đất dưới chân đột nhiên lung lay.
Anh nhanh chóng chụp lấy chỗ tựa lưng ghế dựa, cảm thấy rằng đó chỉ là xóc nảy cường độ thấp, anh vội đi về chỗ ngồi của mình càng sớm càng tốt giữa tiếng thông báo trong cabin.
"Này, anh chàng đẹp trai!" Hành khách 21B gọi Kiều Vũ Tụng khi anh đi ngang qua, "Có không vậy?"
Kiều Vũ Tụng gần như quên mất món đậu phộng, anh nói: "Chờ một chút, máy bay đang xóc nảy, sau khi tìm được tôi sẽ mang cho ngài."
Trên chuyến bay đêm muộn, có người vạn dặm trên bầu trời mơ một giấc mơ ngọt ngào, có người thì lại cắn hạt dưa, gặm cổ vịt xem video trong điện thoại di động.
Kiều Vũ Tụng tìm kiếm một lúc trong bếp, cuối cùng tìm thấy một vài gói đậu phộng và đem chúng cho vị hành khách kia.
Khi Kiều Vũ Tụng ngồi xuống một lần nữa, phục vụ khoang hành khách sắp dừng lại.
Lúc máy bay hạ cánh đã là một giờ sáng.
Các tiếp viên đã sử dụng năng lượng còn lại của mình để sắp xếp các hành khách đang ngáp ngắn ngáp dài, xuống máy bay một cách có trật tự.
Mặc dù là mùa hè, nhưng nhiệt độ cơ thể của con người đặc biệt nhạy cảm vào ban đêm, nhất là khi họ mệt mỏi.
Tại cuộc họp tổng kết sau chuyến bay, Kiều Vũ Tụng không ít lần nổi da gà.
Anh buồn ngủ đến mức gần như không nghe thấy lời tự kiểm điểm của chính mình.
May mắn thay, mọi thứ đã kết thúc, anh tạm biệt những người khác, vội vã đi về phía cổng đến với vali lên máy bay.
Cẩm Dung là một thành phố lớn, thậm chí giữa đêm khuya, vẫn có những du khách đi từ Nam ra Bắc.
Vì vẫn còn đang ở nhà ga sân bay, nên để giữ hình ảnh của hãng hàng không, Kiều Vũ Tụng không thể nới lỏng cà vạt trong một thời gian dài.
Anh lê đôi chân mệt mỏi của mình đến cổng đến.
Ở cửa ra chỉ có vài người đón máy bay, cộng thêm hành khách đến, vẻ mặt ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi, phảng phất bị bóng đêm che mất thần trí, trong mắt lộ ra vẻ mê man.
Rất nhanh, Kiều Vũ Tụng nhìn thấy Tống Vũ Tiều.
Cậu quay lưng vào bức tường quảng cáo đèn LED, ngồi trên chiếc vali thẳng đứng.
Ánh đèn LED cắt hình dáng của cậu thành một dáng người thon dài đến lạ thường, lưng hơi khom lại, hai mắt vô thần nhìn xuống sàn nhà, rõ ràng không để ý tới lối ra.
Kiều Vũ Tụng thấy cậu ngáp nhiều cái, lấy mắt kính xuống, xoa xoa đôi mắt.
Thấy thế, Kiều Vũ Tụng đau lòng nhíu mày lại.
Tống Vũ Tiều lại đeo kính vào, nhìn về phía lối ra, phát hiện Kiều Vũ Tụng đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt phức tạp nhìn mình, vì vậy liền đứng dậy cười với anh.
Kiều Vũ Tụng bước nhanh về phía trước, nhưng khi đứng trước mặt cậu, anh không thể phát ra được âm thanh nào.
Trong mắt anh có một tia sáng yếu ớt, dường như vụt tắt bất cứ lúc nào, anh dùng ánh sáng duy nhất tập trung trên người Tống Vũ Tiều.
Tống Vũ Tiều thấy được, cười nhẹ hỏi: "Đi được chưa anh?"
Nghe vậy, lồng ngực của Kiều Vũ Tụng bị một sức nóng chặn lại, khiến anh gần như run lên.
Anh buông tay thả vali và ôm chặt lấy Tống Vũ Tiều.
Tống Vũ Tiều hơi kinh ngạc, khoảnh khắc anh giơ tay ôm lấy cậu, hôn lên vành tai ấm áp của cậu, nói: "Được rồi, về nhà thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...