Ngồi đối diện với người phỏng vấn, Kiều Vũ Tụng bối rối, anh không phản ứng cho đến khi trên mặt đối phương mỉm cười.
Có thật không? Anh gần như hỏi ra tiếng, nhưng trước đó đã kịp dừng lại.
Anh nói "Cảm ơn rất nhiều, trong tương lai tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, vì Minh Hàng phục vụ, vì hành khách phục vụ."
"Vì sự nghiệp hàng không dân dụng của Tổ quốc phục vụ." HR đứng dậy và đưa tay về phía anh.
Kiều Vũ Tụng nhanh chóng đứng dậy và bước tới bắt tay anh ta.
"Trợ lý của tôi sẽ gửi hợp đồng lao động sau.
Thư nhận việc của anh sẽ được ban hành chính thức vào thứ Hai tuần sau, khi anh tới báo danh với chi nhánh.
Lúc đó anh sẽ rõ phải đến bộ phận nào và báo cáo cho ai."
HR giới thiệu "Năm sau công ty chúng ta sẽ bổ sung thêm các đường bay mới, và lượng tiếp viên dự bị cũng phải theo kịp.
Bây giờ, Minh Hàng cần những nhân tài chủ chốt như anh, chúng tôi rất vui vì anh có thể tham gia cùng Minh Hàng.
Trước khi có nhân viên mới tham gia, anh sẽ bay trước một khoảng thời gian, thích nghi với các tuyến bay và các loại máy bay của công ty.
Khi đến thời điểm triển khai, hãy giúp chúng tôi huấn luyện những người mới.
"
Nghe anh ta nói chuyện khách sáo như vậy, mặc dù trong lòng Kiều Vũ Tụng có nghi ngờ, nhưng thái độ của anh ta lại tỏ ra thành khẩn và chân thành, anh đồng ý, nói rằng sẽ cố gắng hết sức.
Rời trụ sở chính của Minh Hàng Airlines ở Cẩm Dung, tâm trí Kiều Vũ Tụng luôn rối bời.
Anh không thể tin rằng tất cả những điều này là sự thật - mặc dù anh luôn tràn đầy hy vọng, bất kể thế nào, tiếp viên trưởng chính (CF) là một vị trí hiếm hoi.
Quá khứ tại Bắc Hàng, anh từng đảm nhiệm công việc tiếp viên trưởng, muốn vào một công ty mới, anh vẫn mơ hồ cảm giác không thể thực hiện trong một sớm một chiều.
Nhưng mà, sự thật chính là như vậy.
Mặc dù câu trả lời của Minh Hàng rất thận trọng, nhưng về cơ bản ngữ nghĩa cũng là đồng ý Kiều Vũ Tụng phù hợp với cương vị công việc.
Nói cách khác, thứ Hai tới, khi Kiều Vũ Tụng báo cáo với chi nhánh của Minh Hàng Airlines ở Tích Tân, thân phận anh chính là CF.
Bởi vì não bộ bị kích động liên tục, Kiều Vũ Tụng không tìm được cách nào để cảm xúc xả ra ngoài.
Hồi tưởng lại lúc mình ký hợp đồng lao động, tay anh đã run lên, vì thế tiếc nuối không thôi.
Vì không cần ở lại Cẩm Dung chờ tin tức, Kiều Vũ Tụng trở lại khách sạn, lập tức thu dọn hành lý.
Sau khoảng thời gian này, anh rất muốn về nhà và tu sửa nó trước khi bắt đầu công việc mới.
Quan trọng nhất, anh muốn trở về nơi tràn ngập hơi thở của Tống Vũ Tiều.
Anh hủy vé khứ hồi, sau đó mua một vé chuyến bay từ Cẩm Dung đến Tích Tân sau đó vài tiếng.
Cảm giác lâng lâng, không chân thật, 3 ngày trước đây, anh mới vừa thuận lợi giải quyết thủ tục nghỉ việc tại Bắc hàng, vậy mà tuần sau, anh sẽ bắt đầu bay trở lại.
Thời khắc này, Kiều Vũ Tụng phát hiện ra rằng anh thực sự yêu bầu trời xanh và những hành khách gặp gỡ tình cờ trên chuyến bay.
Biết rằng mình còn có thể tiếp tục bay, anh đã gần như rơi nước mắt khi nghĩ đến điều đó.
Mặc dù trong phòng khách sạn không có ai hay biết, nhưng Kiều Vũ Tụng vẫn khống chế được, nỗ lực bình phục tâm tình của mình.
Anh thực sự muốn chia sẻ tin vui với Tống Vũ Tiều, vì vậy anh lấy điện thoại di động ra và mở cửa sổ lịch sử trò chuyện.
Trong cửa sổ trò chuyện, có thể thấy lịch sử chỉ có Kiều Vũ Tụng đang nói chuyện với chính mình, kể từ khi Tống Vũ Tiều đi, mỗi khi Kiều Vũ Tụng gặp bất kỳ điều gì thú vị và nhàm chán trong cuộc sống, anh chỉ muốn nói cho Tống Vũ Tiều, anh sẽ gửi tất cả vào.
Trong cửa sổ không có tin nhắn trả lời của người đó.
Anh không biết khi nào Tống Vũ Tiều mới có thể trả lời tin nhắn, nhưng anh hy vọng khi Tống Vũ Tiều lấy được điện thoại di động và mở cửa sổ trò chuyện này, cậu sẽ biết rằng những ngày này cậu không hề vắng mặt trong cuộc sống của anh.
Kiều Vũ Tụng: Ngày hôm nay đi công ty Minh Hàng phỏng vấn.
Thành công! Hợp đồng lao động được ký ngay tại chỗ, không thể tin được! Hơn nữa còn là vị trí CF, mức lương hàng năm cao hơn trước rất nhiều! Lúc trước nghe theo lời đề nghị của em, nghỉ việc tại Bắc Hàng thật sự là quá tốt.
Bây giờ anh vẫn đang ở Cẩm Dung, rất gần thành phố Tây.
Nếu bây giờ bay đi Thành phố Tây mà gặp được em, thật tốt biết bao.Nhưng mà, về Tích Tân cũng giống như vậy thôi.
Kiều Vũ Tụng: Chăn bông ở nhà vẫn là chăn bông điều hòa nhiệt độ được sử dụng vào mùa hè.
Gần đây thời tiết chuyển lạnh, anh nghe nói tuần sau sẽ có không khí lạnh từ Siberia.
Còn lâu nữa mới ấm lên, đã đến lúc đổi một cái chăn dày hơn, phải không? Nhưng anh không nỡ, bởi vì chăn bông mùa đông không được đắp cùng với em.
Kiều Vũ Tụng: Đúng rồi, anh đã ký hợp đồng với chi nhánh Tích Tân của công ty, vì vậy có thể về nhà trong thời gian nghỉ bay.
Anh đã quyết định bắt đầu học nấu ăn, để khi em trở lại vào mùa xuân, anh có thể nấu cơm cho em ăn.
Em hãy mong đợi điều đó một chút đi.
Tin nhắn được gửi đi tương đối dài, 3 tin liên tiếp, gần như lấp đầy toàn bộ cửa sổ trò chuyện.
Tiếc nuối chính là khi hạ cánh ở Tích Tân, Kiều Vũ Tụng mở tín hiệu điện thoại của mình, anh vẫn không nhận được hồi âm của Tống Vũ Tiều.
Anh thở dài.
Kiều Vũ Tụng không bao giờ tưởng tượng anh vừa nhắc đến chăn bông trong tin nhắn, vậy mà khi về đến nhà ở dưới lầu, anh gặp Giáo sư Cố - hàng xóm của Tống Vũ Tiều - đang mang một chiếc chăn bông cashmere mới.
Đối phương đã có ấn tượng về anh, như lần đầu gặp mặt, thân thiết gật đầu cười với anh, trìu mến nói: "Chào cậu.
Vừa đi công tác về à?"
Kiều Vũ Tụng đang kéo vali trên tay, đó có lẽ là lý do tại sao bà đoán như vậy.
Không tiện giải thích thêm, anh mỉm cười gật đầu.
"Ồ, giáo sư Tống đã đi công tác rồi sao? Tôi nghe Lão Ngô nói rằng một số người chủ chốt trong đơn vị đều đi." Giáo sư Cố hỏi, "Cậu đã nhận được chăn bông cashmere chưa?"
Kiều Vũ Tụng khó hiểu và không thể không nhìn vào chiếc chăn bông trên tay bà.
"Là của đơn vị cấp.
Đang là mùa đông mà.
Cậu có thể lấy từ chỗ đăng ký bất động sản.
Vì giáo sư Tống không có ở nhà, nên cậu có thể nhận giùm.
Dù sao cũng phải dùng.
Để ở chỗ bất động sản cũng không tiện." Giáo sư Cố nói.
"Con có thể nhận giùm sao?" Kiều Vũ Tụng kinh ngạc.
Bà cười cười: "Không sao, rất nhiều người là người nhà nhận giùm.
Cháu trai của tôi cũng là do lão Ngô của tôi mang về, bây giờ vẫn còn đặt trong nhà đây."
Kiều Vũ Tụng biết cháu trai bà là Cố Hối Chi, nghĩ đến anh ta và Tống Vũ Tiều đều ở trong căn cứ Thành phố Tây, Kiều Vũ Tụng không khỏi có chút căng thẳng.
Dù sao đi nữa đối mặt với bà lão đáng kính, Kiều Vũ Tụng vẫn cảm ơn bà: "Dạ, con sẽ đi xem xem.
Cảm ơn."
"Không có gì đâu." Bà ấy mỉm cười.
Nhìn bà lão bước vào tòa nhà, Kiều Vũ Tụng cúi nhìn vali trong tay, do dự một chút, quyết định đi đến chỗ đăng ký bất động sản trước để kiểm tra tình huống.
Lần trước tới nơi này, là cùng Tống Vũ Tiều đến để ghi lại thông tin cá nhân.
Lần này chỉ một mình anh đến, Kiều Vũ Tụng nhìn xung quanh, không có tin tức thông báo về việc nhận trợ cấp thu đông cho nhân viên, cũng không có người nào đến nhận chăn bông cashmere.
Kiều Vũ Tụng đang do dự có nên hay không đi vào, nhưng đã bị nhân viên bên trong phát hiện.
Người bên kia nghiêng đầu nhìn anh qua cửa kính hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Kiều Vũ Tụng lúng túng, đẩy cửa đi vào, hỏi: "Xin lỗi, có phải là điểm phát chăn bông cashmere không?"
"Ồ, vâng." Người bên kia cúi đầu, bắt đầu xem qua hồ sơ trên máy tính, "Anh ở tòa nhà nào và ở phòng nào?"
"Phòng 2102, Đơn vị 2, Tòa nhà 3." Kiều Vũ Tụng bước đến bàn phục vụ, "Uh, chủ nhân đang đi công tác, và tôi sống với cậu ấy.
Tôi đến đây để ghi lại thông tin trước đây."
Nghe vậy, người bên kia ngẩng đầu nhìn anh, tiếp tục lật xem hồ sơ máy tính, xác nhận: "Là người nhà của Tống Vũ Tiều đúng không?"
Kiều Vũ Tụng trong đầu căng thẳng, gật đầu nói "Phải"
"Tìm trong cuốn sổ, khi nào thấy tên anh ấy thì anh ký tên vào kế bên.
Tôi sẽ đi tìm chăn bông." Anh ta đứng dậy và đi vào trong.
Kiều Vũ Tụng lặng yên thở phào nhẹ nhõm, và lục lại tên của Tống Vũ Tiều trên Sổ biên nhận cung cấp dịch vụ phúc lợi.
Sau đó, Kiều Vũ Tụng mới biết đơn vị Tống Vũ Tiều công tác được gọi là Viện SEE.
"Xin lỗi, là ký tên của tôi hay của cậu ấy?" Kiều Vũ Tụng hô to vào bên trong.
Rất nhanh, bên kia bước ra với một chiếc chăn bông cashmere và nói, "Ký tên của anh và viết tên ở mặt sau.
Hãy nhìn cách người khác viết như thế nào."
Kiều Vũ Tụng quay lại và nhìn thấy tên của những người nhận giùm khác.
Anh đã làm theo ví dụ trước, ký tên anh và thêm một dấu ngoặc đơn với từ "nhận thay".
"Được rồi, cảm ơn anh." Kiều Vũ Tụng tiếp nhận chăn bông cashmere, khá nặng.
"Không có gì đâu." Lúc người bên kia nói, anh ta đã ngồi xuống trước máy tính một lần nữa.
Rõ ràng trong tin nhắn gửi Tống Vũ Tiều, nói không muốn đổi chăn.
Thế nhưng, lúc Kiều Vũ Tụng mang chiếc chăn bông cashmere mới này về nhà, anh đổi ý định muốn thay chiếc chăn bông.
Không phải vì thời tiết lạnh và không có máy sưởi, mà vì anh đã ký tên của mình bên cạnh tên của Tống Vũ Tiều trên Sổ biên nhận đó.
Buổi tối, Kiều Vũ Tụng đi tắm và lập tức lau khô tóc.
Anh tháo vỏ chăn ra khỏi chiếc chăn bông ban đầu, ga giường và vỏ gối cũng gỡ ra nhét vào máy giặt, sau đó tìm một bộ bốn cái vỏ sạch sẽ và tròng lên chăn bông cashmere mới.
Anh đặt lại chiếc chăn bông ban đầu vào tủ.
Khi Tống Vũ Tiều rời đi, cậu không mang theo nước hoa.
Kiều Vũ Tụng chọn một trong số chúng và xịt lên cổ áo ngủ, trước khi đi ngủ.
Anh chui vào chăn bông, kéo chăn lên rồi trùm kín đầu, trong không gian tối tăm ngột ngạt, không khí tràn ngập hương vị của Tống Vũ Tiều.
Anh hít thở từng ngụm từng ngụm, gần như tham lam.
Nghĩ đến những chuyện vui vẻ xảy ra trong ngày, những tin nhắn gửi đi không thấy hồi âm, Kiều Vũ Tụng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn cho tay vào trong quần.
Không ngờ, anh vừa siết chặt ngón tay thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Kiều Vũ Tụng không có ham muốn gì cả, nhưng lại buồn chán và nhớ nhung, nghe thấy tiếng động, anh thở dài bất lực, nhấc chăn bông lên đi tìm điện thoại.
Số điện thoại lạ, không có tên của người gọi cũng như vị trí của số điện thoại.
Không có gì cả, chỉ là những con số, nhưng trái tim của Kiều Vũ Tụng đập nhanh, như muốn nhảy ra cuống họng.
Anh gần như đã xác nhận, không thể chờ đợi được nữa, anh nóng lòng muốn xác nhận ngay lập tức.
"Alo?" Kiều Vũ Tụng cầm lấy vạt áo ngủ và nín thở.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười nhẹ, Tống Vũ Tiều nói: "Em đã nhận được tin nhắn, chúc mừng anh."
Nghe thấy giọng nói của cậu, Kiều Vũ Tụng vội vàng che miệng lại, nước mắt anh lập tức trào ra.
Có lẽ là bởi vì anh không trả lời, Tống Vũ Tiều lại hỏi: "Anh kích động vậy sao?"
Kiều Vũ Tụng che micro, hít thở sâu mấy lần, mới có thể mở miệng nói, "Hôm nay làm thế nào em có thể gọi điện thoại?"
"Nộp đơn là được, tuy rằng phiền phức." Tống Vũ Tiều nói "Hơn nữa, em đã ở đây gần nửa tháng."
Là, nửa tháng, một phần sáu thời gian trôi qua.
Kiều Vũ Tụng có chút hoảng hốt nghĩ, nói đùa: "May là anh còn chưa có đi báo danh, không phải đang bay."
"Ừm.
Thay chăn bông đi, Tích Tân khá lạnh." Cậu nói.
Kiều Vũ Tụng ngượng ngùng cười cười, "Anh đã thay nó tối nay.
Đơn vị của em đã phát một cái chăn bông cashmere, và anh đã đổi.
Nó rất ấm áp."
Tống Vũ Tiều trêu đùa: "Ôi, ghen tị quá.
Chăn mới bằng cashmere."
Kiều Vũ Tụng buồn cười nói: "Em dùng giọng điệu để dỗ một đứa trẻ?"
"Chuyện này làm sao là dỗ trẻ con? Em thực sự ghen tị với cái chăn bông đó." Tống Vũ Tiều nói.
Kiều Vũ Tụng hơi run, sau đó đôi tai đang áp vào điện thoại trở nên nóng bừng.
Anh hỏi "Này, em có nhớ anh không?"
Tống Vũ Tiều trả lời: "Đương nhiên, nếu không sao em lại gọi điện thoại cho anh?"
Kiều Vũ Tụng bĩu môi, một lúc sau mới hỏi lại: "Sao em không hỏi anh có nhớ em không?"
"Này còn phải hỏi? Anh đương nhiên nhớ em." Tống Vũ Tiều nói như chuyện đương nhiên.
Anh yên lặng, trong lòng âm thầm trợn mắt "Tự tin như vậy? Vậy nói cho anh biết, anh nhớ em lúc nào?"
Tống Vũ Tiều đáp: "Lúc anh hỏi em có nhớ anh không."
Nghe đến đây, cổ họng anh như thắt lại, những giọt nước mắt anh cố kìm nén ban nãy bỗng trào ra khóe mắt.
Một lúc lâu sau, anh không nhịn được nói: "Tiểu Tiều, anh rất nhớ, rất nhớ em."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...