Tương Ngữ FULL


Giống như mọi khi, đêm đầu tiên anh về nhà, Kiều Vũ Tụng cảm thấy cái giường dưới lưng anh đặc biệt cứng, dù trải hai tấm đệm rồi nhưng lưng anh vẫn đau.

Anh thường tự hỏi tại sao từ nhỏ đến giờ lại quen ngủ trên giường như vậy.

Giường không thay đổi, chỉ có anh thay đổi.
Mà có lẽ, cái giường cũng thay đổi rồi.
Bởi vì không có ai ngủ, chăn gối hay ga trải giường đều có mùi nhàn nhạt, một chút giống như khí bụi, một chút giống ẩm mốc, tất cả đều là dấu vết của thời gian.
Bức tường vốn được sơn màu trắng, từ lâu đã trở nên mốc mốc vì gió nam thổi ngày này qua ngày khác.
Bởi vì mệt mỏi, Kiều Vũ Tụng ngủ rất say, trong giấc ngủ mơ hồ nghe thấy tiếng chơi bài mạt chược, cứ tưởng là anh nằm mơ, nhưng khi mở mắt ra thì phát hiện là thật.
Thành phố có cải tạo, đường phố có đổi thay cũng không làm thay đổi bàn mạt chược của Từ Ngạo Quân.
Kiều Vũ Tụng ngồi dậy, nhìn thấy dấu vết để lại trên tường, hai tai anh nóng lên.

Quỷ thần xui khiến, anh duỗi ngón tay đụng vào mảng vết tích, tuy rằng đã lau sạch sẽ, nhưng đầu ngón tay dường như có thể cảm nhận được ẩm ướt trơn nhẵn, khi rút ngón tay ra ngửi, nghe được chính là mùi ngai ngái.
Anh thấy Tống Vũ Tiều đã dậy từ lúc nào, đang đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, liền hỏi: “Em đang nhìn cái gì vậy?”
Tống Vũ Tiều nhìn lại anh “Nhìn từ đây nhìn xuống, trông ở dưới như thế nào.”
Kiều Vũ Tụng khó hiểu, cầm điện thoại lên xem giờ, hỏi: “Chuyến bay của em lúc mấy giờ?”
“Bốn giờ chiều, không vội.” Tống Vũ Tiều như trước nhìn ra ngoài cửa sổ, nói “Mẹ em đến rồi, chiếc xe điện ở tầng dưới là của bà ấy.”
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng vội vã tìm quần áo để mặc vào.
Nghe thấy động tĩnh, Tống Vũ Tiều xoay người cười cười: “Không quan trọng, bà ấy không biết em ở đây.

Bà đến đây chơi mạt chược.”
Kiều Vũ Tụng suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Em đã nói với họ chưa? Em sẽ đi xa nhà trong 5 năm.”
Tống Vũ Tiều đóng rèm cửa, xoay người, trở lại giường ngồi xuống, nói: “Ừm, tối hôm qua em đã nói, lúc uống trà ở nhà cô dượng.”
Kiều Vũ Tụng trong lòng căng thẳng, lại hỏi: “Bọn họ nói như thế nào?”
“Bọn họ không nói gì cả.” Tống Vũ Tiều cụp mắt nhìn xuống ngực của Kiều Vũ Tụng, trước khi cài cúc áo, cậu cúi đầu hôn lên ngực anh.
Kiều Vũ Tụng cảm thấy hơi nhói như bị kim châm, khi Tống Vũ Tiều rời ra, quả thực nhìn thấy một vết hickey trên da.
“Vài ngày nữa sẽ biến mất.” Kiều Vũ Tụng khóe miệng chua xót nhếch lên.
Tống Vũ Tiều không xấu hổ nhìn anh, dời tầm mắt về phía sau, nói: “Trên tường vẫn còn ở đó.”
Mặt Kiều Vũ Tụng đỏ bừng, tức giận lườm cậu một cái.
Tống Vũ Tiều cười, nhẹ nhàng ôm lấy anh hỏi: “Em đi tìm mẹ em, anh có đi xuống không?”
Kiều Vũ Tụng bối rối, giờ Tống Vũ Tiều sắp rời đi, cho dù bị mẹ Tống Vũ Tiều coi thường hay nghi ngờ thì có vấn đề gì? Anh gật gật đầu.

Quen biết nhau từ nhỏ, trưởng thành sau này mới hẹn hò, người nào không biết nhìn vào, rất dễ hoài nghi có phải khi còn bé đã có manh mối rồi không.
Hẹn hò với Tống Vũ Tiều, dù là bị Kiều Chấn Hải tình cờ gặp trước, hay lúc này đi gặp Chu Mỹ Kỳ, trong lòng Kiều Vũ Tụng có chút lo lắng.

Anh lo lắng cha mẹ bọn họ sẽ nghĩ rằng họ mập mờ từ khi còn là thiếu niên.
Mặc dù bây giờ cha mẹ 2 bên miễn cưỡng chấp nhận họ là người đồng tính, mà bất kể là ai, không thể không đặt ra nghi vấn: Bắt đầu từ khi nào? Con trai tôi bắt đầu thích đàn ông từ khi nào? Tại sao lại thích đàn ông? Là ai đã khiến họ nhận ra mình thích đàn ông?
Điều này không trả lời được, vĩnh viễn không trả lời được.
Kiều Vũ Tụng lo lắng Tống Vũ Tiều sẽ bị nghi ngờ “lầm đường lạc lối”, và Chu Mỹ Kỳ sẽ cho rằng Tống Vũ Tiều thích đàn ông bởi vì anh.
Nhưng mà, nếu có thì sao, nếu không thì sao?
Không quản ban đầu họ là vì ai mà thích đàn ông, nhưng hiện tại bọn họ là hạnh phúc cùng nhau, đau khổ vì nhau.
Kiều Vũ Tụng không biết khoảng thời gian đó có được coi là manh mối hay không.

Nếu đúng như vậy thì quá trình phát triển của cây con non mềm này quá gian nan, quá chậm rãi.

Nếu có thể, anh thực sự hy vọng rằng cây con từng non nớt này có thể phát triển như thực vật ngoại lai, điên cuồng trưởng thành, giả như nó có thể sớm trưởng thành một chút, nói không chắc bọn họ còn có nhiều thêm thời gian bên nhau.
“Không có, không có, làm sao có thể kết hôn được! Nó chỉ mới 27, vẫn còn sớm.

Nhiều người ở tuổi của nó còn chưa tốt nghiệp bằng Tiến Sĩ.” Giọng Chu Mỹ Kỳ kèm theo âm thanh xáo bài mạt chược.
Một giọng nữ xa lạ cất lên: “Con trai bà ưu tú như vậy, chắc có nhiều người xếp hàng chờ gả lắm, bà đừng lo.”
Chu Mỹ Kỳ cười nhạo nói: “Chờ gả? Quên đi thôi! Ai dám gả cho nó? Phúc lợi đơn vị mà tốt, có thể mua một căn hộ 3 phòng ngủ ở Nhạc Đường.

Còn chỉ tiêu ở Tích Tân, chỉ có thể mua một căn hộ 2 phòng ngủ.

Mà cũng có ích lợi gì? Quanh năm suốt tháng, nó ở nhà được mấy ngày? Hai ngày nữa đi công tác Thành phố Tây, mùa xuân sang năm mới về ăn Tết.

Nhà ở Tích Tân mốc meo cũng không biết.

Gả cho nó, không khác gì làm góa phụ.”
“Gì, nghiêm trọng như thế, đơn vị phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề cá nhân của nhân viên đi chứ? Nếu thậm chí không thể kết hôn, ai mà bán mạng làm việc cho họ?”Từ Ngạo Quân khoa trương.
“Ừm, dù sao, tôi cũng không mong đợi nó tự mình hoàn thành nhiệm vụ.” giọng điệu Chu Mỹ Kỳ hoàn toàn là từ bỏ “Chờ tổ chức giới thiệu sắp xếp cho nó đi.”
Một người phụ nữ trung niên khác nói đùa: “Này, tuổi gì rồi mà còn sắp xếp chuyện cưới xin nha?”
Chu Mỹ Kỳ chán ghét nói “Tình huống này của nó, nếu không xử lý, cả đời độc thân sao? Hãy nghĩ xem, ai mà muốn ở bên nó.


Bà hỏi Ngạo Quân, cô ấy biết rõ nhất? Khi xưa, bố của Tiểu Tụng làm việc ở Tuệ Loan chỉ về mỗi năm một lần, cuộc sống hàng ngày thật khó khăn.

Không phải là chuyện mà người bình thường có thể chịu đựng được.”
“Đứa con trai này, tôi đã coi như là quà tặng cho đất nước rồi, nên cũng không thể oan ức con gái nhà người khác cũng hy sinh, đúng không?”
“Điều kiện của con trai cô tốt như vậy, cho dù đơn vị có sắp xếp giới thiệu thì cũng phải là một cô gái rất tốt mới xứng đáng!” Người phụ nữ trung niên kiên quyết nói.
Ngay lập tức người khác nói hùa theo: ”Đến lúc lại sinh một đứa cháu thông minh cho bà chơi đùa, lại nuôi dưỡng ra một nhà khoa học khác!”
“Và sau đó lại cống hiến nó cho quốc gia? Tôi rãnh rỗi sao!” Chu Mỹ Kỳ vui vẻ nói nói “Aiiii, lấy bài nha.

Đông Phong! —— aiiii, bài của tôi thực sự là…”
Ngoại trừ Chu Mỹ Kỳ và Từ Ngạo Quân, Tống Vũ Tiều không biết hai người còn lại.

Có vẻ như bạn bài của Từ Ngạo Quân đã thay đổi người.

Đứng ở ngoài cửa, Tống Vũ Tiều nghe thấy bọn họ trò chuyện sôi nổi, gõ cửa nói: “Mẹ.”
Nghe thấy tiếng động, lưng Chu Mỹ Kỳ cứng đờ, bà quay đầu khó tin nhìn chằm chằm Tống Vũ Tiều.
“Aaa, nhà khoa học vĩ đại.” Một người phụ nữ trung niên với mái tóc xoăn và thân hình nở nang vui cười chào đón, ánh mắt nhìn đăm đăm.
Chu Mỹ Kỳ xấu hổ liếc nhìn họ, giới thiệu với Tống Vũ Tiều, “Đây là dì Thái và đây là dì Lý.”
Tống Vũ Tiều lễ phép gật đầu chào.
Chu Mỹ Kỳ mím môi.

Sau đó nhìn thấy Kiều Vũ Tụng xuất hiện ở ngoài cửa, im lặng không nói nên lời.
“Mẹ.” Kiều Vũ Tụng gọi Từ Ngạo Quân cũng đang bối rối và cố gắng bình tĩnh.
Từ Ngạo Quân lúng túng nhìn Chu Mỹ Kỳ đang ngồi đối diện, cười với Kiều Vũ Tụng, “Tiểu Tiều đến rồi hả?”
Tống Vũ Tiều nhìn bà cười đến gian nan, nhếch khóe miệng nói: “Dì Từ, xin chào.

Con đến xem một chút.

Con sẽ mau trở lại.”
“Con đi đâu vậy?” Chu Mỹ Kỳ hỏi.

Cậu đáp: “Về nhà lấy hành lý.

Chuyến bay lúc bốn giờ, phải đến Tân Châu trước.”
Nghe vậy, Chu Mỹ Kỳ liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, lập tức đứng dậy nói: “Aiiii, tôi phải về với con tôi rồi.

Ván này coi như tôi thua, buổi chiều chuyển khoản cho mọi người.”
Ba người bạn bài đều sửng sốt nhìn nhau, họ đều tỏ vẻ hiểu ý và giục bà mau chóng rời đi.
Chu Mỹ Kỳ do dự một chút, mỉm cười xin lỗi với Từ Ngạo Quân, nói: “Tôi về trước.”
“Ồ… vâng!” Từ Ngạo Quân nhìn bài trước mặt, ánh mắt lơ đễnh, như chợt nhớ ra ngẩng đầu lên nói với Kiều Vũ Tụng “Tiểu Tụng, con đi đưa dì Chu với Tiều Tiều đi đi.”
Nhìn thấy Từ Ngạo Quân và Chu Mỹ Kỳ ngày thường nhanh mồm nhanh miệng, giờ lại lúng túng, tâm trạng của Kiều Vũ Tụng trở nên phức tạp.
“Được.” Kiều Vũ Tụng liếc mắt nhìn Chu Mỹ Kỳ đang đi ra ngoài, nói với Từ Ngạo Quân, “Mẹ, buổi chiều con đi Tân Châu một chuyến, đưa tiễn Tống Vũ Tiều.”
Nghe xong, khuôn mặt Từ Ngạo Quân đanh lại, sau đó giải thích cho hai người chơi còn lại: “Bọn nó là bạn tốt từ nhỏ.

– Con…”
“Đi đi, chú ý an toàn trên đường.”
Không còn phải nhìn bạn bài, Chu Mỹ Kỳ thần sắc trở nên trầm tĩnh rất nhiều.

Bà nghe thấy Kiều Vũ Tụng nói, cũng hoang mang, nhưng không quay đầu lại mà đi thẳng ra cửa.
Tuy nói là cùng nhau về nhà, nhưng ở dưới lầu chờ xe đặt trực tuyến cũng phải đợi một hồi.
Nhìn thấy Chu Mỹ Kỳ tỉ mỉ ngắm nghía Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều hỏi “Còn xe điện thì sao?”
Chu Mỹ Kỳ bĩu môi “Buổi chiều Mẹ lại đây lấy xe trở về.”
Tống Vũ Tiều hiểu rõ, gật gật đầu.
Kiều Vũ Tụng cúi đầu nhìn nhìn xuống bản đồ định vị trong phần mềm gọi xe, nghĩ thầm tại sao tài xế không thể lái xe nhanh hơn.
Đột nhiên, Chu Mỹ Kỳ hỏi: “Tối hôm qua con ngủ ở đây?”
Tim Kiều Vũ Tụng giật thót, lập tức nhìn về phía Tống Vũ Tiều.
Cậu bình tĩnh gật đầu và nói: ”Con cảm thấy không yên tâm vì chuyện xảy ra với anh ấy trong những ngày này.”
Chu Mỹ Kỳ cau mày, nhìn về phía Kiều Vũ Tụng.
Cổ họng Kiều Vũ Tụng khô khốc, đầu óc trống rỗng, không biết phải nói gì với bà.
Ngay sau đó, xe dịch vụ đã đến.
Kiều Vũ Tụng mở cửa ghế phụ, định ngồi vào, nhưng bị Tống Vũ Tiều kéo lại.
Cậu nháy mắt ra dấu cho Kiều Vũ Tụng ngồi hàng ghế sau.
Kiều Vũ Tụng lúng túng nhìn Chu Mỹ Kỳ ở phía sau, ngoan ngoãn xuống ngồi ở hàng sau.
Cuối cùng, là Chu Mỹ Kỳ ngồi ở ghế kế bên tài xế.
Trong xe không có ai nói chuyện, chỉ có âm thanh điều hướng từ điện thoại di động của tài xế.
Xe chạy ngày càng xa, mười ngón tay Kiều Vũ Tụng đan vào nhau, càng lúc càng ướt đẫm mồ hôi.

Anh tự hỏi có phải mình đã quyết định sai rồi không, có lẽ nên trực tiếp đến nhà ga để gặp Tống Vũ Tiều.


Nhưng sắp chia tay rồi, anh không thể lãng phí từng phút giây ở chung, chỉ có thể chịu đựng lúng túng ở đây và ngay bây giờ.
“Nghe mẹ cậu nói, cậu là tiếp viên hàng không?” Đột nhiên, Chu Mỹ Kỳ hỏi.
Kiều Vũ Tụng kinh hãi, lúc trả lời, anh vô thức nghiêng người về phía trước và nói: “Dạ, vâng.”
“Hãng hàng không nào?” Bà tiếp tục hỏi.
Lần đầu tiên, anh hối hận vì đã nộp đơn từ chức ”Bây giờ còn đang ở Bắc Hàng.”
“Bắc Hàng sao? Một công ty rất tốt.” Chu Mỹ Kỳ quay đầu nhìn Tống Vũ Tiều liếc mắt một cái, “Ngày thường cũng rất vất vả phải không? Bay tới bay lui.

Mẹ cậu nói rằng công việc của cậu rất vất vả.

Một năm không thể về nhà được mấy lần.

Ngày Lễ Tết còn bận rộn nhiều hơn người khác.”
Bận rộn là một chuyện, không muốn về nhà lại là chuyện khác.

Nghĩ đến đây, Kiều Vũ Tụng ngượng ngùng cười cười "Vẫn còn chịu được.”
“Tống Vũ Tiều cũng rất bận rộn.” Chu Mỹ Kỳ nói.
Kiều Vũ Tụng nhìn Tống Dư Kiều đang thờ ơ, không biết nên trả lời như thế nào, đành phải trả lời một cách khô khan: “Dạ, phải ”
Không biết có phải vì không có không khí tán gẫu nữa hay không, Chu Mỹ Kỳ không hỏi hay nói gì nữa.
Kiều Vũ Tụng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khó chịu vì không thể nói được một vài câu khách sáo.

Chu Mỹ Kỳ rõ ràng đã đoán được mối quan hệ giữa anh và Tống Vũ Tiều.

Đã như vậy, anh cần phải chủ động lấy lòng mới đúng.

Nhưng nhớ đến những gì Chu Mỹ Kỳ nói với bạn bài trong bàn mạt chược, anh lại không thể nói được gì nữa.
Tống Vũ Tiều thoáng thấy anh lúc nào cũng nghiêng người về phía trước, giống như sẵn sàng lắng nghe cẩn thận từng lời nói của Chu Mỹ Kỳ, vì vậy cậu nắm lấy tay anh đặt lên đùi mình.
Kiều Vũ Tụng giật mình, trong tiềm thức muốn thu tay lại, nhưng Tống Vũ Tiều còn đang giữ thật chặt.
Bỗng nhiên, Chu Mỹ Kỳ quay đầu lại, cúi đầu nhìn về phía bọn họ đang nắm tay nhau.
Tim Kiều Vũ Tụng muốn nhảy tới cổ họng, anh không biết phải làm gì, đành yên lặng nhìn Chu Mỹ Kỳ, khác nào chờ đợi bà xử lý.
Chu Mỹ Kỳ ngước mắt nhìn về phía anh, nói: “Ở cùng Tống Vũ Tiều, cậu khổ cực rồi.”
Nghe xong, tim Kiều Vũ Tụng chìm xuống nặng trĩu, nửa ngày còn chưa có phản ứng lại.
Một lúc lâu, anh cố nặn một nụ cười nơi khóe miệng, ngượng ngùng nhiều hơn là miễn cưỡng.

Anh lắc đầu nói: “Sẽ không, không khổ cực.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui