Từ 5-6 năm trước, khi Kiều Vũ Tụng về nhà đã nghe nói về việc cải tạo thành phố cổ, có thể nói đến mấy năm rồi, vẫn chậm chạp không có động tĩnh.
Dần dần, anh mất kiên nhẫn và cảm thấy đây chỉ là lời nói suông mà thôi, không ngờ rằng một năm sau trở về, trên phố đã có thêm nhiều hàng rào chắn và một số tòa nhà đã bắt đầu bị phá dỡ.
Buổi tối, phố thương mại cũ từ lâu đã làm mất đi sự phồn hoa vốn có, chợ đêm có ít gian hàng, nhưng lại có thêm nhiều xe ô tô đậu tùy ý ngang nhiên.
Chuyến xe đêm chật vật trên con đường cũ kỹ đầy xe cộ chen chúc, Kiều Vũ Tụng và Tống Vũ Tiều đang ngồi trong taxi, mơ hồ nghe thấy tiếng xe buýt thông báo điểm dừng.
Xe buýt còn chưa xuất bến, chưa kịp báo trạm thì lại có thêm một chiếc xe khác xuất phát.
Xe taxi đi qua trạm dừng xe buýt, Tống Vũ Tiều nhìn ra bên ngoài, thấy biển báo dừng xe được dán những mẩu quảng cáo nhỏ về bệnh viện tư nhân, và nạo vét đường ống thoát nước.
Nhìn qua gương chiếu hậu bên ngoài, cậu nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng trên vỉa hè, hai tay kéo chiếc xe bán hàng tạp hóa đầy ắp hàng hóa bên trên.
"Thuốc gián - thuốc diệt chuột – thuốc trị bệnh tê phù -" cái loa trên xe bán hàng tạp hóa phát ra tiếng rao hàng rong tê tái - bằng những làn sóng radio nhỏ nhất, khàn đặc như nhịp sống mệt mỏi của người đàn ông trung niên.
Tại sao thuốc trị bệnh tê phù (bệnh beriberi), thuốc diệt gián và thuốc diệt chuột lại ở cùng một chỗ? Mỗi lần Tống Vũ Tiều nghĩ đến không khỏi bật cười như một trò đùa.
Mặc dù trong lòng có thắc mắc, nhưng vì nó thú vị, cậu chưa bao giờ tìm hiểu kỹ càng tại sao như thế.
Bây giờ gặp lại nữa, Tống Vũ Tiều không khỏi mỉm cười.
Tuy nhiên, khi nhìn rõ mặt người đàn ông trung niên, cậu không thể cười được nữa.
"Đến rồi." Tài xế taxi dừng xe, "tiền mặt hay ví điện tử?"
Kiều Vũ Tụng lấy điện thoại di động ra, trả lời: "Ví điện tử."
Thanh toán tiền xe xong, Kiều Vũ Tụng phát hiện Tống Vũ Tiều ngồi yên bất động, kỳ quái hỏi: "Tiểu Tiều?"
Tống Vũ Tiều hoàn hồn lại, chần chừ một chút rồi xuống xe.
"Thuốc gián - thuốc diệt chuột – thuốc trị bệnh tê phù -" tiếng rao hàng vẫn còn tiếp tục, không có đi xa.
Kiều Vũ Tụng xuống xe theo Tống Vũ Tiều, thấy cậu lơ đễnh, kỳ lạ quay lại nhìn và sững sờ.
Người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng cũng nhìn thấy họ và dừng lại.
Ông chợt giật mình, lập tức khom lưng, cúi người tắt loa.
Kiều Vũ Tụng thật khó khăn kêu lên: "Ba ơi?"
"Tiểu Tụng à!" Kiều Chấn Hải lúng túng cười cười.
Kiều Vũ Tụng vội vàng đi về phía trước, nhìn ba mình từ trên xuống dưới, có vẻ khó tin "Ba, tại sao ba...!không ở nhà?"
"À, ba...!ha ha, ba ăn no rồi, không có việc gì làm, ra ngoài đi dạo." Kiều Chấn Hải cười, cảnh giác nhìn Tống Vũ Tiều cách đó không xa, "Đây là...!bạn của con?"
Kiều Vũ Tụng nghĩ thầm anh cũng quên giới thiệu Tống Vũ Tiều, liền nói: "Vâng."
"Vậy thì, người được nhắc đến trên mạng ..." Kiều Chấn Hải muốn nói lại thôi, nhìn về phía sau con trai.
Tống Vũ Tiều đến gần hai người, đối diện Kiều Chấn Hải gật đầu hỏi thăm: "Chào chú."
Ông cũng lịch sự khách khí: "Xin chào, xin chào."
"Đây là Tống Vũ Tiều." Nếu hai người đã chào hỏi, Kiều Vũ Tụng liền giới thiệu "Cũng là người Nhạc Đường, nhà cách đây không xa.
Trước đây mẹ của cậu ấy thường đến nhà chúng ta."
Kiều Chấn Hải chăm chú lắng nghe, nghe xong sửng sốt, hồi lâu nói: "là...!đứa nhỏ kia?"
Bóng đêm rất sâu, Tống Vũ Tiều không tìm thấy vẻ hòa ái và thân thiết trên mặt ông, gật đầu nói: "Con từng học cùng trường luyện thi với anhKiều Vũ Tụng."
Kiều Chấn Hải bán tín bán nghi nhìn cậu, gật gật đầu.
"Tiểu Tụng, em về nhà trước.
Mẹ em gửi tin nhắn hỏi thăm em." Tống Vũ Tiều xoay người nói.
Kiều Vũ Tụng thấy cậu đã mang theo hành lý của mình liền nói: "Vậy cũng được.
Đi đường cẩn thận.
Cảm ơn em."
"Nghỉ ngơi sớm một chút." Tống Vũ Tiều khẽ mỉm cười, sau đó quay sang Kiều Chấn Hải nói: "Tạm biệt chú."
Kiều Chấn Hải nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp: "Tạm biệt."
Xe taxi đã rời đi cùng với Tống Vũ Tiều.
Sự chú ý của Kiều Vũ Tụng đổ dồn về Kiều Chấn Hải, anh không khỏi lo lắng.
Cuối cùng, Kiều Vũ Tụng cũng có cơ hội hỏi: "Ba, ba bắt đầu bán thuốc từ khi nào vậy? Con không nghe thấy ba nói."
"Không phải chuyện gì đáng nói, ba không nói cho con biết vì con bận." Kiều Chấn Hải kéo xe bán tạp hóa về phía nhà mình, "Thành phố cổ năm nay đổi mới, cửa hàng ở hai đầu đường nên phá bỏ thì phá bỏ, nên sữa chữa thì sửa chữa.
Ở khu phố mới bên cạnh, chủ không muốn mua chỗ để xe nên thường chỉ để xe trên đường này, kẹt xe như thế này, nên không có luồng khách mới.
Ba ở nhà cũng rảnh rỗi, vì vậy kéo xe ra ngoài đi một chút."
Ông nói nhẹ nhàng như không có điều gì để phàn nàn, nhưng Kiều Vũ Tụng nghe thấy trái tim nặng trĩu, không nhịn được nói: "Nếu trong nhà không có đủ tiền, mỗi tháng con sẽ chuyển thêm."
"Ai cha, ở một nơi nhỏ bé như chỗ này, có tiền thì có ích lợi gì? Không có chỗ đâu mà tiêu.Con ở Tích Tân, ăn cơm, thuê nhà ở đều tiêu tốn nhiều, còn cần tiền để vui chơi với bạn bè, vậy nên giữ lại cho mình đi." Kiều Chấn Hải lắc đầu một cái.
Thực ra, Kiều Vũ Tụng cảm thấy hơi chột dạ sau khi nói câu vừa rồi.
Anh đã nộp đơn từ chức rồi, sau này đừng nói đến việc chuyển thêm tiền cho gia đình, liệu số tiền hàng tháng có được chuyển nữa hay không, cũng là vấn đề.
Gia cảnh không nghèo, Từ Ngạo Quân tuy thích chơi mạt chược, nhưng tiền tiêu hàng ngày không lớn, Kiều Chấn Hải lại càng tiết kiệm hơn.
Cho nên, dù cho Kiều Vũ Tụng không chuyển tiền cho gia đình hàng tháng, họ vẫn có thể sống tiếp.
Nhưng nếu không làm như vậy, trong lòng anh sẽ không thoải mái.
Loại không thoải mái này, một phần do anh, một phần là do ba mẹ anh.
Mỗi dịp Tết anh về thăm nhà, gặp Từ Ngạo Quân tán gẫu với hàng xóm.
Anh luôn nghe bà tự hào khoe mỗi tháng con trai chuyễn cho gia đình bao nhiêu tiền, mua cho ba mẹ vài bộ quần áo mới, mấy đôi giày mới.
"Tiểu Tống đó ..." Kiều Chấn Hải lúng túng cau mày khi nhắc đến tên, "Cậu ta làm công việc gì vậy?"
Cảm giác được ông nghi ngờ, Kiều Vũ Tụng không có ý định che giấu với ông "Cậu ấy nghiên cứu khoa học ở Tích Tân, đôi khi đi đến Thành phố Tây công tác."
Kiều Chấn Hải hiếu kỳ nói: "Chế tạo tên lửa? phi thuyền?"
Anh xấu hổ cười: "Có thể đi, con cũng không biết rõ ràng.
Cậu ấy căn bản không nói về công việc của mình."
"Ồ." Không biết nghĩ tới điều gì, Kiều Chấn Hải trầm mặc.
Cho dù là chiếc xe đẩy hàng tạp hóa trong tay Kiều Chấn Hải hay là vali trong tay Kiều Vũ Tụng, bánh xe của chiếc xe đẩy lăn trên nền bê tông của con phố cổ, phát ra âm thanh lạch cạch.
Có một số việc, Kiều Vũ Tụng về nhà không dám hỏi trực tiếp Từ Ngạo Quân, anh thấy gần đến nhà rồi mới hỏi "Mẹ nói qua điện thoại rằng có lưu manh và học sinh cấp 2 tới nhà gây rắc rối.
Ba có gọi cảnh sát không? "
"Không có, cửa hàng đóng cửa, bọn nó liền không đến nữa." Kiều Chấn Hải cười bất lực "Gia đình của một đứa trẻ, có thể gặp bao nhiêu rắc rối đây?"
Kiều Vũ Tụng suy nghĩ một chút, nói: "Trên internet nói đều là sai sự thật.
Sau đó Đằng Lập Quân đã đính chính giải thích, mọi người đã xem chưa? Có video giám sát.
Con thật bị oan uổng."
Sau khi nghe xong, Kiều Chấn Hải không có trả lời ngay.
Qua một hồi lâu, ông hỏi: "Tiểu Tống là bạn trai thứ mấy của con?"
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng ý thức được ông đang nghĩ đến vụ tiết lộ đời sống riêng tư của mình, tóc anh dựng đứng vì sợ hãi, cổ họng anh thắt lại lạnh lẽo "Là người thứ 3."
"Ồ ..." Kiều Chấn Hải trầm ngâm gật đầu.
Kiều Vũ Tụng không biết ông đang nghĩ gì, nhưng anh nhớ nội dung tố cáo.
Trừ khi họ rất cởi mở, bằng không, trên thế giới không có bậc cha mẹ nào muốn biết con cái mình là người tùy tiện phát sinh quan hệ với người khác.
Lý do tại sao Kiều Chấn Hải không hỏi thêm, có thể vì ông không muốn nghe sự thật, hoặc có thể vì ông không thể hỏi.
Kiều Vũ Tụng thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Lúc mẹ con gọi điện cho con, có chút gấp gáp bực tức, con đừng để trong lòng.
Bà ấy bởi vì không tin những câu nói kia, cho nên mới tức giận." Kiều Chấn Hải khẳng định.
"Minh tinh kia phát video chứng minh con bị oan uổng, mẹ con đã khóc, vừa khóc vừa nói bà ấy biết con không phải loại người như vậy.
Than ôi! hiện tại tin tức truyền thông không giống như trước nữa.
Mọi thứ đều tìm kiếm sự tươi mới và phấn khích, cho dù nó có đúng sự thật hay không, phải đăng lên trước để thu hút sự chú ý của mọi người.
Con và cậu minh tinhthật đáng thương nên mới bị hại như thế này."
Nghe thấy Kiều Chấn Hải cũng tin tưởng Đằng Lập Quân vô tội, Kiều Vũ Tụng nhíu mày.
Trong lúc không để ý, hai người đã về đến cửa nhà.
Kiều Chấn Hải lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, đã nghe giọng nói của Từ Ngạo Quân từ bên trong.
Bà chộp lấy điện thoại, đến gần nói, "Đúng là một tên khốn chết tiệt! Đồ chó Đằng Lập Quân này đã thực sự hợp tác với phóng viên tin tức để lừa con trai chúng ta.
Đáng bị giết hàng nghìn nhát dao! Hắn đáng bị mắc bệnh giang mai, sau đó bị thiến đi! "
Nghe thấy Từ Ngạo Quân mắng chửi, Kiều Vũ Tụng ngây người.
Từ Ngạo Quân có lẽ không nghĩ tới con trai cùng trở về với chồng bà, nhìn thấy Kiều Vũ Tụng, bà cũng sửng sốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...