Trên xe lửa trở về Nhạc Đường, Kiều Vũ Tụng đã viết xong đơn từ chức.
Mặc dù tín hiệu trên đường rất không ổn định, sau nhiều lần bấm gửi, cuối cùng anh cũng gửi email thành công tại một nhà ga mà anh đi qua.
Như vậy, anh chỉ cần đến công ty một lần nữa là xong việc.
Đây là giận hờn sao? Từ bỏ công việc tử tế bởi vì bị đối xử bất công và không công bằng? Cái vấn đề này luôn tồn tại trong lòng Kiều Vũ Tụng, anh không nghĩ ra mình có thể làm gì khác.
Anh thực sự đã bước qua tuổi bất chấp hậu quả, vậy mà vẫn chọn làm những việc liều lĩnh.
"Tiểu Tụng, anh có biết một người tên là Tăng Nhất Tâm không?" Mới xuống xe lửa, Tống Vũ Tiều liền hỏi.
Đây là một cái tên nghe có chút xa lạ, Kiều Vũ Tụng không nhớ rõ, anh nói "Hình như đã nghe qua, nhưng anh quên mất nghe ở đâu.
Làm sao vậy? Cô ta là ai?"
"Là một tiếp viên hàng không,ở bộ phận phục vụ Số 5 của hãng hàng không Bắc Hàng." Tống Vũ Tiều không muốn anh có bất kỳ liên kết nào "Cô ta đã mở một shop online bằng tài khoản chính thức.
Một đồng nghiệp của em đã mua đồ từ cô ta, nói rằng khá rẻ.
Về cơ bản tất cả hàng hóa đều chưa có thuế."
Kiều Vũ Tụng biết có nhiều tiếp viên làm công việc thu mua hàng miễn thuế.
Thỉnh thoảng anh giúp người thân và bạn bè làm đại lý thu mua, nhưng không dám mang quá nhiều.Thứ nhất, anh thấy phiền phức.
Thứ hai là công ty có quy định rõ rang: hạn chế đối với việc mua hang miễn thuế ở nước ngoài.
"Bán mấy chai lọ nhỏ cũng không sao.
Nhưng nhiều quá thì không được, nhất là hàng xa xỉ, không khai thuế mà số lượng quá lớn -nhẹ thì bị điều chuyển vị trí, nặng thì sẽ phải bị sa thải." Kiều Vũ Tụng nói "Trước đây đã có trường hợp tiếp viên hàng không thu mua số lượng lớnhàng miễn thuế rồi bị xử phạt.
Cho nên hiện tại công ty quản lý rất nghiêm khắc với việc này."
Thấy anh nói mạch lạc như vậy, rõ ràng không nhằm vào ai, Tống Vũ Tiều càng thêm chắc chắn rằng anh hoàn toàn không nhớ Tăng Nhất Tâm.
Tuy nhiên, tiếp viên Tăng Nhất Tâm nổi tiếng đã dùng nick ảo để vạch trần đời tư của anh trên Internet, với lời lẽ hùng hồn, đã đẩy anh lên đầu ngọn sóng.
"Nếu phát hiện đồng nghiệp vi phạm nội quy, anh có báo cáo không?" Tống Vũ Tiều hỏi.
Anh bất ngờ và tự giễu "Không muốn đâu.
Dù vi phạm quy định hay thậm chí là phạm pháp thì cũng là sai, đi báo cáo thì không ai có thể nói được.
Em thấy kỳ lạ đúng không? Nếu là bạn bè làm như thế, nhiều nhất là khuyên can một lời.
Anhchắc chắn sẽ không báo cáo.
Nếu như là người không quen biết...!Căn bản không quen biết, vậythì đắc tội làm gì?"
Đây là ý kiến của đại đa số người.
Tống Vũ Tiều nghe cũng không lấy làm lạ.
Cậu nói đùa: "Nhưng cô ta nhận được những lợi ích bằng những thủ đoạn không công bằng, vậy có ổn không?"
Kiều Vũ Tụng lắc đầu ngượng ngùng: "Quên đi thôi.
Đây là chuyện phá hoại tương lai của người khác.
Dù biết cô ta làm sai, anh vẫn không thể báo cáo chuyện như vậy.
Hơn nữa, ác giả ác báo, nếu là làm chuyện xấu, sớm muộn cũng bị phát hiện, đúng không? Có thể một ngày nào đó cô ta sẽ bị người khác báo cáo, cũng không nhất định.
Nói chung, anh sẽ không làm."
"Anh thật nhát gan!" Tống Vũ Tiều cười cười.
Anh lúng túng nói: "Không có cách nào."
Đúng, không có cách nào.
Tống Vũ Tiều nghĩ, đã như vậy, cậu chỉ có thể tự mình tố cáo.
Gần cuối kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, hoạt động kinh doanh taxi ngoài ga tàu lửa rất phát đạt.
Tống Vũ Tiều bọn họ ở khu vực chờ đợi gần mười phút, cuối cùng cũng đến lượt lên xe.
Còn chưa kịp cất vali vào cốp xe thì từ phía sau đã có người hét lên "Tiểu Tiều!"
Hai người đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy gia đình 4 người phía sau, Tống Vũ Tiều biết bọn họ đang gọi mình, ngạc nhiên chào hỏi: "Cô, dượng! "
"Sao cháu lại trở về Nhạc Đường?" Tống Xảo Vân cười, liếc mắt nhìn con gái lớn đang cúi đầu quẹt điện thoại, bất mãn nói: "Chị ơi, chào anh họ đi, lâu rồi không gặp, thật là khéo gặp lại nhau ở đây."
Trần Giai Dung nghe lời của mẹ, ngẩng đầu nhìn Tống Vũ Tiều liếc mắt một cái, ánh mắt hiện lên vẻ thờ ơ lạnh lùng, thẳng thừng gọi: "Xin chào, anh họ."
"Em ơi, chào anh họ đi." Tống Xảo Vân nhẹ nhàng cầm tay đứa con gái nhỏ, vẫy vẫy tay với Tống Vũ Tiều.
Đôi mắt búp bê nhỏ yên lặng nhìn mặt Tống Vũ Tiều, si ngốc, gọi một cách khó hiểu, "Anh trai, anh trai."(nguyên văn 哥, 哥)
"Ngoan." Tống Vũ Tiều mỉm cười.
Trần Thư Phong nay đã phát tướng, rụng tóc hói đầu, cười nói:"Hôm qua, mẹ con có nhắc trên điện thoại, nói rằng con đã lâu không về nhà.
Bây giờ nhớ nhà nên trở về sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, phải không? "
Tống Vũ Tiều hoàn toàn chưa nghĩ tới về nhà, nhưng đã gặp họ ở nhà ga, cậu nghĩ mình phải quay về nhà một chuyến.
Cậu trong lòng bất đắc dĩ, ngoài mặt nói: "Vâng, mấy năm nữa con sẽ rất bận rộn, có thể không có cơ hội trở về, hiện tại trở lại thăm nhà một chút."
"Con về nhà được mấy ngày? có thể tìm thời gian để mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, được không? Em họ con sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học vào năm sau, cô muốn xin con lời khuyên từ học bá Đại Học." thái độ Tống Xảo Vân rất chân thành, nhìn không giống khen tặng thảo mai.
Thời gian trôi nhanh quá, cô bé nghịch ngón tay bên bàn ăn ngày xưa, giờ đang phải đối mặt với kỳ thi tuyển sinh cấp hai.
Nhưng mà, cậu thấy thí sinh này hoàn toàn không có ý định xin lời khuyên.
Nghe thấy lời Tống Xảo Vân nói, Trần Giai Dung - vẫn luôn chơi điện thoại - liền ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu một cách lạnh lùng, lúc mẹ cô không nhìn thấy.
"Ngày mai con đi rồi, Mùa Xuân sang năm sẽ trở lại.
Nếu có cơ hội sẽ gặp lạimọi người." Tống Vũ Tiều khách sáo nói, cậu phát hiện Trần Giai Dung bắt đầu nhìn chằm chằm vào Kiều Vũ Tụng bên cạnh với ánh mắt kỳ quái, thậm chí có chút căm ghét.
Tống Vũ Tiều bực mình, nhưng không có ý định tìm hiểu.
Cuộc trò chuyện đã kết thúc, cậu nói "Vậy con đi trước,lần sau mọi người cùng nhau ăn cơm."
"Anh họ, đây là ai vậy?" Trần Giai Dung chỉ tập trung vào điện thoại của mình, đột nhiên cất tiếng hỏi vào giây phút cuối tạm biệt.
Kiều Vũ Tụng từ đầu đến cuối đứng ở phía sau Tống Vũ Tiều chờ đợi, thấy Tống Vũ Tiều không có ý giới thiệu mình, anh cũng không tiến lên phía trước.
Ngoại trừ đứa nhỏ hiếu kỳ, hết lần này tới lần khác nhìn chằm chằm vào anh, không có ai khác để ý tới anh một chút nào.
Không ngờ cuối cùng, đứa nhỏ nhìn anh với ánh mắt không thiện ý cũng hỏi tới, trong lòng Kiều Vũ Tụng có dự cảm xấu.
"À, anh ấy là bạn anh ở Tích Tân, nhà cũng ở Nhạc Đường.
Nên chúng tôi hẹn nhau cùng về." Tống Vũ Tiều trả lời qua loa.
Trần Giai Dung nhìn chằm chằm vào mặt Kiều Vũ Tụng "Là nam tiếp viên hàng không, đúng không?"
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng trong lòng hồi hộp một tiếng, lo lắng nhìn về phía Tống Vũ Tiều.
"Không phải, anh ấy là đồng nghiệp trong đơn vị của anh." Tống Vũ Tiều cười nhạt "Có chuyện gì sao?"
Đứa nhỏ bán tín bán nghi nhìn Kiều Vũ Tụng "Không có gì.
Nhìn dáng người anh ta thật giống cái người trên hot search."
Tống Vũ Tiều giả vờ tò mò hỏi: "Hot search gì?"
Cô nàng không nhịn được mà lườm một cái, hoàn toàn lạnh lùng, nói: "Một nam tiếp viên hàng không muốn nổi tiếng, cọ nhiệt với thần tượng của em trên hot search."
"Chậc chậc, trước mặt anh họ của con mà thái độ chẳng ra làm saovậy?" Trần Thư Phong nghe xong lập tức chỉ trích cô, quay sang Tống Vũ Tiều ân cần "Ngày mai con đi sao? Vậy không làm lỡ con về nhà.
Lần sau có thời gian sẽ nói chuyện tiếp."
Tống Vũ Tiều chính là có ý này, vì vậy không phản ứng Trần Giai Dung nói gì, cậu cho Kiều Vũ Tụng một ánh mắt, hai người cùng nhau lên taxi.
Không ngờ, bọn họ vừa cất hành lý vào cốp xe, Tống Vũ Tiều nhìn thấy Trần Giai Dung đang cầm điện thoại di động chụp ảnh cậu và Kiều Vũ Tụng ở cách đó không xa.
Tống Vũ Tiều lập tức cảm thấy lửa giận bốc lên phừng phừng, xoay người bước nhanh đến, giật lấy điện thoại của Trần Giai Dung trước khi cô nàng kịp phản ứng.
Không chỉ Trần Giai Dung mà ba mẹ cô cũng choáng váng.
Điện thoại vẫn ở trên giao diện trò chuyện nhóm, ảnh của Kiều Vũ Tụng đã được gửi đi, nhưng Trần Giai Dung còn chưa kịp gửi tin nhắn.
Cô nàng viết: Tôi đã gặp một người trông rất giống cái tên đê tiện, xấu xa kia ở Nhạc Đường, mọi người đến xác nhận một chút.
Tống Vũ Tiều rút ảnh về, xóa văn bản, quay trở lại album điện thoại để xóa ảnh.
Cậu kiểm tra tất cả các bộ nhớ đám mây có thể sao lưu ảnh.
Sau khi xác nhận không còn bức ảnh nào, mới trả lại điện thoại cho Trần Giai Dung.
Trần Giai Dung giật lấy điện thoại, sắc mặt trắng bệch, hét lên: "Bệnh thần kinh!"
Thấy cô lại giơ điện thoại lên, chĩa thẳng mặt mình, Tống Vũ Tiều giật lấy điện thoại: "Anh lên xe trước đi."
Kiều Vũ Tụng mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra, vô cùng sợ hãi, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc trên khuôn mặt của ba mẹ đứa nhỏ, anh vội vàng bước lên xe taxi.
Mặc dù bị camera chặn nhưng Trần Giai Dung vẫn bấm vào nút camera chụp ảnh, điện thoại phát ra liên tục tiếng lách cách lách cách.
"Trần Giai Dung, có chuyện gì vậy?" Trần Thư Phong lạnh lùng nói, "Anh họ không cho chụp ảnh nữa, con chụp ảnh làm gì? Mau xin lỗi anh họ đi, con có nghe ba nói không!"
Cuộc cãi vã của họ đã thu hút sự chú ý của những người qua đường, đứa bé trong vòng tay Tống Xảo Vân đã bị ba ba làm cho sợ hãi và òa khóc.
Tống Xảo Vân vừa mắng con gái lớn - vừa dỗ dành con gái nhỏ: "Chị ơi, chị làm gì vậy? Chụp ảnh làm cái gì? Xin lỗi anh họ nhanh lên! - Tiểu Tiều, cô xin lỗi nha, đứa nhỏ này không hiểu chuyện.
Không biết hôm nay uống nhầm thuốc gì, cô chú về nhà sẽ dạy bảo lại, con buông tay trước nhé?"
Xác nhận Kiều Vũ Tụng đã lên xe, Tống Vũ Tiều mới buông tay.
Thấy con gái vẫn dùng điện thoại di động chụp ảnh Tống Vũ Tiều, Trần Thư Phong tức giận đến mức giật điện thoại ném xuống đất, bể tan tành.
"Aaaa!" Trần Giai Dung hét lên một tiếng, lập tức ngồi xổm xuống nhặt điện thoại.
Tống Xảo Vân ôm đứa nhỏ đang khóc, sững sờ.
Tống Vũ Tiều không ngờ mọi chuyện lại đến mức này, cúi đầu nói với Trần Giai Dung: "Anh sẽ trả lại cho em một cái điện thoại di động mới." Nói xong liền thấy Trần Giai Dung ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu.
Quyết liệt và đầy hận thù.
Tống Vũ Tiều mặc kệ, xoay người đi về phía xe taxi.
Phía sau, Trần Giai Dung mắng chửi: "Đồ đồng tính, đồ đốn mạt không bao giờ có con cháu!"
Chỉ nghe "Bốp" một tiếng, qua cửa kính xe taxi, Tống Vũ Tiều nhìn thấy cô nàng bị Trần Thư Phong tát một cái.
Cậu nói với người tài xế đang xem náo nhiệt: "Sư phụ, phiền ông đi đến khu phố thương mại cũ."
Khi xe chạy đi, Kiều Vũ Tụng quay đầu nhìn lại, thấy cuộc cãi vã giữa gia đình 4 người vẫn còn tiếp tục: ông bố la mắng, con gái lớn gây rối, còn bà mẹ thì dỗ dành cô con gái nhỏ đang quấy khóc không ngừng.
Vạn lần không ngờ, em họ Tống Vũ Tiều thực sự là fan cuồng của Đằng Lập Quân, anh lo lắng hỏi: "Anh phải làm sao bây giờ?"
Tống Vũ Tiều vẫn còn khó chịu vì Trần Giai Dung vô lễ chụp trộm, còn đăng tải hàng loạt, cậu nói: "Không sao đâu, anh đừng lo lắng.
Tối nay em sẽ biến thần tượng của nó thành người xấu xa đen tối, chẳng mấy chốc nó sẽ biết đến ăn cứt là tư vị gì."
Đây là lần đầu tiên Kiều Vũ Tụng nghe Tống Vũ Tiều chửi thề, anh sợ đến ngây người, thấp thỏm bất an "Nhưng đó là em họ của em."
"Đúng vậy, nhưng em không quen nó, và nó vừa vặn làm chuyện khiến em chán ghét." Nói xong, Tống Vũ Tiều nhận ra giọng điệu của mình rất hung hăng, cậu bình tĩnh lại: "Tiểu Tụng, nhà chúng ta, một mình anh lương thiện là đủ rồi, chuyện xấu để em."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...