Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Ninh Giác Phi nắm tay hắn, chỉ cảm thấy ấm áp hữu lực, bỗng nhiên giật mình, cười nói: “Nếu chúng ta cả hai đều là hữu duyên, ngày hôm nay vừa đúng dịp lễ Tết, tôi nghĩ làm một cái nghi thức, định tam sinh gì gì đó đi.”
Giải Ý buồn cười: “Cậu muốn làm nghi thức cái gì? Lẽ nào lấy một nhúm đất làm nhang, dưới trăng giao bái?”
Ninh Giác Phi càng lúc càng lại gần, khuôn mặt tươi cười có chút thâm ý đáp: “Ngày hôm nay là ba mươi, trời không trăng, giao bái dưới trăng gì đó thì không cần, chúng ta cũng có thể thử giao bái bằng cách khác mà, phải không?”
Giải Ý không khỏi sờ sờ chóp mũi, bỗng nhiên đưa tay xách lỗ tai y, cười nói: “Thằng nhóc này ngon nhỉ, lá gan không nhỏ, dám trêu chọc tôi.”
Ninh Giác Phi lật ngược cổ tay, cầm lấy tay hắn, hắc hắc cười: “Anh bạn à, tôi đã 30 rồi, anh đừng có xem tôi như thằng nhóc, hôm nay tôi phải cho ngươi biết thực lực của tôi.”
Giải Ý chỉ cảm thấy hai tay bị một cổ lực mạnh kéo lấy, thân bất do kỷ, bị y kéo dài từ bàn đến trên giường. Theo bản năng hắn ngăn lại cặp tay rất nhanh nhẹn mà cởi y phục mình, trong miệng cười mắng: “Hỗn tiểu tử nhà cậu, làm thật sao.”
Ninh Giác Phi cười cười đùa đùa, đem y phục hắn cởi hết, trong miệng cũng liên thanh: “Hắc, không làm thật chẳng lẽ làm giả? Hôm nay là qua năm mới, lại không có gì tiêu khiển, không bằng chúng ta làm một hai lần vậy.”
Giải Ý bị y đùa cười mãi, nhất thời không có khí lực chống cự.
Ninh Giác Phi nhanh tay nhanh chân mà cởi y phục bản thân, lập tức đè lên hắn.
Bên giường, bếp lửa hừng hực, rọi sáng thân thể xích lõa của bọn họ, tạo thành một cảm giác ấm áp kỳ dị.
Ninh Giác Phi ngưng mắt nhìn gương mặt tuấn dật của hắn, chần chừ một chốc, liền nặng nề mà hôn xuống.
Trên mặt Giải Ý cũng đã mất ý vui đùa như trước, hai tay xoa xoa thân thể phủ đầy vết thương nhưng đã khôi phục vẻ nhẵn nhụi như tơ lụa của y, da thịt tuổi trẻ tràn ngập khí tức thanh xuân ngọt ngào, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Ninh Giác Phi dịu dàng hôn hắn, chóp mũi lượn lờ một dòng hương nhẹ nhàng khoan khoái, tựa như lúc đầu tại ngọai thành, Giải Ý ôm chặt y, y cũng đã ngửi thấy loại hương khí nhè nhẹ như thế. Đó là lần đầu tiên từ khi lạc đến thế giới này, y cảm thấy ấm áp, cảm thấy được quan tâm, khiến y khắc sâu trong lòng, khắc cốt ghi xương, vĩnh viễn cũng quên không được.
Hai người vẫn ôm chặt lấy nhau, hôn nhau, bắt đầu triền miên, rồi dần kịch liệt.
Ninh Giác Phi chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng lên, khí thở ra đều trở nên nóng hổi, dục vọng sôi sục, tên đã trên dây.
Giải Ý so với y kinh nghiệm nhiều hơn, nhưng cũng có chút không khống chế nổi mình. Hắn ôm thắt lưng Ninh Giác Phi, vừa khoáy đảo môi lưỡi y vừa nhẹ giọng thì thầm: “Đến đây đi.”
Ninh Giác Phi có chút do dự: “Tôi đến….anh…..có đau hay không?”
Giải Ý mỉm cười, bỗng nhiên đưa tay ra sau y tìm kiếm.
Ninh Giác Phi cả người cứng đờ, theo bản năng lui ra sau, rời khỏi môi hắn.
Trong lòng Giải Ý chợt hiểu ra, vô luận y kiên cường làm sao, thân thể vẫn còn ký ức của sự thương tổn thảm thống đã qua. Hắn không nói gì, chỉ là thay đổi phương hướng, đưa tay ra, đặt trên thắt lưng y, cổ vũ y: “Chúng ta phối hợp tốt, sẽ không đau.”
Ninh Giác Phi nhìn hắn đưa tay vỗ về mình, cũng hiểu được tâm ý hắn. Ngọn lửa chập chờn phảng phất như một bức tranh tô thêm sự huyền ảo cho thân thể thon dài của Giải Ý, làm y vô pháp khống chế bản thân.
Y chậm rãi, ôn nhu, tách mở cơ thể Giải Ý, thử tiến nhập.
Giải Ý vốn đã lâu chưa làm chuyện này, lúc này tận lực thả lỏng bản thân, nỗ lực tiếp nhận y.
Rất nhanh, Ninh Giác Phi liền toàn diện chiếm lĩnh người dưới thân. Cảm giác mềm mại như lửa nóng chăm chú bao lấy y, khiến y nhịn không được thở một hơi khoan khoái.
Giải Ý từng ngụm từng ngụm mà hổn hển, chỉ nương theo tiến nhập của y, *** chi hỏa bùng cháy, rực rỡ dung nhập máu toàn thân hắn, khiến thân thể hắn thiếu chút nữa không khống chế được.
Bọn họ phảng phất như rơi vào một con suối thật lớn, thân bất do kỷ mà ở trong đó xoay tròn xoay tròn, trầm luân, lửa nóng ngọt ngào đưa bọn họ xoay vần cùng một chỗ, phảng phất nước sữa hòa nhau. Y đánh vào, hắn tiếp thu, y rời khỏi, hắn giữ lại, tự nhiên mà vậy, thiên kinh địa nghĩa, dường như bọn họ đã ôm nhau trăm nghìn vạn lần, chưa từng chia lìa.
Tại đỉnh điểm vui sướng bỏng cháy, từ lâu bọn họ đã quên thời gian, tận khi nửa đêm qua đi cả hai mới thoát khỏi sự kích tình.
Chỉ nghe mãn thành tiếng pháo nổ vang, chen lẫn với gió rít khi bắn pháo, phảng phất như vì Ninh Giác Phi hát vang khúc khải hoàn ca.
Ninh Giác Phi mồ hôi nhễ nhại nằm phục trên người Giải Ý, chăm chú ôm lấy hắn, ló đầu nặng nề hôn lấy môi hắn, chẳng muốn rời.
Giải Ý cùng y kịch liệt hôn nhanh, trên mặt tỏa ra nét cười vui sướng, khiến cho y càng nhìn càng cảm thấy ấm áp.
Hai người thở hổn hển, nghe bên ngoài âm hưởng càng lúc càng lớn, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, lúc này trong thành nhất định là vui vẻ vô cùng.
Ninh Giác Phi bỗng nhiên nhắc thân mình, rời khỏi thân thể hắn, đưa tay đẩy cửa sổ.
Một làn gió mát thổi vào.
Y cấp tốc lấy chăn bông, vây lấy cả hai người.
Giải Ý cười, trở mình, xích lại gần y hơn, cả hai nằm kề nhau, cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ.
Theo từng đợt từng đợt pháo rít, không trung pháo hoa mãn trời, trong bóng đêm hắc ám này chúng tựa như những đóa hoa mỹ lệ nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...