Trong phòng trà, Quý Vũ Thư cũng giật mình, mấy hôm trước Thẩm Diệu nói muốn tạo tin tức nhằm vào Dự thân vương, hiện tại bán tin cho Trần gia, cũng liên quan đến phủ Dự thân vương. Như vậy rõ ràng là muốn đối phó Dự thân vương, xem ra lời Cao Dương nói rất đúng, Thẩm gia cùng Dự thân vương có thù hận, người Thẩm gia đang bày ra cạm bẩy, đưa Dự thân vương vào tròng. Nhưng mà ngẫm nghĩ Quý Vũ Thư lại cảm thấy buồn bực, người đến Bách Hiểu Sanh buôn bán, trước giờ đều rất thành tâm, họ mang ơn Bách Hiểu Sanh vì cung cấp tin tức, nào có ai như Thẩm Diệu, lợi dụng Bách Hiểu Sanh như một công cụ, muốn thông qua Bách Hiểu Sanh mượn sức Trần gia, coi Bách Hiểu Sanh như một công cụ đối phó Dự thân vương.
Quý Vũ Thư nghĩ, cho dù Trần gia ở Giang Nam gia nghiệp to lớn, nhưng Dự thân vương tung hoành nhiều năm, cũng không phải dạng vừa, sau lưng còn có hoàng gia che chở, trừ phi là huyết hải thâm thù, nếu không ai dại gì đi trêu chọc?
“Lời của Thẩm tiểu thư là thật sao?” thanh âm Trần Nhạc Sơn âm trầm, hung danh dâm tàn của Dự thân vương mọi người đều biết, nếu tỷ muội Trần gia rơi vào tay hắn, có thể tưởng tượng kết cục hết sức bi thảm.
“Ta không cần phải lừa ngươi.”
“Ngươi có chứng cứ gì chứng minh lời nói của ngươi là sự thật?” Trần Nhạc Hải đột nhiên kích động hô lên, có lẽ hắn không muốn tin, cũng không dám tin vào tin tức này, hắn nhìn Thẩm Diệu, ánh mắt hung ác.
“Tỷ muội Trần gia dung mạo vẹn toàn, lại được Trần gia dốc lòng bảo vệ, Dự thân vương là kẻ biến thái cuồng kích thích, hắn bỏ công bày mưu mới có thể bắt được tỷ muội bọn họ. Sau đó ngựa không dừng vó chạy suốt đêm nhanh chóng mang người đến Định kinh, lúc Trần gia ở Giang Nam nóng lòng tìm kiếm, thì tỷ muội Trần gia đã vào phủ Dự thân vương rồi.” Nói đến đây, thanh âm Thẩm Diệu dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Về sau... Thủ đoạn tra tấn nữ tử đáng sợ của Dự thân vương, chắc các ngươi cũng từng nghe nói, tỷ muội bọn họ nhiều lần muốn tự sát, nhưng đều bị Dự thân vương phát hiện, sau đó người tỷ tỷ chấp nhận hy sinh, bằng lòng chịu nhục, hy vọng có thể tạo điều kiện cho muội muội trốn thoát, Dự thân vương biết rõ kế hoạch của bọn họ nhưng lại giả vờ không biết. Sau khi hành hạ chán chê, Dự thân vương ban người tỷ tỷ cho thủ hạ, dày vò một phen rồi…đánh chết tươi. Người muội muội đang trên đường lẫn trốn thì bị cưỡng bức, bị đâm mù đôi mắt, trôi dạt đến nơi bán phấn buôn hương, tuy vậy nàng vẫn cắn răng chịu đựng, nàng hy vọng có thể sống sót, bởi vì sự sống của nàng do tỷ tỷ dùng sinh mạng để đổi lấy. Nhưng mà…” Thẩm Diệu nhẹ thở dài: “Trước sau nàng không hề biết, thật ra nàng chưa từng ra khỏi phủ Dự thân vương, chốn hoa nguyệt kia, người người trong đó đều do Dự thân vương an bài, hắn muốn đùa giỡn muội muội Trần gia, nhìn nàng ngày ngày mang theo hy vọng giãy giụa trong bùn nhơ mà sống.”
Thanh âm Thẩm Diệu đều đều bình tĩnh, trong những lời cuối cùng mang theo sự tiếc hận, làm cho người ta nghe được mà lạnh lẽo toàn thân. Quý Vũ Thư nghe xong trong lòng kinh khiếp, tuy hắn từng nghe nhiều về những hành vi hoang đường đáng sợ của Dự thân vương dùng để tra tấn nữ tử, nhưng đây là lần đầu hắn nghe được có người kể ra tường tận như vậy. Phải biết rằng, với thân phận hoàng tộc, giết một người hết sức đơn giản, làm một người sống không bằng chết mà lại tràn đầy hy vọng sống thì rất gian nan. Muội muội Trần gia nghĩ chính mình đã chạy ra bên ngoài bầu trời rộng lớn, ôm ấp hy vọng cầu sống, mong có một ngày tìm được người thân, có thể thay tỷ tỷ báo thù, lại không biết niềm hy vọng của nàng đã bị người ta bóp nát từ trong trứng nước, mà hết thảy cố gắng cùng hy vọng của nàng, bất quá chỉ là một trò đùa mua vui cho Dự thân vương.
Sự việc chi tiết như vậy, làm cảm xúc huynh đệ Trần gia trầm xuống, Trần Nhạc Hải từ từ vươn hai tay, ôm lấy đầu, đột nhiên thống khổ tru lên. Thanh âm của hắn như dã thú bị thương, đau đớn làm người ta nghe mà muốn rơi lệ. Quý Vũ Thư nhịn không được ánh mắt tràn đầy sự đồng tình.
Thẩm Diệu nhìn hắn, trong lòng thầm than. Tỷ muội Trần gia lúc còn nhỏ cẩm y ngọc thực, được cả gia tộc yêu quý như trân bảo, tháng ngày ngây thơ vô tư mà lớn lên, vốn có thể trở thành những cô gái hạnh phúc nhất trên đời. Không ngờ nửa đời sau lại thê thảm đến thế, so ra còn không bằng những nữ tử nhà tầm thường khác. Chẳng lẽ dung mạo hơn người là một cái tội hay sao?
“Thẩm tiểu thư...” Trần Nhạc Sơn so với Trần Nhạc Hải ổn trọng hơn, dù vậy, thanh âm của hắn cũng run rẩy: “Làm sao để chứng minh những việc này là thật. Tất cả mọi chuyện, chỉ là lời nói một phía của tiểu thư.” Cho dù có ổn trọng hơn nữa, nghe được tin tức như vậy về người thân, chắc chắn ai cũng không muốn tin tưởng. Có lẽ hắn cũng như Trần Nhạc Hải, muốn trốn tránh, không muốn đối mặt với sự thật kia.
“Rất đơn giản, muội muội Trần gia hiện tại còn sống, phủ Dự thân vương tường đồng vách sắt, ngươi nếu tùy tiện trà trộn điều tra, sẽ đả thảo kinh xà, muốn biết lời ta nói có đúng sự thật hay không, ngươi chỉ cần tìm cách thu mua một gã sai vặt của phủ Dự thân vương, hỏi một câu ở quý phủ có phải có một cô gái đêm đêm hành nghề kỹ nữ hay không thì sẽ biết.”
Lời này vừa nói ra, huynh đệ Trần gia thân mình đồng thời lung lay, thống khổ trên mặt không thể che giấu. Quý Vũ Thư thở dài, Thẩm Diệu kể lại tường tận như vậy, lại có cách xác minh chắc chắn, tin tức này mười phần là thật.
“Ngươi...” Trần Nhạc Hải nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, đột nhiên nói: “Ngươi nếu biết chuyện này, vì sao không cứu nàng? Ngươi trơ mắt nhìn nàng lâm vào hố lửa, cũng không chịu ra tay tương trợ, không hoảng không vội tới nơi này mua tin bán tức, ngươi...” Hắn vỗ mạnh xuống bàn: “Ngươi là kẻ máu lạnh vô tình!”
“Nhạc Hải!” Trần Nhạc Sơn thấp giọng trách cứ, nhìn về phía Thẩm Diệu ôm quyền, nói: “Xin lỗi Thẩm tiểu thư, Nhị đệ ta bởi quá thương tâm, mong rằng Thẩm tiểu thư đừng so đo với hắn.” Lời này tuy khách khí, nhưng Thẩm Diệu nhìn thấy trong đôi mắt hắn vẫn có tia oán trách.
Không gian trong chớp mắt trở nên yên tĩnh, Thẩm Diệu giận quá hóa cười, nhìn Trần Nhạc Hải nói: “Trần công tử bảo ta phải làm thế nào? Ra tay tương trợ ư? Ta là một cô nương tay không tấc sắt, có tài cán gì cứu nàng từ trong hố lửa? Ta nên bỏ qua an nguy của bản thân lẻn vào vương phủ, nên giống như tỷ tỷ của nàng hy sinh tính mạng để tạo cơ hội cho nàng trốn thoát hay sao? Ngươi đã nói lời này, nhân tiện ta cũng nói luôn, nếu nàng là tỷ tỷ ruột thịt của ta, ta cũng có thể liều mình cứu nàng, nhưng nàng với ta chỉ là hai người xa lạ, xin hỏi Trần công tử, ngươi sẽ vì cứu giúp một người xa lạ mà đánh đổi tính mạng của mình ư? Nếu ngươi làm được, ta kính trọng ngươi là một nam tử đội trời đạp đất. Đáng tiếc ta chỉ là một nữ tử lòng dạ hẹp hòi, nhát gan sợ phiền phức, dựa vào cái gì bảo ta phải làm người tốt chứ?”
Thẩm Diệu nói vừa nhanh vừa vội, huynh đệ Trần gia bị nàng hỏi đến á khẩu, không thể trả lời, Quý Vũ Thư há hốc mồm, hắn cảm giác vừa rồi Thẩm Diệu đột nhiên tức giận. Lời nói của Thẩm Diệu tràn đầy châm chọc, nàng nói rất đúng, trên đời làm gì có ai cam tâm tình nguyện vì người xa lạ mà hy sinh tính mạng. Huống chi nàng là một cô gái yếu đuối, có tài cán gì cứu giúp tỷ muội Trần gia.
Thẩm Diệu lạnh lùng nhìn hai huynh đệ ngồi đối diện, vừa rồi nàng không khống chế được cảm xúc của mình. Hiện tại nàng hận nhất là việc người khác muốn dùng đại nghĩa áp chế nàng, muốn nàng vì nghĩa diệt thân. Kiếp trước nàng vì dân chúng Minh Tề, vì Phó Tu Nghi mà tự nguyện đến Tần quốc làm con tin, đến khi trở lại báo đáp nàng chính là sự lạnh nhạt của hoàng đế, Thẩm gia của nàng vì giang sơn gấm vóc mà hết mực trung thành, phò tá quân vương, cuối cùng đổi lấy cảnh toàn gia bị chém, máu nhuộm đầy sân, tang tóc ngợp trời. Dựa vào cái gì buộc gia đình nàng phải hy sinh lớn lao đến vậy. Tỷ muội Trần gia quả thực đáng thương, nhưng kiếp trước nàng cũng cùng đường mạt lối, bị tống vào lãnh cung, ngay cả con ruột của mình cũng không cách nào bảo vệ, lúc đó, có ai ra tay giúp đỡ nàng?
Chuyện trên đời, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, đừng bao giờ oán trách người khác không ra tay cứu giúp.
Trần Nhạc Hải trầm mặc một lúc lâu, rồi nhìn Thẩm Diệu nói: “Vừa rồi là ta quá lời, Thẩm tiểu thư, xin thứ lỗi.”
Thẩm Diệu hồi phục tâm tình, nói: “Tin tức của ta chỉ có bấy nhiêu.”
“Huynh đệ chúng ta tin tưởng lời của Thẩm tiểu thư.” Trần Nhạc Sơn nói: “Nhưng việc trước mắt cần phải điều tra nơi muội muội bị giam, nếu có thể tìm được muội muội, Trần gia sẽ dùng vạn lượng hoàng kim để tạ ơn.”
“Ta đã sớm nói, ta không cần vạn lượng, chỉ cần giao kết thiện duyên.” Thẩm Diệu nói: “Nhưng mà… Ta có một câu, không biết nhị vị có muốn nghe hay không.”
“Xin được chỉ giáo.” Trần Nhạc Sơn chắp tay nói.
“Dự thân vương lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, nếu có người trêu chọc, nhất định sẽ trả thù tàn khốc. Trần gia dù gia nghiệp to lớn đến đâu đi nữa, nhưng sao có thể đối đầu cùng hoàng thất? Lại nói, nhị vị chẳng lẽ chỉ muốn cứu người, không muốn trả thù cho tỷ muội bọn họ hay sao?”
Hai huynh đệ liếc nhau, Trần Nhạc Hải cũng không giấu diếm, nói: “Huyết hải thâm thù, không đội trời chung, Trần gia chúng ta cùng phủ Dự thân vương từ bây giờ là kẻ thù, món nợ này trước sau gì cũng sẽ đòi lại.”
“Dù các ngươi hiện tại chưa có hành động trả thù, nhưng chỉ cần cứu được muội muội, Dự thân vương cũng đoán chắc là do các ngươi ra tay, cho nên dù thế nào, chỉ cần các ngươi cứu người, nghĩa là đã đối chọi với Dự thân vương. Ta thiết nghĩ, diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không hành động thì thôi, đã làm thì phải một lưới bắt hết.”
“Ý của Thẩm tiểu thư là thế nào?” Trần Nhạc Sơn chần chờ hỏi.
“Ta biết, trên giang hồ các ngươi có rất nhiều bằng hữu, giao tình với anh hùng hào kiệt khắp nơi. Dự thân vương tuy thân phận cao quý, nhưng nói đến thực lực, các ngươi muốn diệt môn, giết chết cả nhà hắn, ra tay bất ngờ, cũng không phải là việc khó.”
Diệt môn! Quý Vũ Thư nãy giờ ngồi một bên nhàn nhã nghe chuyện, nghe được lời này đột nhiên sặc một ngụm nước trà. Ánh mắt nhìn Thẩm Diệu hết sức kinh ngạc, một tiểu cô nương nhỏ bé vẻ mặt bình thản nói ra hai chữ “diệt môn”, thật sự là quá khủng bố.
Huynh đệ Trần gia cũng giật mình, Trần Nhạc Sơn nhìn Thẩm Diệu đánh giá, trong lòng dâng lên một nỗi khiếp sợ, hắn lăn lộn trên giang hồ, cũng từng gặp qua không ít người lòng dạ ác độc, nhưng chưa ai bằng tiểu cô nương trước mặt, chỉ một câu nói, tàn sát cả nhà, không lưu lại một người sống, hết sức tàn nhẫn.
Nhưng họ lại cảm thấy, lời Thẩm Diệu có vài phần đạo lý. Chỉ cần một người còn sống, khó tránh khỏi cuối cùng có thể điều tra đến Trần gia.
“Việc này…đúng là không khó.” Trần Nhạc Sơn cười khổ: “Nhưng như vậy có thể dẫn đến việc đối nghịch cùng đương kim Thánh thượng...” Để báo thù cho người thân, bọn họ hận không thể xẻo từng miếng thịt trên người Dự thân vương, họ cũng hoàn toàn có khả năng làm được điều này, nhưng nếu hoàng thất nhúng tay điều tra, kiên quyết trị tội thì già trẻ lớn bé Trần gia sẽ gặp chuyện không may.
“Ta có biện pháp làm cho hoàng thượng không truy cứu việc này, chỉ cần các ngươi có gan nướng trụi hang ổ Dự thân vương.” Thẩm Diệu nói.
“Ngươi ư?” Trần Nhạc Hải nói: “Thẩm tiểu thư, chúng ta biết ngươi lợi hại, nếu không tin tức chúng ta mất ba năm trời thu thập cũng sẽ không lọt vào tay của ngươi. Nhưng việc của hoàng gia không phải đơn giản, làm không khéo có thể đem lửa đốt tới trên người mình.”
“Ta biết các ngươi sau khi rời khỏi đây sẽ điều tra thân phận của ta, ta là người của phủ tướng quân tại Định kinh, là đích nữ của Uy Vũ đại tướng quân. Với thân phận như vậy, các ngươi nói xem, tại triều đình, chúng ta không có tiếng nói thì ai có tiếng nói.”
Huynh đệ Trần gia sửng sốt, có lẽ không nghĩ tới Thẩm Diệu lại có thân phận cao quý như vậy, bọn họ lập tức trầm mặc. Xuất thân từ giang hồ, mặc dù gia tài bạc triệu, nhưng so với quan lại, thân phận bọn họ vĩnh viễn thấp kém, đối với việc triều đình cũng chỉ biết chút ít, không rõ sâu cạn, bối cảnh Thẩm Diệu như vậy, nếu nàng thật sự giúp đỡ bọn họ, cũng có thể thống khoái mà náo động một lần.
“Vì sao ngươi lại giúp chúng ta?” Trần Nhạc Hải cảnh giác hỏi: “Giúp chúng ta như vậy, ngươi cũng đâu có lợi ích gì?”
“Ngươi thật là kỳ quái, vừa rồi còn trách ta vì sao không xuất thủ tương trợ, hiện tại ta xuất thủ tương trợ, ngươi lại hoài nghi, thế là thế nào?”
Thẩm Diệu trào phúng làm Trần Nhạc Hải căm tức, Trần Nhạc Sơn khoát tay áo, nhìn về phía Thẩm Diệu, cười nói: “Thẩm tiểu thư tính tình trượng nghĩa, nhưng sự tình quá mức trọng đại, nếu vì vậy mà liên lụy đến Thẩm tiểu thư...”
“Không chỉ vì giúp các ngươi.” Thẩm Diệu thản nhiên nói: “Ta cùng Dự thân vương cũng có huyết hải thâm thù, đường tỷ của ta sắp gả vào phủ Dự thân vương, nàng cũng là người đáng thương từng bị hắn hành hạ tra tấn. Nếu thật sự có ngày các ngươi diệt môn toàn bộ phủ Dự thân vương, xin hãy cho đường tỷ của ta một con đường sống.”
Huynh đệ Trần gia nghe vậy, nghi hoặc trong lòng tan hơn phân nửa, bọn họ hướng Thẩm Diệu chắp tay: “Nếu là như vậy, xin đa tạ.”
“Bây giờ hai vị có thể đi hỏi thăm tin tức muội muội Trần gia, chỉ cần hỏi thăm để biết chắc tin tức là được, đừng hành động thiếu suy nghĩ, ba ngày sau, chúng ta tiếp tục bàn bạc.”
Huynh đệ Trần gia gật đầu, nghe ra Thẩm Diệu có ý đuổi khách, bọn họ cũng sảng khoái đứng dậy, Trần Nhạc Sơn nói: “Nếu cứu được muội muội, Thẩm tiểu thư đối với Trần gia là ân nhân, sau này nếu có việc cần giúp đỡ, Trần gia tất nhiên sẽ không từ chối. Chuyện lần này, xin đa tạ.” Dứt lời liền mang kiếm vội vàng rời đi, hy vọng nhanh chóng tìm được muội muội.
Quý Vũ Thư nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, hắn tưởng rằng biểu hiện của Thẩm Diệu mấy ngày trước đã đủ độc đáo, không ngờ hôm nay nàng vẫn làm người ta kinh ngạc. Người trong giang hồ kẻ nào cũng ngang ngược, Trần gia cũng vậy, hơn nữa chuyện này vốn là hai bên thỏa thuận mua bán, Thẩm Diệu chỉ cần nói hai ba câu, lại được Trần gia coi như ân nhân. Thái độ huynh đệ Trần gia đối với Thẩm Diệu lại hết sức khách khí, theo lời bọn họ, ngày sau Thẩm Diệu có gì khó khăn, còn có thể được Trần gia hỗ trợ, có thể kéo được quan hệ với Trần gia, đây đâu phải việc dễ dàng?
“Quý chưởng quỹ, bây giờ có thể tiếp tục bàn chuyện mua bán của chúng ta được rồi chứ?” Thẩm Diệu nhìn hắn.
“Điều kiện mà ngươi đưa ra hôm ấy, ta đã suy nghĩ.” Quý Vũ Thư làm bộ làm tịch sờ sờ cằm, bộ dáng khó xử: “Kỳ thật muốn làm ra tin tức này, thật sự rất nguy hiểm. Làm được tất nhiên là một chuyện vui lớn, nhưng nếu bị phát hiện, hiệu cầm đồ Phong Tiên của ta cũng coi như xong, ta thân là chưởng quỹ chắc chắn sẽ rơi đầu, người hầu từ trên xuống dưới, cũng theo ta táng mạng. Cho nên vụ mua bán này, ngươi bỏ ra là nhân mạch Thẩm gia cùng bạc, tạ trả giá là toàn bộ hiệu cầm đồ Phong Tiên và tính mạng, nói tới nói lui, ta vẫn thiệt thòi a.”
Thẩm Diệu thản nhiên liếc hắn một cái, nói: “Đã vậy, vụ mua bán này ngươi không nhận, ta đã biết, nãy giờ đã làm phiền Quý chưởng quỹ, xin cáo từ.”
Quý Vũ Thư còn chưa nói xong, thấy Thẩm Diệu đột nhiên thay đổi vẻ mặt muốn rời đi, hắn sợ tới mức không dám giả vờ nữa, vội vàng nói: “Ai ai ai, ta chưa nói xong mà. Sao các tiểu cô nương bây giờ đều thiếu kiên nhẫn như vậy chứ. Thẩm tiểu thư, ta tuy rằng cảm thấy việc này thực nguy hiểm, nhưng lần đầu gặp ngươi, ta đã cảm thấy hai ta thật là hữu duyên, ngươi xinh đẹp như tiểu thư, dù có yêu cầu gì đi nữa, đã là nam tử ai lại không đáp ứng. Ta là người yếu lòng, không chịu nỗi việc mỹ nhân ủy khuất, nếu ta không nhận vụ mua bán này, ta nghĩ ngươi sẽ không vui. Vì để ngươi vui vẻ, tánh mạng của ta có là gì chứ… Cho nên, vụ mua bán này, ta nhận, ta nhận a.”
Bên trong mật thất, nghe thấy những lời buồn nôn của Quý Vũ Thư, Cao Dương nhịn không được nhìn về phía Tạ Cảnh Hành: “Hắn có bị điên không? Độc phụ như vậy cũng dám trêu ghẹo? Đây không phải là thược dược cô nương, mà là hoa ăn thịt người cô nương a.”
Tạ Cảnh Hành nâng cao khóe miệng: “Hắn đúng là không biết sống chết.”
Mà Thẩm Diệu, người trực tiếp nghe những lời Quý Vũ Thư nói xong, dưới ánh mắt tha thiết nhiệt thành của Quý Vũ Thư, bình tĩnh nói: “Nếu đã như vậy, hiện tại chúng ta bắt đầu bàn bạc kế hoạch đi.”
Quý Vũ Thư lập tức ngồi nghiêm chỉnh: “Tốt, mời Thẩm tiểu thư.”
“Ở Minh Tề mọi người đều biết, 10 năm trước, bệ hạ gặp nguy, Dự thân vương lấy thân che chắn, giúp bệ hạ thoát chết, hắn thì bị cụt một chân. Thích khách kia chạy thoát.”
“Không sai.”
Thẩm Diệu mỉm cười: “Muốn truyền tin tức này thực ra rất đơn giản, gần đây Dự thân vương xử tử một thị vệ bên người, trùng hợp là tên thị vệ này, so với tên thích khách 10 năm trước, giống nhau như đúc, chỉ là trông già hơn một chút mà thôi.”
“Chuyện này...” Quý Vũ Thư ngẩn người, đột nhiên hiểu ra, chén trà trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Tin tức này, ta muốn truyền tới truyền lui, truyền đến tai thánh thượng.” Thẩm Diệu mỉm cười.
“Chuyện này là thật?” Quý Vũ Thư thử dò xét hỏi.
“Thiệt hay giả không cần biết, Quý chưởng quỹ nghĩ biện pháp làm cho nó biến thành sự thật, chẳng phải là được rồi sao.” Thẩm Diệu cười nói.
“Ngươi...” Quý Vũ Thư nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, sau một lúc lâu không nói ra lời. Hắn nghĩ người con gái nhỏ này, đúng là một yêu quái thành tinh.
“Nếu đã bàn bạc xong, ta cũng nên đi.” Thẩm Diệu đứng dậy: “Hy vọng động tác của Quý chưởng quỹ nhanh chóng một chút, ít nhất, phải đến tai hoàng đế trước khi trọng án diệt môn phủ Dự thân vương diễn ra.”
Nàng nói xong câu đó, nhìn cũng không nhìn Quý Vũ Thư một cái, xoay người rời đi. Hồng Lăng bên ngoài chờ đợi hồi lâu, thấy nàng đi ra, biết mua bán đã bàn xong, liền dẫn nàng rời khỏi.
Trong mật thất, Cao Dương trầm mặc một hồi, nói: “Thẩm gia lợi hại như vậy, ta cảm thấy không phải là chuyện tốt. Tình hình hiện tại sư nhiều cháo thiếu, ta nghĩ, Thẩm gia không thể lưu lại.”
“Lưu hay không lưu, tự ta có tính toán.” Tạ Cảnh Hành lười biếng nói: “Nhưng mà mượn tay Thẩm gia đối phó lão cẩu Dự thân vương, việc này cũng tốt.”
“Nhưng đến một ngày nào đó có lẽ Thẩm gia cũng sẽ đối phó ngươi như vậy.”
“Nếu bọn họ dám, ta cũng không ngại diệt cỏ tận gốc.” Con ngươi đen trắng rõ ràng hết sức xinh đẹp của Tạ Cảnh lóe lên: “Đồ vật ta cần đã tìm được chưa?”
Cao Dương lắc đầu.
“Ngày diệt môn hôm đó, ta tự mình đi một chuyến.” Tạ Cảnh Hành ngồi thẳng thân mình, thưởng thức ly ngọc trên tay: “Ta không tin, đồ vật ta muốn còn có thể bay?”
“Ngươi thật sự cho rằng, phủ Dự thân vương sẽ bị diệt môn sao? Mưu kế của Thẩm Diệu dù rất tốt, nhưng đến lúc hành sự, cũng có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn?” Tạ Cảnh Hành khẽ cười một tiếng, đôi mắt hoa đào làm say lòng người, nhưng chớp mắt một cái, ánh mắt lại lợi hại như đao, giống hệt mèo đang đùa bỡn chuột nói: “Từ lúc ta gặp nàng đến nay, chưa từng có việc nào ‘Ngoài ý muốn’ của nàng xảy ra cả.”
...
Thời gian trôi nhanh.
Tình hình Tướng quân phủ hiện tại hết sức kỳ quái, thời điểm chưa xảy ra chuyện không may, biểu hiện ra ngoài là sự hoà thuận, quan hệ các phòng tốt đẹp vui vẻ. Nhưng từ khi từ đường Thẩm gia bị cháy, cũng thiêu rụi sự tín nhiệm của vợ chồng Thẩm Tín đối với các phòng còn lại, quan hệ trở nên lạnh nhạt.
Thẩm Thanh đã không còn trong sạch, phải gả gấp đến phủ Dự thân vương, tất cả mọi người đều ngầm hiểu đây là chuyện đáng xấu hỗ. Nhưng Trần Nhược Thu và Thẩm Nguyệt vẫn hết sức cao hứng vội vàng chuẩn bị hôn lễ của Thẩm Thanh. Tuy nói kết thân với hoàng thất, cần phải biểu hiện vui vẻ, nhưng đều là người trong nhà, hiểu rõ mọi chuyện, thế mà vẫn có thể hào hứng như vậy, đúng là làm người ta lạnh lòng.
Nhiệm Uyển Vân và Thẩm Quý cãi nhau, lão phu nhân thiên vị Thẩm Quý, đối với nàng càng thêm bất mãn, không đem quyền quản gia trả lại cho nàng, ngược lại Trần Nhược Thu được lão phu nhân coi trọng, càng ngày càng ân cần. Nhiệm Uyển Vân phẫn nộ, bày tỏ sự oán giận đối với lão phu nhân, lão phu nhân càng tuyệt hơn, giữ Thẩm Nguyên Bách ở Vinh Cảnh Đường tự tay nuôi dưỡng, cách ly với Nhiệm Uyển Vân.
Đến lúc này, Thẩm phủ to lớn như vậy nhưng Nhiệm Uyển Vân lại thân cô thế cô. Hạ nhân trong viện dần dần nghiêng về phía Vạn di nương đang được sủng ái. Nhiệm Uyển Vân cả ngày ở Thải Vân Uyển, nếu không chửi ầm lên thì ôm Thẩm Thanh khóc rống, bộ dạng giống hệt kẻ điên.
Nhưng tất cả cùng Tây Uyển bên này không hề ảnh hưởng.
Vợ chồng Thẩm Tín cố ý xa cách Nhị phòng, Tam phòng, qua chuyện vừa rồi, bọn họ nhìn thấu sự vô tình vô nghĩa của Nhị phòng, Tam phòng. Đặt trường hợp mọi chuyện mà Thẩm Thanh gặp phải rơi trên người Thẩm Diệu, bọn họ tuyệt đối không nén giận, ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy, dù có liều mạng cũng phải làm rõ. Lại thêm hiện giờ Thẩm Diệu hiểu biết hơn trước, thái độ đối với bọn họ không còn hờ hững, làm bọn họ cảm thấy việc xin Văn Huệ đế ở lại Định kinh thật là đúng đắn.
Ở trong phòng, Bạch Lộ nói: “Đại thiếu gia vừa mang cho tiểu thư mấy món trang sức, cùng với ngân phiếu, nô tỳ đã cất vào hòm cho tiểu thư.”
Thẩm Diệu gật đầu, từ khi Thẩm Khâu biết nàng đến hiệu cầm đồ Phong Tiên, mỗi ngày đều mang đến những món đồ hắn được ban thưởng trong cung cho nàng, nếu không thì đưa bạc, hắn nói với nàng: “Muội muội, nếu không có bạc thì nói với ca ca, ca ca cho ngươi, đừng đến hiệu cầm đồ nữa. Muội muội của Thẩm Khâu này, sao phải đi cầm đồ mới có bạc chứ?”
Thẩm Diệu lười giải thích với hắn, hắn hiểu nhầm mà đưa bạc thì càng tốt, nàng cũng vui vẻ nhận.
Cách thời gian hẹn với huynh đệ Trần gia chỉ còn một ngày, ngày mai Thẩm Diệu phải đến hiệu cầm đồ Phong Tiên một chuyến, không biết Trần Nhạc Sơn, Trần Nhạc Hải đã điều tra được nơi giam giữ muội muội Trần gia hay chưa.
Cuộc đời tỷ muội Trần gia thật sự bi thảm. Thẩm Diệu vô tình mới biết được tin tức này, kiếp trước nàng gả cho Phó Tu Nghi, thời điểm Phó Tu Nghi đăng cơ, đối với Dự thân vương hết sức chán ghét. Phó Tu Nghi không phải Văn Huệ đế, Dự thân vương đối với hắn không có ân cứu mạng, là một hoàng đế vừa đăng cơ, có một vương thúc lúc nào cũng gây phiền phức cho mình ai có thể cao hứng.
Kiếp trước Trần gia ở Dự Châu, Giang Nam sau bao năm thu thập cuối cùng cũng có được tin tức tỷ muội Trần gia, bọn họ tổ chức ám sát Dự thân vương, đem chân còn lại của Dự thân vương phế đi, đáng tiếc cuối cùng Dự thân vương mạng lớn vẫn có thể sống sót. Sau khi thoát nạn, hắn giận dữ, muốn tra xét xem là ai đã ra tay, nên vứt bài toán này cho Phó Tu Nghi.
Trời đất bao la, muốn tra được thích khách này cũng không phải chuyện dễ, nhưng người của Hoàng đế trãi rộng thiên hạ, trong đó có không ít người của giang hồ, liền có người đề cử hiệu cầm đồ Phong Tiên với Phó Tu Nghi để thu mua tin tức.
Phó Tu Nghi không ra mặt, mà tìm người tin cậy dùng số tiền lớn mua tin về kẻ ám sát Dự thân vương. Hiệu cầm đồ Phong Tiên tiếp nhận vụ mua bán này, nhưng cứ kéo dài nói rằng không tra ra tin tức. Về sau, Phó Tu Nghi chính mình tra được, vì thế Trần gia ở Giang Nam gặp phải tai ương.
Kiếp này, từ lúc Dự thân vương đối với nàng nổi lên tâm tư vô sỉ, cấu kết với Nhiệm Uyển Vân bày mưu hãm hại nàng, Thẩm Diệu đã nghĩ đến bố cục này. Hết thảy mọi chuyện đều diễn ra theo dự tính, Thẩm Thanh bị lăng nhục, Nhiệm Uyển Vân phản kích, ngay cả chuyện Thẩm Thanh có thai ngoài ý muốn, nàng cũng đã tính trước hết thảy. Thuận theo tự nhiên, ở Hồi triều yến nàng tác động phơi bày sự việc, Thẩm Thanh phải gả cho Dự thân vương, Dự thân vương nổi giận.
Lúc này, Dự thân vương đem tất cả tinh thần để đối phó nàng, Trần gia có thể tận dụng cơ hội này âm thầm mưu tính. Về phần hoàng thất, càng dễ đối phó.
Thẩm Diệu suy đoán, kiếp trước hiệu cầm đồ Phong Tiên cố ý nói không điều tra được kẻ ám sát Dự thân vương. Thứ nhất, vì Quý Vũ Thư và huynh đệ Trần gia trước đó đã giao dịch nên phải bảo vệ khách hàng, thứ hai, có thể hiệu cầm đồ Phong Tiên cùng Dự thân vương có gút mắc gì đó mà nàng chưa biết.
Bởi thế mấy ngày trước nàng cố ý trước mặt Quý Vũ Thư, nói ra hai chữ “diệt môn”, Quý Vũ Thư lúc đó có vẻ ngạc nhiên, nhưng không có vui sướng, như vậy cho thấy, Quý Vũ Thư cùng Dự thân vương không hề có ân oán.
Nhưng những người đã chết một lần như nàng, có đôi khi cảm nhận trực giác hết sức mạnh mẽ. Phản ứng của Quý Vũ Thư chẳng những không đánh tan được nghi ngờ trong lòng Thẩm Diệu, mà còn làm nàng dâng lên một mối hoài nghi khác, một cảm giác mơ hồ không thể giải thích được.
Có lẽ sau lưng hiệu cầm đồ Phong Tiên còn có chủ tử khác, không phải Quý Vũ Thư.
Nếu vậy, người ở sau bức màn này là ai?
Thẩm Diệu không đoán được, nàng vốn cho rằng kiếp trước nàng là hoàng hậu, theo bên người Phó Tu Nghi, bí mật to hay nhỏ đều nắm trong tay, nay xem ra, bên trong bí mật lại còn có bí mật khác, nhìn mãi không thấu, so với tưởng tượng của nàng còn hung hiểm hơn nhiều.
Nhưng dù thế nào, phủ Dự thân vương, nàng muốn diệt, mạng của Dự thân vương, nàng muốn lấy. Về phần Thẩm Thanh, tất nhiên sẽ bắt nàng ta sống không bằng chết. Kiếp trước khi nàng ở trong lao ngục, Thẩm Thanh từng đến chế giễu nàng, kiếp này nàng muốn trả lại y như vậy.
Sương Giáng ôm một chậu hoa đi đến, cười nói: “Hôm qua nắng đẹp, nô tỳ liền mang chậu hoa ra phơi nắng, tiểu thư nói nắng nhiều ngày như vậy có thể hôm nay sẽ có tuyết rơi, bảo nô tỳ lấy ô che chở chậu hoa, nô tỳ lúc ấy còn không tin, không ngờ sáng sớm hôm nay đã có tuyết, cũng may là nghe lời tiểu thư, nếu không mấy chậu hoa này phải chịu cảnh thê thảm, nô tỳ cũng gặp rắc rối a.”
“Ngươi nói phải, tiểu thư làm gì cũng có chuẩn bị trước.” Bạch Lộ cười nói: “Đoán trước tình huống, dự kiến những vấn đề có thể phát sinh, mỗi khi đến thời điểm mấu chốt, đều phát huy tác dụng, giúp chúng ta dễ dàng xử lý, tính tình này của tiểu thư thật vững vàng ổn thỏa, rất tốt a.”
Thẩm Diệu mỉm cười, đôi mắt sáng ngời nhìn ra ngoài cửa sổ, kiên định như bàn thạch, khẽ nói: “Cũng bình thường thôi, bởi vì ta không thích có chuyện ‘ngoài ý muốn’.”
------ Lời tác giả ------
Nương nương (Thẩm Diệu): Ta không thích ‘ngoài ý muốn’.
Tiểu Hầu gia: Lão tử chính là ‘ngoài ý muốn’ của nàng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...