Mỗi ngày, không ít cô nương bị đưa vào Tam Phúc Ban, có cô nương trẻ tuổi, cũng có người đã sắp hoa tàn ít bướm, nhưng tất cả đều chung một số phận, đó là nửa đời sau hầu như không có đường ra, trước mắt các nàng chỉ còn lại sự tuyệt vọng và một kết cục ảm đạm.
Hôm nay cũng giống như vậy.
Hai tiểu nha đầu trong veo như nước bị đưa vào, nhìn họ tràn đầy sức sống, không giống các nữ nhân tiều tụy héo úa ở đây, có cảm giác không hợp với nơi này.
“Ta thấy không cần sửa soạn.”Tú bà vẻ mặt dữ tợn, liếc nhìn hai người bắt bẻ “Bộ dạng xinh đẹp, da mềm thịt non, không cần trang điểm thêm nữa, trực tiếp mang vào trà thất đi. Ai da, không biết có thể kiên trì bao lâu đây”.
Hai tiểu nha đầu đã sợ tới mức lạnh run, hai người này không phải ai khác, chính là người “được” Nhiệm Uyển Vân đặc biệt chiếu cố bán vào kĩ viện Diễm Mai và Thủy Bích.
Hai người hầu hạ Thẩm Thanh từ nhỏ, được Thẩm Thanh yêu thích trước nay chưa từng chịu khổ, nay lại thấy địa ngục trần gian trước mắt sớm sợ đến nỗi khóc không ra nước mắt. Một lời của tú bà vừa nói ra đã đập tan hi vọng duy nhất của các nàng: “Nhìn kĩ cho ta, đừng để các nàng tự vẫn.”
Nếu không thể chết, vậy chỉ còn một con đường duy nhất là trở thành nữ tử phong trần hạ đẳng, mỗi ngày không ngừng tiếp khách. Nghĩ vậy, Diễm Mai cùng Thủy Bích cảm thấy trời đất như đảo lộn.
Lúc này, ngoài cửa Tam Phúc Ban xuất hiện một nam tử trẻ tuổi, khí khái toàn thân không giống những hán tử làm việc nặng nhọc thường ra vào nơi đây mua vui. Một cô nương nghênh tiếp ở cửa tiên lên hỏi: “Vị tiểu ca này có phải muốn lên lầu để tìm các cô nương ở lâu các không?”.
Bóng gió chính là là, với thân phận của chàng trai này, nếu muốn mua vui, cũng không cần tìm ở chỗ hạ đẳng này, tầng này chỉ dành cho những hán tử cùng khổ đến để phát tiết.[Edit: Nhạc Nhạc Hi Hi + Beta Tiểu Vũ]
“Lời này có ý gì?”Nam tử trẻ tuổi nghe vậy thấp giọng hỏi “Nơi này của các ngươi có cô nương mới tới không?”.
Cô nương đứng ở cửa hơi ngạc nhiên nhưng trong lòng lập tức hiểu rõ. Có lẽ người này tới đây tìm mới mẻ, chuyện này cũng không lạ, người phú quý luôn có đủ trò tiêu khiển. Giá thành ở Tam Phúc Ban rẻ mạt, ai cũng có khả năng vui đùa ở đây. Nàng cười nói “Vị tiểu ca này đến thật đúng lúc, hôm nay có hai tiểu nha đầu mới tới, là nha hoàn nhà quan phạm sai lầm, bộ dạng xinh đẹp, chỉ là giá hơi cao một tí”.
“Mang ta đi nhìn xem”.
Một nữ tử dẫn đường mang nam tử vào trà thất.
Tam Phúc Ban sở dĩ là tầng thấp nhất của kỹ viện không chỉ vì người đến đây tìm vui đều là hán tử làm việc ở nơi cực nhọc mà còn vì giá cả các cô nương ở đây rất rẻ. Chỉ cần gọi một chén trà, nếu cô nương tay nghề khá hơi chút, giọng nói ôn nhuyễn có thể làm khách bỏ tiền thêm một đĩa điểm tâm đã là rất tài giỏi.
Nói thì nói như vậy nhưng đa số khách đến đây cũng chỉ uống trà. Thứ nhất là vì các cô nương không muốn hao tổn tâm thần, kiếm được nhiều bạc cũng không đến tay các nàng, thứ hai khách tới đây phần lớn đều keo kiệt, căn bản không muốn tốn thêm một đồng.
Mà hôm nay, người trẻ tuổi này lại gọi một bình trà cùng một mâm điểm tâm, đối với Tam Phúc Ban mà nói, đây đã là một khách nhân hào phóng. Nữ tử dẫn đường vội vàng gọi người đem hai nha đầu vào.
Diễm Mai cùng Thủy Bích bị cưỡng ép thay đổi một bộ xiêm y thật mỏng, lòng đầy khuất nhục đi tới trà thất. Ngày mùa thu trở lạnh, quần áo lại mỏng manh, lòng họ thật sự sợ hãi.
Nữ tử dẫn đường kia mang người tới, hướng tới nam tử tre tuổi nịnh nọt nói: “Tiểu ca từ từ dùng trà, nô tỳ xin lui xuống”. Đi ngang qua Diễm Mai cùng Thủy Bích lại đổi giọng uy hiếp nói, “Hầu hạ vị gia này cho tốt”.
Sau khi nữ tử rời đi, Diễm Mai do dự một chút, thấy người trẻ tuổi không có động tác gì, nhỏ giọng nói “Gia…” Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền cảm thấy khuất nhục thật lớn. Khi hầu hạ ở Thẩm Phủ, các nàng là nha hoàn bên người Thẩm Thanh, đừng nói ở Thải Vân Uyển, dù là người hầu trong toàn bộ Thẩm Phủ, nhìn thấy các nàng cũng phải cung kính. Nay rơi vào hoàn cảnh này, sắp bị nam tử xa lạ lăng nhục còn phải gượng cười tiếp đón.
Mà hết thảy những điều này là do Nhiệm Uyển Vân ban tặng, là Nhiệm Uyển Vân ném các nàng xuống kĩ viện này. Mười mấy năm chủ tớ tình thâm, một khi xảy ra chuyện, so với kẻ thù cũng không bằng.
“Các ngươi có muốn rời khỏi nơi này?”. Nam tử trẻ tuổi đột nhiên mở miệng.
Diễm Mai cùng Thủy Bích sửng sốt, Diễm Mai lập tức khôi phục tinh thần, quỳ xuống nói “Nếu gia có thể mang chúng ta ra ngoài, nô tỳ nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp”.
Đối với Diễm Mai mà nói, ở lại nơi này sống không bằng chết, chi bằng đi theo một nam nhân, ít nhất tránh được cảnh xuất đầu lộ diện, mỗi ngày chịu nhục nhã.
Thủy Bích được lời nói của Diễm Mai nhắc nhở cũng quỳ xuống dập đầu “Cầu gia cứu chúng nô tỳ! Gia…gia muốn gì chúng nô tỳ cũng bằng lòng”.
Người trẻ tuổi nghe vậy, suýt nữa bị sặc nước trà, không được tự nhiên xoay đi. Người này không phải ai khác, chính là hộ vệ ngoại viện của Thẩm gia - Mạc Kình. Hắn theo lệnh Thẩm Diệu, đi đến Tam Phúc Ban, nghĩ đến bản thân còn có nhiệm vụ quan trọng, hắn gạt bỏ xấu hổ nói “Ta có thể mua khế ước bán thân của các ngươi, các ngươi không cần theo ta, ta thả các ngươi tự do.
Diễm Mai cùng Thủy Bích nghe vậy, kinh ngạc nhìn chằm chằm Mạc Kình, các nàng không rõ vì sao người này lại làm như vậy, nam nhân tới đây đều để tìm vui. Nhưng người trước mặt này không giống như người làm lao động nặng nhọc. Diễm Mai tỉnh táo hỏi “Gia muốn chúng nô tỳ làm gì?”.
“Đơn giản lắm.” Mạc Kình nói “Nghe nói hai người các ngươi là nha hoàn bên người của đại tiểu thư nhị phòng Thẩm Phủ, sao lại rơi vào hoàn cảnh như thế này?”.
Thủy Bích cắn môi, giọng căm hận “Chủ nhân nói chúng ta làm sai nên bị trục xuất khỏi Thẩm Phủ, nhưng mà chúng ta không biết mình sai điều gì, chúng ta là nô tỳ, chủ nhân nói cái gì thì chính là cái đó thôi”.
Cho đến tận hiện tại, Diễm Mai và Thủy Bích chưa từng nhắc đến trọng điểm trong đó, các nàng đối với Nhị phòng vẫn còn chút tình xưa nghĩa cũ…
Mạc Kình nói “Vậy các ngươi có hận không?”.
Hai người trầm mặc.
Hận! Tất nhiên là hận. Nếu làm sai chuyện, chủ nhân ban ly rượu độc chết một cái là xong, nhưng hết lần này đến lần khác lại dung phương thức làm cho người ta sống không bằng chết, làm cho người ta giống như cái xác biết đi tồn tại trên cõi đời này. Các nàng sai cái gì? Đêm đó các nàng cũng không biết là xảy ra chuyện gì, không tìm thấy Thẩm Thanh là các nàng sai. Tuy rằng cũng đau lòng tiểu thư nhà mình gặp chuyện không may, nhưng chủ nhân lại đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu các nàng thì chỉ có thánh nhân mới không oán hận.
Mạc Kình thấy hai người im lặng lại nói “Ta nghĩ các ngươi chắc chắn là hận đi. Diễm Mai, ta nghe nói ngươi có một thân muội muội là nha hoàn nhị đẳng ở nhị phòng Thẩm Phủ. Thủy Bích, ngươi ở Thẩm Phủ được người yêu thích, tỷ muội xung quanh chắc cũng không thiếu”.
Diễm Mai cùng Thủy Bích trong lòng kinh sợ, người này đã điều tra rõ ràng về các nàng. Đúng như Mạc Kình nói, thời điểm Diễm Mai cùng Thủy Bích được mua vào Thẩm Phủ đều nói mình là cô nhi để được tuyển chọn. Nhưng Diễm Mai có một muội muội ruột là nhị đẳng nha hoàn trong viện Nhiệm Uyển Vân, Thủy Bích ở Thải Vân Uyển cũng có giao tình sâu đậm với rất nhiều tỷ muội.
“Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, ta mang các ngươi rời đi, các ngươi phải tìm phương pháp nói cho ta biết tin tức của nhị phòng”.
Hai người lập tức ngẩng đầu. Diễm Mai thất thanh nói “Ngươi sẽ đối phó nhị phu nhân!”.
Người này đã điều tra về các nàng, muốn các nàng tiết lộ tin tức của nhị phòng tương đương với việc sắp đặt một cây cọc ngầm. Tuy không thể trở lại Thẩm Phủ, nhưng tỷ muội các nàng còn ở nhị phòng, muốn có được tin tức, tất nhiên không khó.
“Ngươi muốn làm gì?”. Thủy Bích hỏi.
“Chuyện này thì có liên quan gì đến các ngươi?”. Mạc Kình nói “Nhị phu nhân đem các ngươi bán vào cửu đẳng kỹ viện, muốn các ngươi sống không bằng chết, chẳng lẽ các ngươi còn niệm tình chủ tớ? Người không vì mình trời tru đất diệt, các ngươi muốn làm người trung thành ta cũng không cản, nhưng ta không có nhiều thời gian nói lời vô nghĩa, dù sao nếu giao dịch này không thành ta cũng chẳng tổn hại gì”. Nói xong, hắn đứng dậy, làm bộ phải rời đi.
“Gia, xin dừng bước!”. Diễm Mai đột nhiên mở miệng “Nô tỳ nguyện ý cùng gia giao dịch, chỉ cần gia có thể mang ta rời khỏi nơi này, muốn ta làm gì ta cũng sẽ làm”.
“Diễm Mai…”. Thủy Bích rối rắm.
“Thủy Bích, ngươi ngẫm lại đi, ngươi đối đãi với phu nhân như thế nào, phu nhân lại đối đãi như thế nào với ngươi, vị gia này nói đúng, người không vì mình trời tru đất diệt, chẳng lẽ ngươi muốn cả đời ở lại nơi này, giống những nữ nhân kia, bị người giày xéo, sinh bệnh cũng vẫn không ngừng tiếp khách hay sao?”. Diễm Mai nói những lời này vừa nhanh vừa vội, trong lời nói còn chứa một tia ngoan ý (“ngoan” trong “ngoan độc”). Thủy Bích nghĩ đến những nữ nhân ốm yếu bệnh tật ngoài kia, không khỏi rùng mình, vội vàng nói “Nô tỳ cũng nguyện ý làm theo lời gia”.
“Như vậy giao dịch xem như đạt thành”. Mạc Kình cười nói, trong lòng kinh sợ dự đoán của Thẩm Diệu. Trước khi đi Thẩm Diệu đã nói, trưởng quản nhị phòng - Nhậm Uyển Vân, là người rất lợi hại, thủ đoạn thu phục lòng người cao minh, hạ nhân ở Thải Vân Uyển hết mực trung thành, mặc dù đã bị vứt bỏ, nhưng muốn Diễm Mai cùng Thủy Bích lập tức nhận lời không phải là dễ. Bất quá không cần quá lo lắng, chỉ cần lấy thảm trạng của những nữ nhân ở Tam Phúc Ban nhắc nhở các nàng. Trong lòng các nàng đối với Nhiệm Uyển Vân đã có oán hận, cộng với việc sợ hãi nơi này, chắc chắn sẽ đáp ứng điều kiện Mạc Kình đưa ra.
“Gia khi nào thì có thể mang chúng ta khỏi đây?”. Diễm Mai vội vàng hỏi.
“Ngay hôm nay! Ta sẽ an bài để các ngươi cùng bọn tỷ muội gặp mặt, các ngươi cứ cách một ngày thì đem tin tức nhị phòng báo lại với ta. Đừng nghĩ đến chuyện giờ trò đem giao dịch này báo cho nhị phòng để lập công chuộc tội, nhị phòng chắc chắn sẽ không tin.” Cuối cùng Mạc Kình còn phải Uy hiếp một cái: “Ta có thể cứu các ngươi ra khỏi nơi này, thì cũng rất dễ dàng mang các ngươi trở lại, không người nào có thể cứu.”
Diễm Mai cùng Thủy Bích nhìn thấy sát khí trong mắt Mạc Kình tim giật thót lên một cái, ngay cả điểm nhỏ may mắn cũng không có. Đều quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu nói “Nô tỳ không dám, chắn chắn làm theo căn dặn của gia”.
Mạc Kình ra khỏi trà thất. Tú bà thấy hắn nhanh như vậy liền đi ra, tưởng rằng Diễm Mai cùng Thủy Bích hầu hạ không chu đáo, vội vàng nói “Vị tiểu ca này có gì không vừa ý sao? Hai tiểu tiện nhân kia hôm nay mới tới, chưa biết quy củ, dạy dỗ một chút thì tốt rồi. Nếu tiểu ca thích, nơi này còn có các cô nương khác”.
“Không cần”. Mạc Kình nói “Ta muốn mua hai người các nàng”.
Tú bà sửng sốt, Tam Phúc Ban trước nay chưa từng có cô nương được người mua nha. Điều này không hợp quy củ, vì phần lớn nữ nhân vào đây đều là người mang tội, mục đích của người đem các nàng tới đây là để tra tấn. Tú bà ra vẻ khổ sở nói “Vị tiểu ca này, chúng ta ở đây có quy cũ, các cô nương không bán ra ngoài”.
“Một trăm lượng”. Mạc Kình lấy ngân phiếu từ trong tay áo, huơ huơ trước mặt tú bà.
Tú bà thấy tiền con mắt sáng lên, cười như đóa hoa cúc, lập tức đoạt lấy ngân phiếu, chỉ sợ hắn đổi ý “Được tiểu ca yêu thích là phúc khí của hai nha đầu này, nô tỳ lập tức mang khế ước bán mình của bọ họ đến. Bất quá xin tiểu ca chớ để người khác nhận ra bọn họ, nếu không Tam Phúc Ban của nô tỳ sẽ gặp phiền toái, mà bản thân tiểu ca cũng gặp điều không may.”
Một trăm lượng bạc, ở thanh lâu tầng trên, dù là kỹ nữ được người yêu thích cũng không bán được giá này, cho dù Diễm Mai cùng Thủy Bích không ăn không uống, tiếp khách đến chết già cũng chưa chắc kiếm được năm mươi lượng. Kỹ viện là nơi mua bán, tiền chính là đạo lý. Tròng mắt tú bà xoay chuyển, nghĩ muốn tránh phiền phức, đối với bên ngoài phải nói hai nha đầu này chịu đựng không nổi, đã chết rồi.
Tú bà vô cùng vui mừng tiễn Diễm Mai cùng Thủy Bích ra đi. Mạc Kình lại có chút hối hận. Một trăm lượng a, đó là số tiền không nhỏ, hắn thật đau lòng, Kinh Trập nói Thẩm Diệu phải bán một hộp trang sức mới có được. Nay vì chuộc thân cho hai nha hoàn, chỉ để cài cơ sở ngầm, Mạc Kình thấy không đáng, nhưng cũng không dám cãi.
Bên cửa sổ Khoái Hoạt Lâu phía đối diện, xuất hiện một người áo đen “Chủ tử, đã điều tra được, người nọ là hộ vệ Thẩm Phủ, hắn mua hai nha đầu từng là nha hoàn bên người của đại tiểu thư nhị phòng Thẩm Phủ - Thẩm Thanh, ý đồ muốn sắp xếp cơ sở ngầm, chủ nhân phía sau còn chưa điều tra ra”.
Nội dung Mạc Kình cùng hai Diễm Mai, Thủy Bích thương lượng, người này nghe được toàn bộ, cho thấy thân thủ hắn cực cao, ngay cả Mạc Kình cũng không phát hiện mình bị theo dõi.
Cao Dương nheo mắt “Xem ra Thẩm phủ cũng không phải thái bình như bề ngoài, người kia ngay cả nha hoàn cũng không buông tha, thật là vô khổng bất nhập*.” (*ý là chỗ nào cũng có thể tìm ra kẽ hở, lợi dụng hết mức)
“Chủ tử, có muốn tra người kia không?”. Người áo đen hỏi thiếu niên mặc tử y.
“Không cần, ta đã biết người nọ là ai”. Tạ Cảnh Hành nhướng mày.
“Ngươi biết?”. Cao Dương nhìn về phía hắn tò mò hỏi “Là ai vậy?”.
Tạ Cảnh Hành cười cười. Thẩm Diệu tìm một hộ vệ võ công cao cường, tuy kém thủ hạ của hắn, nhưng cũng đủ để ứng phó Thẩm phủ. Nay ngay cả Tam Phúc Ban tiểu nha đầu cũng không tha, xem ra cũng sắp ra tay.
Bất quá chuyện này không liên quan đến hắn.
“Sơn Lang!” Tạ Cảnh Hành nói với người áo đen “Truyền tin cho Vũ Thư, bảo hắn nhanh chóng trở lại kinh thành”.
“Ngươi...” Thần sắc Cao Dương nghiêm lại “Không phải không tìm được vật đó, ngươi điều hắn trở về làm gì?”.
“Tiên hạ thủ vi cường”. Thiếu niên thản nhiên nói.
…
Thời gian trôi qua, Tướng Quân phủ dường như khôi phục sự yên tĩnh.
Thẩm Diệu bị cấm túc đã lâu, mấy ngày nay nàng không đến Quảng Văn Đường. Cốc Vũ cùng Kinh Trập sợ nàng trễ nãi công khóa, nhưng Thẩm Diệu lại không để bụng. Ở Quảng Văn Đường chỉ dạy thi từ ca phú, nhứng thứ này không có tác dụng lớn, không bằng ở lại trong phủ tìm hiểu chút việc.
Nếu nói mấy ngày này có gì vui thì chính là việc Mạc Kình thu mua được Diễm Mai cùng Thủy Bích, lại sắp xếp để hai nàng gặp lại tỷ muội. Thủy Bích khá tốt, Xuân Đào là muội muội Diễm Mai, sau khi hay tin tỷ tỷ bị bán vào kỹ viện vẫn ấp ủ ý muốn báo thù, đáng tiếc nàng địa vị thấp kém, có lòng nhưng không có sức. Nay gặp lại tỷ tỷ, biết chuyện tỷ tỷ vô sự, lập tức đáp ứng truyền tin cho Mạc Kình. Nhắc tới cũng đúng dịp, Diễm Mai và Thủy Bích rời đi, vị trí thiếp thân nha hoàn của Thẩm Thanh liền trống, Nhiệm Uyển Vân thấy Xuân Đào lanh lợi, liền để Xuân Đào làm thiếp thân nha hoàn cho Thẩm Thanh, tin tức của Xuân Đào càng thêm linh thông.
Bệnh tình Thẩm Thanh chuyển biến càng ngày càng tốt, chẳng qua là vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, có đôi khi tinh thần hoảng hốt, chỉ cần nhắc tới chuyện kia chỉ biết sợ hãi run lẩy bẩy, ước chừng cần phải tịnh dưỡng thêm
Một hôm, Nhiệm Uyển Vân lại phát giận, đập nát tất cả chén trà ở trong phòng. Tính tình Nhiệm Uyển Vân càng ngày càng kém, lúc trước mọi việc thuận lợi, nàng cũng đặc biệt ôn hòa bình thản, nay động một chút lại phạt người, Thải Vân Uyển cả ngày âm u.
“Người kia thật không có lương tâm!” Nhiệm Uyển Vân giận dữ nói “Cả ngày chỉ biết tìm hồ ly tinh trong viện, Thanh Nhi thành ra thế này, hắn cũng chỉ đến xem một vài lần, thật là không có lương tâm mà!”.
Nàng đang mắng Thẩm quý, hạ nhân trong phòng thở cũng không dám thở mạnh. Kỳ thật, Nhiệm Uyển Vân phẫn nộ cũng không phải vì chuyện này, mà là vì chuyện nàng truyền tin tức cho Dự thân vương nói rõ đêm hôm đó Thẩm Diệu cùng Thẩm Thanh thay mận đổi đào bị Thẩm Quý ngăn lại. Hơn nữa không biết Thẩm Quý dùng biện pháp gì, đến nay Dự thân vương dường như vẫn không hay biết. Vốn nàng muốn lợi dụng Dự thân vương trừng trị Thẩm Diệu, giờ bị Thẩm Quý phá rối, Nhiệm Uyển Vân không cam lòng, chỉ có thể đem tất cả oán khí dồn lên người Thẩm Diệu.
Đang nghĩ tới chuyện này, lại nghe thấy buồng trong truyền đến một trận kinh hô, Nhiệm Uyển Vân điều chỉnh sắc mặt, vội vàng đi xem, chỉ thấy Xuân Đào đang bưng chén nhỏ dỗ Thẩm Thanh ăn cháo, lại không biết vì sao Thẩm Thanh nằm úp sấp nôn ọe.
“Sao lại thế này?” Nhiệm Uyển Vân lớn tiếng quát, trừng mắt nhìn Xuân Đào “Để ngươi chiếu cố tiểu thư, ngươi lại nhàn hạ như vậy!”.
“Nô tỳ đáng chết!” Xuân Đào vội vàng quỳ xuống nói “Không biết vì sao nhiều ngày nay tiểu thư thường xuyên buồn nôn, mới vừa rồi lúc ăn cháo lại tái phát. Nô tỳ cả gan nói một câu, hay là phu nhân thỉnh đại phu, sợ là tiểu thư ăn không tiêu”.
Mấy ngày nay, vì vết thương bên ngoài của Thẩm Thanh đã tốt lên nhiều nên đại phu không thường xuyên đến nữa, Thẩm Thanh chỉ cần tịnh dưỡng tinh thần, Nhiệm Uyển Vân thường xuyên ở bên nữ nhi, giúp nàng khôi phục thần trí, nay nghe Xuân Đào nói như vậy, trong lòng lo lắng, đang muốn gọi Thải Cúc đi mời đại phu, đột nhiên nghĩ đến điều gì, nhìn về phía Xuân Đào, sắc mặt tái mét hỏi “Ngươi nói, Thanh Nhi nhiều ngày nay thường xuyên nôn mửa?”.
“Đúng vậy” Xuân Đào có chút khó hiểu “Thức ăn ở trù phòng đặc biệt sạch sẽ. Nhưng tiểu thư vừa ngửi mùi lại thấy buồn nôn”.
Nhiệm Uyển Vân che ngực, trong lòng nổi lên một trận phong ba. Xuân Đào tuổi nhỏ, không hiểu chuyện này, nàng là người từng trải, Thẩm Thanh như vậy, không lẽ là có thai???
Trước mắt Nhiệm Uyển Vân tối sầm, suýt nữa hôn mê bất tỉnh, nha hoàn Hương Lan vội vàng đỡ lấy nàng “Phu nhân!”.
“Cầm thiếp của ta, mời Trần đại phu đến” Nhiệm Uyển Vân kinh hoàng nhìn Thẩm Thanh, vỗ vỗ ngực nói.
Xuân Đào cúi đầu, không ai nhìn thấy trong mắt nàng chứa đầy ý cười.
Là nha hoàn bên người Thẩm Thanh, không phải hôm nay Xuân Đào mới phát hiện Thẩm Thanh bị chứng buồn nôn, ước chừng đã được một khoảng thời gian, nhưng nàng không báo với Nhiệm Uyển Vân, mà lại truyền tin cho Mạc Kình. Mạc Kình lại bảo nàng, nếu Nhiệm Uyển Vân không phát hiện, tạm thời tiếp tục Nhiệm Uyển Vân, có gì thì tính sau.
Tính ra thì vận khí của Xuân Đào không tệ, nhiều ngày như vậy, Nhiệm Uyển Vân cũng không phát hiện Thẩm Thanh có vấn đề, cho đến hôm nay.
Dưới sự thúc giục của Hương Lan, Trần đại phu chạy đến rất nhanh. Trước đây vết thương ngoài da của Thẩm Thanh cũng là hắn điều trị. Hắn là đại phu mà nhà mẹ đẻ Nhậm Uyển Vân cho nàng lúc xuất giá. Đôi khi Nhiệm Uyển Vân muốn xử lý cơ thiếp, chút chuyện không thuận tiện đều nhờ Trần đại phụ hỗ trợ, hắn là tâm phúc, Nhiệm Uyển Vân cũng không cần kiêng dè.
Nhiệm Uyển Vân nhìn Trần đại phu bắt mạch cho con gái, Thẩm Thanh có chút sợ hãi, ngã vào trong lòng Nhiệm Uyển Vân, Trần đại phu thu tay, ngưng trọng nhìn Thẩm Thanh, sau đó hướng Nhiệm Uyển Vân lắc đầu.
“Tất cả các ngươi lui ra ngoài” Nhiệm Uyển Vân nói với hạ nhân đang ở trong phòng.
Hương Lan, Thải Cúc cùng Xuân Đào vội vàng lui ra ngoài.
Sau khi bọ họ rời đi, Trần đại phu mới thở dài, hướng Nhiệm Uyển Vân nói: “Đại tiểu thư là có hỉ mạch”.
Tuy rằng đã sớm đoán ra, nhưng nghe đại phụ khẳng định, chút hi vọng mong manh bị đánh tan, Nhiệm Uyển Vân cảm thấy đất trời đảo lộn. Nàng nhìn Trần đại phu, thanh âm không khỏi run rẩy “Đại phu có thể làm cho đứa nhỏ biến mất không, Thanh nhi tuổi còn nhỏ, nàng không thể… Không thể để chuyện này lộ ra ngoài”.
Người bị làm nhục nếu giấu diếm tốt sau này không phải là không có đường ra, nhưng nếu có đứa nhỏ, lại là con tư thông đây chính là thứ chặn đường ra của Thẩm Thanh.
“Đại tiểu thư thân mình vốn mảnh mai, tuổi lại còn nhỏ” Trần đại phu nói “Nếu làm nàng sẩy thai (Nhược Nhược Hi Hi: huhu…lần đầu edit, đã gặp cảnh đối thoại như vầy, cảm thấy chính mình gõ ra những chữ này cũng là tội lỗi), chỉ sợ sẽ tổn thương thân thể, ngày sau khó có thể sinh con”.
Một chuyện tiếp một chuyện đả kích Nhiệm Uyển Vân. Nếu Thẩm Thanh mất đi năng lực sinh con, ngày sau dù có tìm được nhà chồng, nhưng nữ nhân không có con cái, cuối cùng rơi vào kết cục gì, Nhiệm Uyển Vân rõ ràng hơn ai hết. Nữ nhân không con, giống như làm tướng mà không có binh, cuối cùng sẽ thất bại…
“Hơn nữa, cơ thể tiểu thư chưa hoàn toàn khôi phục, thai nhi lại lớn, nếu làm cho sẩy thai, quả thật rất nguy hiểm” Trần đại phu lại nói.
“Không…không thể bỏ đứa nhỏ” Nhiệm Uyển Vân ngây ra, nhìn Thẩm Thanh trong ngực, không khỏi bi ai “Thanh nhi số khổ của ta!”.
Nếu bỏ đứa nhỏ, có thể Thẩm Thanh sẽ chết, cho dù bảo toàn được mạng nhỏ, ngày sau cũng không thể sinh con. Dù thế nào cũng phải giữ lại thai nhi, nhưng như vậy Thẩm Thanh ngày sau phải tính toán thế nào, đây là bài toán không có lời giải, Nhiệm Uyển Vân trong lòng tuyệt vọng.
Ngoài cửa, Xuân Đào nhỏ giọng nói “Hương Lan tỷ tỷ, đại tiểu thư…đại tiểu thư có phải…?”.
“Xuỵt” Hương Lan lạnh giọng cảnh cáo “Bớt nhiều chuyện, nếu bị nhị phu nhân nghe được, ngươi sẽ không có quả tốt để ăn.”
“Ai!” Thải Cúc than thở nói “Chuyện này phải làm sao bây giờ”. Nàng cùng Hương Lan sớm đoán được rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu Thẩm Thanh có thai, Thải Vân Uyển ngày sau thế nào, chỉ sợ đi một bước cũng phải tính toán thật tốt.
Xuân Đào bĩu môi, trong mắt lại hiện lên tia đắc ý.
Trần đại phu rời khỏi Thẩm Phủ, trở về nhà mình – tiểu viện ở thánh bắc, nhìn thấy vợ con ra đón, không khỏi lau mồ hôi.
Hôm nay, trước khi hắn đi chẩn mạch đã nhận được một phong thư, bảo hắn khi xem bệnh cho Thẩm Thanh, phải nói thai nhi không thể bỏ, nếu không nghe theo, sẽ giết già trẻ gái trai cả nhà hắn, kèm theo lá thư còn có trâm hoa của vợ hắn. Trần đại phu trong lòng sợ hãi, thời điểm bắt mạch, dựa theo căn dặn trong thư nói ra.
Hắn vốn nhận một số tiền lớn từ Nhiệm Uyển Vân để làm việc cho nàng, nay phản bội chủ tử, trong lòng vừa kinh vừa sợ, âm thầm cân nhắc việc rời khỏi kinh thành. Tuy vậy, trong lòng Trần đại phu vẫn có chút nghi hoặc, theo lời Nhiệm Uyển Vân, đến hôm nay nàng mới phát hiện Thẩm Thanh bị chứng buồn nôn, vậy người uy hiếp hắn rốt cuộc làm sao biết được việc này?
Tại Tây viện, Cốc Vũ đi đến, bên tai Thẩm Diệu đang chơi cờ nói nhỏ vài câu. Lát sau, Thẩm Diệu nở nụ cười “Làm tốt lắm! Đã đưa bạc cho Trần đại phu chưa?”.
“Mạc Kình đã đưa đi” Cốc Vũ nói “Tiểu thư vì sao tặng hắn nhiều bạc như vậy? Nếu đã lấy mạng người ra uy hiếp. Hắn dù muốn dù không cũng phải làm”.
“Nói như vậy cũng không đúng” Thẩm Diệu thả quân cờ trong tay mỉm cười “Đã là người thì sẽ luôn thay đổi. Bị uy hiếp như vậy, Trần đại phu sớm hay muộn cũng mang theo cả nhà rời khỏi kinh thành. Nếu ta cho hắn thật nhiều tiền, ngươi nghĩ hắn sẽ làm như thế nào?”.
“Nô tỳ không biết” Cốc vũ lắc đầu.
“Hắn sẽ nghĩ, dù sao cũng đã phản bội, chi bằng lấy nhiều bạc một chút mới không ủy khuất chính mình, loại chuyện nhận tiền phản bội chủ nhân, hắn tự nhiên sẽ muốn che giấu, dù xảy ra chuyện gì hắn cũng sẽ ra sức bảo vệ, không để chuyện này bị vạch trần”.
Cốc vũ hơi sững sờ, trong lòng không rõ là cảm giác gì. Tiểu thư nhà mình khi nào thì tài giỏi đến mức trong lòng người khác nghĩ cái gì cũng biết. “Nhưng mà…” Cốc Vũ nghi hoặc hỏi “Chúng ta ép hắn nói nư vậy, rốt cuộc để làm gì?”.
Để làm gì?
Thẩm Diệu cười nói “Ngươi bảo Mạc Kình truyền lời cho Xuân Đào, nói nàng nhất định phải giúp đại tỷ dưỡng thai, thai này dưỡng càng tốt, đối với chúng ta càng có lợi”.
…
Thực ra thì về sau đứa bé này cũng không sống được, không phải do Thẩm Diệu giết mà do chính anh trai của Thẩm Thanh – Nhân vật cao phú soái nhưng chỉ là pháo hôi xuất hiện trong chương sau… Hầy, ta chỉ đăng hộ editor thui…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...