Thẩm Quý chưa kịp thay quan phục, cứ như vậy mà sải bước tiến vào đại sảnh, tám phần là nghe được tin dữ của Thẩm Thanh vội vội vàng vàng chạy tới.Editor: tiểu Vũ
Nhiệm Uyển Vân thấy vậy, khóc càng to, càng thê thảm:“Lão gia...... Thanh Nhi ….. nàng......”
Tình cảm của Thẩm Quý và Nhiệm Uyển Vân vốn không có thâm tình như vậy. Nếu không sao Thẩm Quý hầu như đêm nào cũng đến phòng, nâng niu tiểu thiếp? Cứ như vậy, Thẩm Quý cùng Nhiệm Uyển Vân luôn tương kính như tân. Sở dĩ còn lưu lại Nhiệm Uyển Vân vì nàng xử lý chuyện trong phủ luôn luôn gọn gàng, ngăn nắp, giao hảo cùng các vị phu nhân cũng rất tốt, ngoan ngoãn làm một người vợ hiền, Thẩm Quý vô cùng vừa lòng với Nhiệm Uyển Vân đương nhiên sẽ cho nàng một khuôn mặt tốt. Bộ mặt này hắn tuyệt đối sẽ không hạ xuống.
“Thẩm Diệu!” Thẩm Quý căm tức nhìn nữ tử trong đại sảnh. Nguyên nhân Nhiệm Uyển Vân mang theo ba đích nữ tới Ngọa Lọng Tự dâng hương tất nhiên là hắn biết. Đem cả ba đính nữ đi mục đích là phòng miệng lưỡi người đời, ai mà biết được người gặp chuyện không may là nữ nhi Thẩm Thanh của hắn. Tiểu tư( gã sai vặt) đến truyền lời âm thầm nói cho hắn biết là Thẩm Diệu giở trò. Tuy rằng cảm thấy bất khả tư nghị nhưng hôm nay nhất thiết hắn phải trút giận lên đầu một người. Nếu không thể giận chó đánh mèo lên chi thứ hai vậy liền đem mọi tội lỗi đổ lên đầu đại phòng.
“Ngươi thủ đoạn ác độc, oán hại tỷ muội. Nay cha ngươi không có ở đây, ta sẽ thay đại ca giáo huấn ngươi!” Nói xong Thẩm Quý còn hô lớn: “Lấy gia pháp!”
Gia pháp? Trần Nhược Thu liếc mắt nhìn Thẩm Quý một cái, từ khi nàng bước hân vào Thẩm Phủ chưa bao giờ gặp qua gia pháp của Thẩm gia, Nghe Thẩm Vạn nói, gia pháp này trước nay đều dùng trên người di nương làm sai một số chuyện. Con cháu của Thẩm Phủ từ trước đến giờ vẫn chưa dùng qua.
Thẩm gia là danh môn thế gia (chém) gia pháp tự nhiên bất thường. Tiểu tư rất nhanh mang đến một hộp gỗ rất dài. Thảm Nguyệt nhịn không được có chút tò mò liền ghé mắt nhìn qua, đợi đến khi nàng nhìn được vật trong hộp gỗ liền hít một ngụm khí lạnh.
Trong hộp gỗ là một mã tiên rất dài. Không biết mã tên này đã ở đó qua bao nhiêu năm thoạt nhìn hắc quang sáng bóng, hơn nữa to bằng nửa cổ tay của nam tử vừa nhìn đã biết có bao nhiêu rắn chắc, hữu lực. Nếu bị mã tiên kia đánh lên người chỉ e nửa cái mạng cũng không giữ được… Nếu xuống tay ngoan một chút, đi đời nhà ma cũng là chuyện dễ dàng.
“Đúng vậy.” Thẩm lão phu nhân đang kiêu ngạo ngồi ở thượng vị, thấy con trai trở về lưng lại càng thêm thẳng. Nàng với Thẩm Thanh ít nhiều cũng tồn tại vài phần chân tình, thấy cháu gái gặp chuyện không may trong lòng không phải không buồn bực. Nếu Thẩm Quý đã lên tiếng, nàng cũng thuận theo thời thế…
“Ngũ Nhi làm sai, ngươi là thân đệ đệ tự nhiên có thể thay ca ca giáo huấn nàng một phen. Quy củ của Thẩm gia chúng ta vốn rất đầy đủ, nếu ai làm sai có thể dụng gia pháp. Ngũ Nhi, ngươi nên cảm thấy may mắn vì nhị thúc của ngươi hết sức thiện tâm, trong lòng hết sức thương ngươi. Nếu không, hắn nào có dụng gia pháp đơn giản như vậy, hắn có thể đến từ đường mời trưởng lão trong tộc đến để phân định đúng sai. Đến lúc ấy, ngươi bị đuổi ra ngoài cũng không chừng.” Nói tới đây, tròng mắt của Thẩm lão phu nhân liền động. Đúng vây, đem Thẩm Diệu trục xuất khỏi Thẩm gia không phải là xong rồi sao?
Nhìn thấy biểu tình của Thẩm lão phu nhân, trong lòng Trần Nhược Thu thầm mắng một tiếng ngu xuẩn. Nếu Thẩm Diệu bị trục xuất khỏi Thẩm phủ, lấy tính tình nóng nảy của Thẩm Tín khẳng định sẽ kéo theo cả đại phòng tách ra để cùng nhau rời đi. Tuy rằng bọn họ không thích đại phòng nhưng có rất nhiều việc đều phải dựa hơi đại phòng. Quả thật là một ca kĩ xuất thân bần hàn, không thể đối mặt luận bàn.
Nhiệm Uyển Vân nghe vậy cũng ngẩn ra, xem chừng là đã đoán được suy nghĩ trong lòng Thẩm lão phu nhân. Nàng căn bản không hi vọng Thẩm Diệu bị trục xuất ra khỏi Thẩm phủ. Không vì mục đích gì khác, nếu Thẩm Diệu đi rồi thật tiện nghi cho nàng. Nhiệm Uyển Vân hận không thể buộc Thẩm Diệu ở lạ trong Thẩm phủ, chỉ khi như vậy,nàng mới có thể chầm chậm nghĩ ra nhiều biện pháp để trả
thù Thảm Diệu. Trục xuất khỏi gia tộc? Trên đời này làm sao có chuyện đơn giản như vậy?
Trong lòng mỗi người mang một ý nghĩ khác nhau, chỉ nghe Thẩm Diệu nhẹ nhàng thở dài, quay đầu nhìn về phía Thẩm Quý.
Thẩm Quý bị hành động mạc danh kì diệu làm cho cả kinh, nhíu mày nhìn nàng. Hắn ở trong quan trường nhiều năm, quan uy cũng không phải là nhỏ. Thường ngày luôn tự cao tự đại. Nếu người bình thường bị hắn nhìn như vậy, khi thế cũng giảm xuống ba phần.
Nhưng Thẩm Diệu không có một chút sợ hãi, ánh mắt thản nhiên, thần thái bình tĩnh làm cho Thẩm Quý có cảm giác Thẩm Diệu là người cao cao tại thượng mà hắn ở trước mặt nàng giống như một hạ nhân bình thường.
Loại cảm giác hoang đường này vừa nhen nhóm liền bị một câu của Thẩm Diệu đánh gãy. Nàng nói:” Nhị thúc, người cũng thật thiện tâm, đại tỷ ốm đau nằm ở giường, nhị thúc không vội vàng đi xem tình hình của đại tỷ mà ngược lại vội vàng đến đây quản giáo ta thay cho cha ta. Xem chừng nhị thúc đối với ta còn tốt hơn cả đại tỷ
Lời vừa nói ra, mọi người đều trầm mặc
Trong mắt Trần Nhược Thu lóe lên châm chọc, Thẩm Vạn nhíu nhíu mày, Thẩm lão phu nhân biến sắc, Thẩm Nguyệt há miệng thở dốc mà Nhiệm Uyển Vân âm thầm xiết chặt tay của chính mình.
Nói về ba lão gia ở trong Thẩm phủ, Thẩm Tín hàng năm đánh trận ở xa tuy không hay than cận với Thẩm Diệu nhưng lại thương yêu nàng thật lòng. Thẩm Vạn xem Trần Nhược Thu như trân bảo đương nhiên cũng yêu thương, chiều chuộng Thẩm Nguyệt… Duy chỉ có Thẩm Quý.
Thẩm Quý vốn là một người ham tài, háo sắc, căn bản chẳng ý thức được một tý trách nhiệm nào của một người phụ thân. Đối đãi vói hai người con trai còn tốt hơn một chút, đối với nữ nhi như Thẩm Thanh chẳng bao giờ quản lý dạy dỗ. Ước chừng trong mắt Thẩm Quý, sau này Thẩm Thanh gả cho một nhà quyền quý, giúp hắn tăng thêm một phần trợ lực mới là tốt nhất. Trong lúc này đây, có lẽ nguyên nhân Thẩm Quý tức giận không phải là vì Thẩm Thanh gặp chuyện không may mà là vì kế hoạch của mifnhh vạch sẵn bị người ta quấy phá, một phần cũng là vì sợ Dự Thân vương sau khi biết chuyện này sẽ phát hỏa cũng tức giận vì Thẩm Diệu là hỏng con cờ có thể trợ lực cho quan lộ của hắn.
Nói cho cùng cũng là lấy chữ lợi làm đầu.
Nếu là một phụ thân thật lòng yêu thương nữ nhi của mình, sau khi biết biệc này tất nhên sẽ đi thăm nữ nhi của mình trước đằng này lại vội vàng trở về đòi “quản giáo” người đã gây ra việc này. Nói như thế, cũng cảm thấy đáng thương cho Thẩm Thanh.
Thẩm Quý bị Thẩm Diệu nó trúng tâm tư nên trở nên xấu hổ. Hắn nhìn Nhiệm
Uyển Vân, quả nhiên nàng nàng đã xoay mặt đi không thèm nhìn hắn. Trong lòng Thẩm Quý có chút kinh ngạc, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía Thẩm Diệu mang theo chút suy tư. Vừa nói một câu đã làm cho phu thê hai người ly tâm, châm ngòi ly gián vừa chuẩn vừa ngoan. Thẩm Thanh là đứ con bảo bối trong lòng Nhệm Uyển Vân nhưng đối vói Thẩm Quý lại chỉ là một con cờ trải đường cho hắn. Dùng chuyện này để khơi nên sự bất đồng trong suy nghĩ bấy lâu nay đồng thời làm mờ nhạt đi mối thù hại con đối với Thẩm Diệu, thủ pháp này của Thẩm Diệu rõ ràng là rất giống những kẻ trong quan trường giảo hoạt
Nữ tử thanh tú trước mặt nhìn qua cực kì vâng lời nhưng không hiểu sao trên người lại ẩn ẩn uy nghiêm khiến người khác không dám nhìn gần.
Áp chế sợ hãi từ đáy lòng, Thẩm Quý cả giận nói:“Thẩm Diệu, ngươi đến bây giờ vẫn còn chưa biết hối cải, một khi đã như vậy ta phải hảo hảo dạy dỗ ngươi. Ta xem ngươi như con cũng thẹn với phụ thân của ngươi.” Hắn vươn tay lấy roi da trong hộp gỗ, bước tới.
Thẩm Nguyệt nhìn chằm chằm vào động tác của Thẩm Quý có chút vui sướng khi người gặp họa lại có chút khẩn trương. Không biết Thẩm Quý đến cuối cùng có đánh hay không? Người mạnh mẽ như Thẩm Diệu đối mặt với cảnh tượng như vậy đều không phải cúi đầu nhận thua?
“Nhị thúc muốn dạy ta như thế nào? Dùng roi này giết người diệt khẩu? Hay là đánh trọng thương rồi đưa đến thôn trangg điều dưỡng.” Thẩm Diệu đột nhiên mở miệng.
Động tác trên tay Thẩm Quý chợt cứng lại.
Thẩm Vạn cũng giật mình căn bản chưa bao giờ nghĩ tới lệ khí của Thẩm Diệu lại năng như vậy. Tuy rằng Thẩm Diệu mấy ngày nay cải biến nhưng mọi người vẫn nghĩ nàng căn bản chỉ là giả vờ cường ngạnh nhưng hôm nay nàng có thể thuận lợi vựơt qua mặt của tất cả ngươi trong Thẩm Phủ, ngay cả ngụy trang còn không giữ cứ như vậy mà xé ránh da mặt cho tất cả mọi người thây.
“Nghiệt nữ, ngươi nói nói gì vậy!” Thẩm lão phu nhân là người đầu tiên nộ quát:“Có phải là ngươi muốn nói nhị thúc muốn giết chết ngươi? Ngươi thật phản thiên( phản thiên: Nguojc theo ý trời ý nói hỗn láo)!”
“Đúng vậy, Ngũ Nhi sao ngươi có thể nói như vậy?.” Trần Nhược Thu cuối cùng cũng mở miệng, thanh sắc không động mà thêm dầu vào lửa:“Ngươi hại Thanh Nhi như vậy còn có thể phản bác? Không biết ngươi học quy củ ở đâu nữa?”
Trần Nhược Thu nghĩ nếu Thẩm Diệu cùng chi thứ hai lưỡng bại câu thương thì cắc chắn Thẩm Nguyệt trong phủ sẽ như cá gặp nước. Dù gì tam phòng của nàng, quyến thế của Thẩm Vạn không sánh bằng đại phòng, cháu đích tôn cũng không bằng chi thứ hai, nếu không dùng chút thủ đoạn chỉ sợ sẽ bị người khác cướp mất lợi ích.
Nhiệm Uyển Vân khóc lóc dập đầu với Thẩm lão phhu nhân:“Xem đi, Ngũ Nhi hận chúng ta như vậy, rõ ràng là nàng hại Thanh Nhi lại không biết hối cải còn muốn làm ô danh của lão gia. Nàng kiêu ngạo như vậy rõ ràng láy thể đại bá ức hiếp chúng ta. Không biết có phải di theo đại bá học hay không, một cô nương làm sao biết nhiều như vậy? Nhất định là có người phía sau dạy nàng làm như vậy, đại bá là người như thế làm sao có thể đối đãi người một nhà như vậy
Nhiệm Uyển Vân lóc như vậy cũng thẳng đem mình đặt ở vị trí yếu thế hơn. TRong ngày thường nàng cường ngạnh như vậy giờ phú này làm lộ ra yếu đuối càng là người ta tin nàng nói thật.
Đáng tiếc, nàng cố tình kéo Thẩm Tín vào.
Rồng có nghịch lân. Nghịch lân của Thẩm Diệu chính là Thẩm Tín.
Ánh mắt Thẩm Diệu lướt qua hết tất cả các gương mặt trong Vinh Cảnh Đường. Bọn họ như hổ rình mồi, bọn học là người một nhà, bọn học có thể nói chết thành sống nói trắng thành đen. Bọn họ vậy quanh mình giống như một khối thịt béo đặt bên miệng đói lang (sói đói).
Ăn nói xảo biện như vậy, đến kết cục tjif có năng lực gì? Hậu cung có nhiều nữ nhân biết ăn nói như vậy đến cuối cùng thì lưu lạ có mấy người? Có bao nhiêu người bị đem đến ngự hoa viên làm phân bón?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...