Tướng Môn Độc Hậu


Hôm nay thời tiết ấm áp.

Tại Thẩm phủ, Trần Nhược Thu ngồi nói chuyện phiếm với Thẩm Nguyệt.
Gần đây, Trần Nhược Thu đang kén rể cho Thẩm Nguyệt, dù Thẩm Nguyệt náo loạn nhưng Trần Nhược Thu đã trở nên cứng rắn, Thẩm Nguyệt không còn cách nào khác đành theo nàng gặp gỡ xã giao, nhiều lần như vậy tình cảm mẹ con dần trở nên xa cách.
Khó có được hôm nay vui vẻ ngồi nói chuyện với nhau.
“Nghe nói Thẩm Diệu bị người ta bắt đi, đến giờ vẫn chưa có tin tức.” Thẩm Nguyệt cầm trái cây trên bàn bỏ vào miệng, vui sướng khi người gặp họa: “Không biết bây giờ còn sống không?”
Trần Nhược Thu nhíu mày, nàng luôn dạy dỗ Thẩm Nguyệt theo hướng không quan tâm hơn thua, bình thản trước mọi việc, ít nhất mọi lúc mọi nơi phải bảo toàn bộ dáng thanh lịch.

Nhưng so với lúc nàng còn trẻ, Thẩm Nguyệt thiếu vài phần trầm ổn, ở ngoài còn đỡ, nhưng vừa vào phòng riêng cảm xúc chân thật của Thẩm Nguyệt bộc lộ ngay.
“Không biết là ai ra tay?” Thẩm Nguyệt trầm ngâm nói: “Ở kinh thành, kẻ thù của đại bá không ít.”
“Chấp nhận mạo hiểm như vậy, tất nhiên phải có thâm cừu đại hận với Thẩm Diệu.” Trần Nhược Thu nói: “Thẩm gia quân huy động lực lượng tìm kiếm nhiều ngày vẫn không có tin tức, chứng tỏ đối phương rất có thực lực, Thẩm Diệu hiện giờ lành ít dữ nhiều.”
Thẩm Nguyệt nghe vậy thâm độc cười, nói: “Ta lại hy vọng Thẩm Diệu còn sống.”
Bị bắt đi lâu như vậy, nếu còn sống thì cũng thân tàn ma dại, miệng lưỡi thế gian có thể làm người ta sống không bằng chết, kinh thành có bao nhiêu cô gái từng bị bắt cóc, bảo toàn được mạng sống nhưng cuối cùng phải chết dưới mảnh lụa trắng vì những lời đồn đại khó nghe.
Huống hồ Thẩm Diệu là đích nữ của Uy Vũ đại tướng quân.
Trần Nhược Thu nhìn Thẩm Nguyệt, nghiêm khắc nói: “Mặc kệ như thế nào, đó là chuyện của Thẩm Diệu.

Nguyệt Nhi, mấy ngày nay ngươi không nói chuyện với phụ thân, còn giận dỗi đến khi nào?”.

Đam Mỹ Hay
Đối với chuyện vội vàng kén rể, trong lòng Thẩm Nguyệt có mấy phần oán giận đối với phụ thân.

Từ lời nói hạ nhân, Thẩm Nguyệt biết mọi chuyện là do Thẩm Vạn chủ trương, nàng nghĩ Thẩm Vạn không thật lòng yêu thương con gái mà chỉ muốn lợi dụng hôn nhân của nàng để trải thảm trên con đường tiến thân của hắn.

Vì thế mấy ngày nay hai cha con không trò chuyện.

Hiện tại nghe Trần Nhược Thu nói vậy, Thẩm Nguyệt không kiên nhẫn đáp: “Cả ngày không thấy bóng dáng phụ thân, ta làm sao trò chuyện?” Nói rồi nàng xoay người sang hướng khác, không quan tâm Trần Nhược Thu.
Lời này làm Trần Nhược Thu nhớ đến mấy hôm nay đúng là ít thấy Thẩm Vạn, chẳng biết hắn bận chuyện gì trên quan trường, đến cả thời gian ở cùng nàng cũng không nhiều, chuyện này so với trước đây đúng là khác thường.
Trần Nhược Thu mệt mõi thở dài, Thẩm lão phu nhân luôn thúc giục Thẩm Vạn nạp thiếp, nàng càng phải cố gắng níu lòng Thẩm Vạn, nàng không muốn đối mặt với nguy cơ.
Trần Nhược Thu không hề biết, giờ phút này người “bận rộn quan trường” kia đang ở Tây viện Thẩm phủ chơi cờ với Thường Tại Thanh.
Thường Tại Thanh hôm nay mặc bộ trang phục màu vàng nhạt, tóc vấn gọn cố định bằng một cây trâm, từng lọn tóc mai thả nhẹ bên vai, vừa tú lệ lại dịu dàng thanh nhã.

Nàng pha trà rất khéo, làm người thích uống trà như Thẩm Vạn thường xuyên tới lui, những lần gặp gỡ nàng thường vui vẻ hỏi hắn cách giải một vài thế cờ, cứ như vậy dần dần Thẩm Vạn có thói quen đến đây cùng nàng uống trà, chơi cờ.
Thường Tại Thanh cười hỏi: “Mấy ngày trước nghe nói Ngũ tiểu thư bị bắt đi, không biết đã tìm được chưa.”
“Còn chưa có tin tức.” Thẩm Vạn lắc đầu.
Thường Tại Thanh thở dài: “Một tiểu thư đang êm đẹp bỗng nhiên gặp biến cố như thế...!Theo ý Tam lão gia, có phải Ngũ tiểu thư bị kẻ thù của đại tướng quân bắt đi hay không?”
Thẩm Vạn đáp: “Việc này khó nói, bọn chúng chỉ bắt một mình Thẩm Diệu, nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, dù cứu ra được, chỉ sợ…”
Trên mặt Thường Tại Thanh lộ vẻ bi thương, nhưng trong lòng lại mừng thầm.


Nàng không biết vì sao bản thân lại e sợ Thẩm Diệu, có lẽ xuất phát từ lần gặp mặt kia, tâm tư của nàng bị Thẩm Diệu nhìn thấu.

Chuyện của Thẩm Diệu, Thải Vân uyển cũng có người đang đàm luận.
Vạn di nương nhìn Thẩm Đông Lăng nói: “Lúc đầu ta thấy cả ngày ngươi làm tổ trong phủ thật không tốt, nay nghe chuyện Ngũ tiểu thư bị kẻ buôn người bắt đi, lại thấy ở nhà mới yên tâm, ngươi mà có chuyện gì thì nửa đời sau di nương biết sống thế nào.” Nàng thở dài: “Không biết Ngũ tiểu thư hiện giờ còn sống hay đã chết?”
Thẩm Đông Lăng đang thêu thùa nghe vậy nở nụ cười: “Di nương, bắt cóc Ngũ muội không phải là chuyện mà kẻ buôn người có thể làm được.”
Vạn di nương trợn to hai mắt: “Sao ngươi nói vậy?”
“Làm gì có kẻ buôn người nào dám bắt cóc tiểu thư quan lại giữa ban ngày ban mặt.

Kẻ bắt cóc nhắm vào Ngũ muội, ta nghĩ rất có thể là kẻ thù của Đại phòng.” Thẩm Đông Lăng vẫn bình thản khi nói tới việc này, cứ như không liên quan gì đến nàng.
Vạn di nương thở dài: “Ngũ tiểu thư đời này xem như xong rồi, đầu thai vào chỗ tốt như vậy, lại không có phước hưởng, đúng là số phận trêu người.”
“Chưa chắc.” Thẩm Đông Lăng thản nhiên: “Trước giờ Ngũ muội luôn có quý nhân tương trợ, lúc nào cũng có thể gặp dữ hóa lành, lần này có lẽ cũng vậy?”
“Chuyện đã nháo lớn như vậy, còn ai có thể giúp nàng?” Vạn di nương không đồng ý.
Đang nói, đã thấy nha hoàn Hạnh Hoa vội vàng bước vào thông báo: “Di nương, Tam tiểu thư, nô tỳ vừa nghe bên ngoài nói, Ngũ tiểu thư được người của công chúa Vinh Tín đưa về Thẩm trạch, bình an vô sự.”
“Di nương xem,” Thẩm Đông Lăng cười: “Ta đã nói, Ngũ muội là người có bản lĩnh, lúc nào cũng có quý nhân tương trợ.”
...
Thẩm Diệu bị kẻ xấu bắt cóc mấy hôm nay rốt cuộc có tin tức, nàng được nha hoàn thiếp thân của công chúa Vinh Tín tự mình đưa về, kinh thành lại dậy sóng.
Chuyện là sau khi bị kẻ xấu bắt đi, bọn chúng muốn đưa Thẩm Diệu ra khỏi thành nhưng quân đội Thẩm gia lùng sục gắt gao nên ý đồ đó không thực hiện được.

Lúc này Thẩm Diệu tìm được cơ hội bỏ trốn, bị té hôn mê bất tỉnh, vô tình gặp hộ vệ của công chúa cứu giúp.

Mấy ngày nay không có tin tức là vì nàng bị hôn mê, người của phủ công chúa không rõ thân phận của nàng, nên không dám truyền tin ra ngoài.

Đến khi Thẩm Diệu tỉnh, bái kiến công chúa thì mọi việc mới sáng tỏ.
Tóm lại, Thẩm Diệu vẫn là một cô gái trong sạch, trong cái rủi có cái may.
Chuyện như vậy có một số người vẫn hoài nghi, nhưng công chúa là người của hoàng thất, lời nói của nàng có giá trị nhất định, vả lại đã từ lâu nàng lui về ở ẩn, bao che cho Thẩm Diệu thì có lợi ích gì, vì thế nhiều vẫn tin tưởng câu chuyện.
Có một chuyện làm mọi người chú ý hơn là, từ khi trở về Thẩm trạch Thẩm Diệu chưa hề xuất hiện, mỗi người đồn đại một kiểu, có người nói nàng bị thương quá nặng, có người nói sau tai nạn, Thẩm gia sợ chuyện cũ tái diễn nên không cho nàng ra ngoài.
Vô luận như thế nào, Thẩm Diệu đều là trở về Thẩm trạch, chỉ là không ai thấy tận mắt mà thôi.
Lúc này, Thẩm Diệu đang đứng trước viện của La Lăng.
Những lời của La Đàm quanh quẩn trong đầu nàng: “Biểu muội, ngươi đi khuyên nhủ Lăng ca đi, tuy rằng hắn không nói ra nhưng mọi người đều biết trong lòng hắn khó chịu, khổ sở.

Ta ăn nói vụng về, không biết an ủi người khác.

Ngươi đọc nhiều sách, am hiểu lòng người, vả lại Lăng ca trước giờ nghe lời ngươi, ngươi giúp mọi người an ủi hắn đi.”
Thẩm Diệu thở dài, do dự một lát rồi gõ cửa phòng.
“Ai?” Người bên trong hỏi.
“Là ta, Lăng ca.”
Trầm mặc một chút, có tiếng nói: “Vào đi.”
Thẩm Diệu bước vào, trong tay nàng cầm giỏ trúc, vào phòng nàng đặt lên bàn sách, trên bàn có cái bát bằng men sứ màu xanh, phía trên còn lưu lại một vài giọt nước thuốc màu nâu.
La Lăng ngồi đọc sách trước bàn, gương mặt hắn nhợt nhạt, tay quấn băng vải, mỉm cười nhìn nàng: “Biểu muội tới à.”

Là trưởng tôn La gia, có thể nói trong nhóm tiểu bối, La Lăng là người ôn hòa, ổn trọng nhất, làm người rất khiêm tốn, lại ham học hỏi.

Nếu nói Bùi Lang ôn hòa nhưng lạnh bạc, thì đối lập là La Lăng nghiêm nghị mà ấm áp.
Hắn biết tin Thẩm Diệu an toàn trở về thì rất vui mừng, cũng không đề cập đến việc cánh tay bị thương, lúc nói chuyện ăn cơm vẫn rộng rãi ôn hòa như cũ.

Hắn không nhắc tới làm mọi người cũng né tránh chủ đề này, nhưng hắn càng bình tĩnh càng làm người khác bất an.
“Ta làm cho ngươi chút điểm tâm.” Thẩm Diệu cười nói, lấy đĩa bánh ngọt từ trong giỏ trúc ra ngoài: “Trong này có thêm sữa trâu và mật ong, giúp mau lành vết thương.”
Nàng là người đầu tiên trực tiếp nói về thương tích của hắn.
La Lăng mỉm cười nói: “Ta vừa mới uống thuốc, hiện tại không thể ăn, biểu muội cứ để đó, lát nữa ta sẽ thử tay nghề của muội.”
“Là chưa ăn được?” Thẩm Diệu nhìn hắn hỏi: “Hay là ăn không vô?”
Tay cầm sách của La Lăng run lên, hắn ngẩng đầu cười nói: “Là sao? Chẳng lẽ vì ta không ăn điểm tâm ngay nên biểu muội tức giận?”
Thẩm Diệu ngồi xuống đối diện với La Lăng.

La Lăng làm nàng nhớ tới một người, Uyển Du của nàng.
La Lăng tính tình hiền hậu khoan dung, dù có chuyện gì không vừa ý cũng không so đo với người thân, cái tính đó giống hệt Uyển Du.

Uyển Du sinh ra đã là công chúa cao cao tại thượng, nhưng nàng sớm hiểu chuyện, biết rõ mẫu thân không được lòng phụ hoàng, cuộc sống của hai mẹ con chứa đựng nhiều nỗi khổ nên tính tình không hề kiêu căng ngạo mạn.

Về sau, Mi phu nhân đốc thúc Phó Tu Nghi gả nàng cho Hung Nô để hòa thân, Phó Tu Nghi lấy lợi ích quốc gia đè ép Thẩm Diệu, Thẩm Diệu thống khổ muôn vàn, vậy mà Uyển Du còn đến an ủi nàng: “Thảo nguyên rất tốt, ta còn chưa từng đến thảo nguyên đâu, nếu gặp chuyện gì hay ho ta sẽ viết thư kể cho mẫu hậu, làm mẫu hậu dù ở hoàng cung cũng có thể nhìn thấy cảnh đẹp.”
Nàng vĩnh viễn không đề cập tới nỗi khổ của chính mình, ngược lại hết lòng quan tâm người khác, đó là Uyển Du, cũng là La Lăng.
Thẩm Diệu nói: “Thừa nhận trong lòng mình khổ sở, tiếc nuối, tức giận, tũi thân khó như vậy sao?”
La Lăng ngẩn ra.
“Lăng ca không tỏ ra giận hờn oán trách ai.” Thẩm Diệu nói: “Như vậy là đang tìm cớ tự trách, tự dày vò bản thân mình, đúng không?”
La Lăng nhìn chằm chằm Thẩm Diệu trong chốc lát rồi cười khổ: “Biểu muội, ngươi nhất định phải nói thẳng như vậy sao?”
“Là do biểu ca cứ lãng tránh.” Thẩm Diệu bình thản nói: “Suy nghĩ một chút thì hiểu thôi, ngươi không trách người khác, thì sẽ tự trách.

Nhưng mà ngươi có nghĩ, ta cũng sẽ như vậy, ngươi cái gì cũng không nói, là muốn ta tự trách, áy náy cả đời đúng không.”
La Lăng ngẩn ra: “Biểu muội...”
“Lăng ca, ngươi cho là giả vờ như không có việc gì, thì mọi người sẽ cảm thấy thoải mái, sẽ vui mừng ư? Không phải, ngươi giấu ở trong lòng, chính ngươi buồn bực, thì những người thân của ngươi cũng sẽ đau ngươi, xót ngươi mà u sầu buồn bã.” Giọng nói Thẩm Diệu ôn hòa nhưng lời nói ra cực kỳ sắc bén: “Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, tạm nhân nhượng vì lợi ích chung là điều tốt, nhưng trên đời không có cái gì tuyệt đối, đôi khi có thể thả lỏng một chút, làm càn một chút, tại sao phải vì người khác mà hy sinh bản thân.

Nếu trong lòng không thoải mái thì cứ phát tiết ra, con người có hỉ nộ ái ố cũng là việc thường tình.”
Lần đầu tiên La Lăng được nghe những lời như vậy, trước giờ hắn luôn được dạy dỗ trách nhiệm và gánh vác, đối với người trên phải cung kính, đối với ấu đệ phải nhường nhịn, bởi hắn là trưởng tôn của La gia, đây là lần đầu có người nói rằng hắn có thể thỏa sức thể hiện cảm xúc, có thể khóc cười phát tiết hết nội tâm của chính mình.

Hắn cẩn thận đánh giá Thẩm Diệu, người biểu muội này yêu ghét rõ ràng, tuổi còn nhỏ nhưng có khí độ, nhìn có vẻ ôn hòa nhưng hết sức bướng bỉnh, nhưng những lời nàng vừa nói làm hắn có cái nhìn mới về nàng, từ trong xương cốt, nàng có vẻ khinh thường lễ giáo.

Cái gọi là hy sinh, nhân nghĩa, trong mắt nàng không đáng một đồng.
“Ta nên hận ai? Oán ai? Tức giận ai?” La Lăng hỏi.

“Ngươi có thể oán ta, vì cứu ta ngươi mới gặp nạn, ngươi có thể hận kẻ ác độc bày ra mọi chuyện lần này, thậm chí ngươi có thể tức giận tại sao cả kinh thành rộng lớn không ai có thể chữa khỏi cho ngươi, tất cả bọn họ đều là lang băm lừa đời lấy tiếng, người duy nhất ngươi không nên trách là chính bản thân mình.” Thẩm Diệu nói: “Người tốt khi có chuyện đều tự trách, người xấu thì tìm mọi lý do đổ lỗi cho người khác, thực tế cho thấy làm người xấu thoải mái hơn người tốt rất nhiều, cho nên nếu có thể làm bản thân mình vui vẻ, thì oán trách người khác cũng có gì to tát đâu.”
La Lăng nở nụ cười, hắn nói: “Biểu muội, ngươi đang an ủi ta sao?”
“Đúng vậy.” Thẩm Diệu nói: “Ta nói nhiều như vậy, chính là không muốn ngươi chuyện gì cũng giấu trong lòng, chịu đựng một mình.”
La Lăng thở dài: “Không sai, trong lòng ta đúng là khổ sở.

Nhưng cô dượng vốn đã tự trách, ta không thể tạo thêm gánh nặng cho hai người.

Ta cũng không muốn Đàm nhi lo lắng.

Ta chỉ trách bản thân mình ngày thường tập luyện không đủ khắc khổ, bản lĩnh không bằng người ta nên mới bị đả thương, trách chính mình không đủ thông minh, để bị người ta gài bẫy.”
“Vậy bây giờ thì sao?” Thẩm Diệu hỏi.
“Những lời biểu muội làm ta tỉnh ngộ.” La Lăng trêu đùa nói: “Đúng là ta nên nghĩ cho bản thân, tức giận với ai cũng không nên tức giận chính mình.”
“Khổ sở, oán giận cũng không phải chuyện cuối cùng cần làm.” Thẩm Diệu nói: “Nếu không thể dùng tay phải, ngươi có nghĩ tới thử dùng tay trái không?”
La Lăng sửng sốt.
“Ta nghe kể tiền triều có một vị tướng quân, dũng mãnh thiện chiến, trong một lần đánh trận bị người ta chém mất tay phải.

Ai cũng nghĩ sự nghiệp của hắn chấm dứt từ đây, không ngờ hắn bắt đầu tập luyện tay trái, luyện ra một bộ kiếm pháp độc môn chuyên dùng cho tay trái.” Thẩm Diệu mỉm cười: “Lăng ca nghĩ sao?”
Đôi mắt La Lăng sáng lên khi nghe Thẩm Diệu nói, trong lòng thật sự có một ý niệm dần hình thành, hắn kích động: “Biểu muội kiến thức rộng rãi.”
“Lăng ca nhất định sẽ làm được.”
La Lăng cười ha ha, làm La Đàm đang nghe lén bên ngoài cũng giật mình, trước giờ hắn luôn ôn hòa cười nhẹ, tiếng cười kia thể hiện rõ sự vui sướng trút bỏ gánh nặng.
La Đàm thắc mắc không biết Thẩm Diệu đã nói gì với La Lăng.
La Lăng hỏi: “Biểu muội dựa vào ý nghĩ như vậy nên trước giờ dù gặp khó khăn thế nào cũng bình thản vượt qua, đúng không?”
Thẩm Diệu cười: “Còn quá sớm khi nói vậy.”
“Xem ra ta đoán đúng rồi.”
Thẩm Diệu im lặng.

La Lăng nói đúng, nhưng lại không đủ, nếu chỉ dựa vào suy nghĩ lạc quan sao có thể tồn tại giữa cuộc sống ăn thịt người này.

Nếu hắn từ địa vị tôn quý nhất rơi vào nơi dơ bẩn nhất thì mới hiểu được những gì nàng đã trải qua.

Không người thân, không chỗ nương tựa, người nàng yêu nhất, người mà nàng không từ bất kỳ thủ đoạn nào giành lấy lại đâm nàng một đao.

Gia tộc sụp đổ, con cái bị bức tử, tất cả đều do sự bướng bỉnh của nàng tạo nên, khi đó nàng hiểu, không có gì quan trọng hơn tính mạng, còn sống là còn hy vọng, giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt.

Nàng muốn sống, mà còn phải sống thật tốt, rồi sẽ có một ngày nàng báo thù rửa hận, đem những nỗi đau mà nàng từng chịu trả lại những kẻ từng làm hại nàng.
La Lăng tự trách, Thẩm Diệu cũng luôn tự trách bản thân đó thôi, nàng vẫn luôn nghĩ kiếp trước chính vì sự ích kỷ của bản thân làm hại cả nhà, được sống lại một lần, nàng quyết tâm sửa sai, may mắn là còn kịp.
Nàng nhìn La Lăng, cười nói: “Lăng ca đã hiểu ra, vậy từ nay còn ở trong phòng đọc sách nữa không?”
“Biểu muội đích thân an ủi, sao ta còn dám đọc sách.” La Lăng mỉm cười.
Thẩm Diệu gật đầu: “Vậy thì ta yên tâm.”
“Chỉ yên tâm thôi vẫn chưa đủ.” La Lăng nhìn nàng, ánh mắt ghịch ngợm hiếm hoi: “Mọi việc bắt đầu từ muội, từ nay muội phải phụ trách làm điểm tâm cho ta.”
Thẩm Diệu trả lời: “Biểu ca muốn ăn, cứ nói với nha hoàn, ta sẽ làm đưa tới.”
La Lăng nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, thiếu nữ trước mặt nói nói cười cười, gương mặt nàng vốn thanh tú, lại còn vương nét ngây thơ, nhưng bất kỳ lúc nào cũng làm cho người khác cảm thấy tin cậy.

Chẳng hạn như hôm nay, biết trước nàng đến là để an ủi, trong lòng hắn cũng đã chuẩn bị rất nhiều lý do thoái thác, nhưng nàng từng bước dẫn dắt, lời nói mềm mỏng nhẹ nhàng nhưng hết sức thẳng thắn chân thành, làm hắn không thể kháng cự.
Giống như một trưởng bối.

La Lăng bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, trong lòng cảm thấy buồn cười, Thẩm Diệu mới mười sáu tuổi, còn nhỏ hơn cả hắn.

Nàng thậm chí còn cùng La Đàm, La Thiên đùa nghịch, một tiểu cô nương như vậy, sao hắn có thể dùng từ “trưởng bối” miêu tả về nàng.
Ánh mắt hắn dịu dàng, nhìn Thẩm Diệu trêu ghẹo: “Nếu sau này ta không thể luyện thành kiếm pháp độc môn, biểu muội cũng đừng ghét bỏ ta.” Lời vừa ra khỏi miệng, La Lăng cảm thấy hơi đường đột, ý tứ bên trong lời nói được thể hiện quá rõ ràng.

Hắn hồi hộp nhìn Thẩm Diệu, muốn nghe được đáp án từ miệng nàng.
Thẩm Diệu nao nao, đón lấy ánh mắt hàm súc của La Lăng, bỗng nhiên nàng thấy hơi xấu hổ.
Từ khi trùng sinh tới nay, Thẩm Diệu chưa từng nghĩ tới chuyện hôn nhân của chính mình, nàng chỉ muốn bảo vệ người nhà, an ổn mà sống.

Còn La Lăng… nàng đã xem La Lăng giống với Uyển Du, xem hắn như con cháu mà đối đãi, sao có thể chấp nhận hắn là phu quân.

Nàng cười, bình thản đáp: “Biểu ca nói đùa, trong nhà này ai dám ghét bỏ ngươi?”
Nàng không trả lời thẳng vấn đề của La Lăng.
La Lăng trầm mặc trong chốc lát, rồi cười nói: “Dù sao cũng đa tạ biểu muội đã đến.”
“Đừng khách khí,” Thẩm Diệu nói:“Đều là người một nhà.”
Thẩm Diệu ngồi thêm một chút rồi mới rời đi.

Nàng đi rồi, La Lăng ngồi trước bàn ngơ ngẩn thật lâu, sau đó thở phào rồi lại cười khổ, hắn vươn tay định lấy điểm tâm.
Bỗng nhiên một trận gió lớn thổi tới, đĩa điểm tâm trên bàn ầm một phát rơi xuống mặt đất, những chiếc bánh nhỏ xinh lăn lông lóc khắp nhà, một số rơi trên bàn bị lọ mực ngã ngang vấy bẩn.
La Lăng sửng sốt, đứng dậy nhìn, thấy cửa sổ vẫn đang đóng, hắn lẩm bẩm nói: “Trời đẹp như vậy, sao bỗng dưng lại có gió?” Hắn nhìn điểm tâm rơi vãi, thầm hận nói: “Đáng tiếc.”
...
Buổi tối trở về phòng, Thẩm Diệu khơi bất đèn rồi bảo Kinh Trập, Cốc Vũ lui ra, nàng ngồi một mình suy nghĩ.
Chuyện của La Lăng thật đúng là ngoài ý muốn, không ngờ công chúa Minh An lại tàn nhẫn như vậy, không chỉ muốn đối phó nàng, còn muốn xử lý cả người nhà của nàng.

Nếu không phải La Lăng thay thế Thẩm Khâu chịu kiếp nạn này, không biết Thẩm Khâu sẽ ra sao.

So với kiếp trước thì công chúa Minh An hiện giờ còn kiêu ngạo hơn nhiều, vả lại trời xui đất khiến, nàng ta càng thêm hận Thẩm Diệu, đến nỗi ra tay không màng hậu quả, làm trong lòng Thẩm Diệu không an, nghĩ phải sớm trừ bỏ.
Đáng tiếc việc này lại bị Tạ Cảnh Hành chen vào.
Thẩm Diệu không biết Tạ Cảnh Hành muốn làm cái gì, chỉ là hôm đưa nàng về phủ công chúa Vinh Tín, hắn dặn nàng mấy hôm nay không cần ra ngoài, đừng để người khác nắm được tung tích, nàng thầm đoán hắn chuẩn bị đối phó Tạ Trường Võ.
Thẩm Diệu rất thích sử dụng chiêu mượn đao giết người, loại trừ kẻ ngáng đường mà không cần động tay chân, việc có lợi như vậy ai mà từ chối.

Nhưng Tạ Cảnh Hành trước nay là người không bao giờ làm việc dư thừa, hắn tâm cơ giảo hoạt như vậy, chỉ sợ hôm nay giải quyết xong công chúa Minh An và Tạ Trường Võ, ngày mai hắn đưa đến cho nàng bảng giá cắt cổ, vơ vét hết tài sản của nàng.
Đang nghĩ, ánh nến bỗng nhiên lay động, ngoài bình phong xuất hiện bóng người.
Đã thành thói quen, hiện giờ Thẩm Diệu không còn kinh ngạc.
Không cần quay lại nàng cũng biết là Tạ Cảnh Hành, hắn trước giờ không hề đến một cách quang minh chính đại, luôn là không mời mà đến, thái độ lại tự nhiên cứ như đang dạo vườn nhà.

Nàng đang bực mình thì hắn đã đến bên bàn trà ngồi xuống.
Hôm nay hắn không mặc trang phục màu tím mà mặc màu đen, dường như muốn hòa làm một với bóng đêm bên ngoài, nhưng mà bóng đêm cũng không che giấu được tướng mạo tuyệt luân của hắn, đôi mắt hoa đào hôm nay lợi hại hơn so với thường ngày.
“Không có trà cũng không có điểm tâm,” Tạ Cảnh Hành nhướng mày: “Đạo đãi khách của ngươi là như vậy sao?”
Thẩm Diệu nói: “Ta đâu có mời ngươi.”
“Không phải khách thì là đồng minh, không phải đồng minh thì ít nhất cũng là ân nhân cứu mạng.” Tạ Cảnh Hành nghiêng đầu nhìn nàng.
Thẩm Diệu nghẹn, hắn đã không biết liêm sỉ như vậy nàng còn có thể nói gì? Nàng im lặng nhìn hắn tự châm trà uống một hơi cạn sạch, bộ dạng như hờn giận điều gì.
Thẩm Diệu nghĩ, Tạ Cảnh Hành trước giờ luôn không để lộ vui buồn, hôm nay không biết ai to gan lớn mật chọc giận hắn, rõ ràng khóe môi đang vểnh lên, nhưng lại làm nàng thấy lạnh sống lưng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận