Tô Xuyết Tân Di rất bực bội, y hùng hùng hổ hổ vừa đi vào cửa thì phát hiện một cây hắc đao kề lên cổ mình. Cây đao kia rất dài rất lớn mà cũng rất sắc, chỉ nhẹ nhàng đặt lên cổ y. Hàn khí trên mũi đao lại giống như những tua nhỏ ăn sâu vào tận xương tủy của y. Y không dám cúi đầu, không dám há mồm, vì y biết nếu mình hơi cúi đầu động tác mạnh một chút thì mũi đao có thể dễ dàng mở cổ họng mình ra.
Điều mà y không hiểu chính là, đôi mắt của chủ nhân trực đao lộ ra giữa mặt nạ đen, con ngươi hơi cong lên, dường như tâm trạng rất tốt. Hơn nữa còn dùng một giọng điệu rất chân thành nói lời cảm ơn.
- Cảm ơn?
Tô Xuyết Tân Di nói một câu theo bản năng:
- Cảm ơn cái gì?
Ma Hội đi đến bên cạnh Tô Xuyết Tân Di, loan đao không một chút khách sáo mà tháo khuyên tai của y xuống. Khuyên tai rụng khỏi lỗ rơi xuống mặt đất kêu leng keng.
- Cảm ơn ngươi đã tự đưa mình đến cửa.
Vết thương của Ma Hội vẫn còn đang chảy máu, lại không để ý. Ông dùng loan đoa chằm chằm chĩa vào ngực của Tô Xuyết Tân Di, làm Tô Xuyết Tân Di cứng rắn nuốt tiếng rú thảm xuống.
- Ngươi muốn dùng tên ngu xuẩn này để uy hiếp ta?
A Sử Na Khứ Hộc cầm thanh đoản đao đứng chắp tay sau lưng: - Có phải có quá đơn giản không?
Lý Nhàn cười cười nói: - Không, thực ra là không định uy hiếp ngươi.
Nói xong, hắn mạnh mẽ cướp lấy cái đầu lâu còn ròng ròng máu trong tay Tô Xuyết Tân Di ném về hướng A Sử Na Khứ Hộc. Mà Ma Hội gần như đồng thời ghìm chặt cổ Tô Xuyết Tân Di kéo chạy ra khỏi lều trại. Lý Nhàn và ông ta không có bất kỳ sự trao đổi nào nhưng dường như đã thương lượng rất tốt.
Hai người lao ra khỏi lều, đao của Lý Nhàn mở thẳng một đường máu, chém chết ba gã võ sĩ người Tập không kịp phản ứng, cũng không nhìn về phía sau lưng, hắn vung đao ngăn đoản đao A Sử Na Khứ Hộc vừa quét tới.
Ra ngoài lều không gian sáng sủa, rộng mở.
Vì các võ sĩ người Tập đều đang đuổi theo về phía cửa doanh trại. Ngoài lều lớn cũng không có nhiều người. Mười mấy võ sĩ cản phía trước, nhìn rõ Ma Hội đang khống chế Ai Cân của mình, bọn họ không ai dám tiến lên phía trước. A Sử Na Khú Hộc chậm rãi đi đến cách đám Lý Nhàn ba thước, nheo mắt nhìn người thanh niên che mặt nạ như yêu quái kia.
- Người Hán nhiều hào kiệt, nhất là tuấn kiệt trẻ tuổi, điều này khiến ta rất đố kỵ.
A Sử Na Khứ Hộc thản nhiên nói.
- Những người đàn ông bị gió cát và loan đao tôi luyện trên thảo nguyên lọt vào mắt ta không được nhiều. Nhưng mùa đông năm ngoái đến thành Đại Hưng, dọc đường đi có rất nhiều thanh niên tài giỏi khiến ta lưu tâm. Sau khi đến thành Đại Hưng lại gặp tuấn kiệt. Nhất là cái người trẻ tuổi tên là Vũ Văn Sĩ Cập làm ta khâm phục. Ta vốn tưởng rằng ở thủ đô của nước Đại Tùy có rất nhiều người ưu tú, không ngờ ở trong bụi cỏ cũng có được người thiếu niên bình tĩnh, quyết đoán như ngươi.
Y nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ một chút: - Lúc qua Trác quận có gặp một thiếu niên, cũng chỉ mười mấy tuổi mà dùng trường sóc xuất thần nhập hóa, mười mấy đại Hán cũng dễ dàng bị cậu ta đánh bại, quả nhiên là oai hùng, hình như tên là .. La Sĩ Tín, chắc là cái tên này rồi.
Y dừng lại một chút rồi chăm chú hỏi: - Này người thiếu niên, có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?
Lý Nhàn suy nghĩ một chút rồi nói: - Nếu không nói cho ngươi biết thì có vẻ như ta là người không phóng khoáng rồi. Nhưng nói cho ngươi biết thì có ý nghĩa gì?
A Sử Na Khứ Hộc nghiêm nghị nói: - Từ trước đến nay ta đều tôn kính anh kiệt, nếu ngươi đồng ý gia nhập dưới trướng của ta. Chuyện cũ hôm nay ta sẽ bỏ qua, thậm chí ta có thể thả Ma Hội. :
Lý Nhàn bĩu môi: - Kế ky gián của ngươi rất không được xếp hạng, ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi? Hay là Ma Hội tin ngươi?
A Sử Na Khứ Hộc không giấu nổi sự kinh ngạc của mình, y cười nói:
- Ra tay quyết đoán, suy nghĩ linh hoạt, rất khá, thực sự là rất khá.
- Nói cho ta ngươi tên là gì đi, ta sẽ lập cho ngươi một tấm bia gỗ.
Y nghiêm trang nói: - Ngươi không đồng ý với ta, ta đành phải giết ngươi. Đại Tùy lắm nhân tài, giết một người ít đi một người.
Lý Nhàn dựng thẳng hắc đao trước ngực, cau mày nói: - Ngươi nói chuyện nho nhã như vậy ta thấy rất nhàm chán. Hơn nữa râu của ngươi sạch sẽ như vậy càng khiến người ta nhàm chán. Thậm chí ta dám đánh cuộc, ngươi mặc quần lót con mẹ nó là màu đỏ đấy.
A Sử Na Khứ Hộc nhíu mày, sắc mặt dần âm trầm:
- Phụ lòng tốt của người khác.
Y nhảy một bước dài, nhìn thẳng vào mắt của Lý Nhàn nói: - Ta vốn yêu người tài, không ngờ ngươi lại tự tìm đường chết? Ghét nhất là bị người Hán các ngươi lừa gạt. Người thiếu niên, ngươi có tin có một ngày ta sẽ dẫn Lang kỵ đến đạp phá Trung Nguyên không? Đến lúc đó sẽ không biết có bao nhiêu người tự cho là thiếu niên như ngươi chết dưới móng thiết kỵ của ta. Ta thực sự không hiểu người Hán các ngươi vì sao lại cứ kiêu ngạo như vậy?
Lý Nhàn thở dài, ánh mắt rất chân thành nhìn A Sử Na Khứ, nhẹ nhàng mắng một câu: - Ta - chơi - cả - mẹ ngươi!
Một câu mắng khiến người khác buồn nôn thậm chí là ghê tởm. Lý Nhàn cố tình mắng có nghệ thuật như vậy. Hắn kéo dài chữ thứ nhất nối với chữ sau với giọng bình thản.
- Đi!
Nhân lúc A Sử Na Khứ Hộc vẫn còn ngạc nhiên tức giận, Lý Nhàn hét lớn một tiếng.
Hắn bổ đao ra nhanh như chớp, phong tỏa đường trước của A Sử Na Khứ Hộc rồi mạnh mẽ xoay người bỏ chạy.
- Hướng chính tây, chỗ đó có tiếp ứng,
Hắn đuổi theo sau Ma Hội, nói nhỏ một câu.
- Được!
Ma Hội lên tiếng, một đao bổ chết một võ sĩ người Tập lao tới. Thêm hai đao nữa chặt đứt hai cánh tay của Tô Xuyết Tân Di, rồi tím cổ áo y phóng về hướng chính tây.
Lý Nhàn chạy một bên, xoay người vẩy bột phấn ra ngoài.
Hắn một đao cắt họng một gã người Tập chặn đường, một đao nữa tháo cánh tay nắm chặt loan đao rồi trực đao thu về cắt vào bì giáp trước ngực một gã người Tập như cắt miếng đậu hũ. Ngực người kia mở ra một lỗ lớn, máu phun lên vải như suối. Nghiêng mình tránh một nhát loan đao. Lý Nhàn thấp người quét ngang không biết chặt đứt mấy cái đùi rồi. Hắn bám chặt lấy bước chân của Ma Hội, trực đao mở một đường huyết dưới ánh trăng.
Mãnh liệt, trong lòng hắn chợt cảm thấy dâng lên nỗi nguy hiểm, hắn nghiêng người tránh theo bản năng nhưng vẫn bị chậm một nửa phân.
Một thanh đoản đao chợt xuất hiện như xé mở không gian, rạch một vết rách thật sâu bên cánh tay trái của Lý Nhàn. Máu chảy ra trong nháy mắt, ướt sũng cả áo hắn.
Lý Nhàn bổ trực đao ép lui A Sử Na Khứ Hộc, nhíu mày nhìn vào vết thương bên cánh tay trái của mình. Nhuyễn vị giáp không có cánh tay, điều này khiến Lý Nhàn hơi khổ.
- Chậm!
A Sử Na Khứ Hộc lấy đoản đao chỉ Lý Nhan từ xa: - Quá chậm rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...