Có phi ưng giám thị từ trên cao, cho dù người có chạy trốn nhanh như thế nào thì sao có thể thoát khỏi đôi mắt của chim ưng? Lại có chó ngao đuổi theo trên đường, cho dù người có ẩn giấu tốt như thế nào thì sao có thể trốn khỏi mũi của chó? Long Đình Vệ mang theo phi ưng và chó ngao đã được huấn luyện rất lâu, chuyên môn tìm kiếm tung tích của người, rất ít người có thể trốn thoát khi bị đám tay sai này theo dõi.
Là ít chứ không phải là không có, mấy năm trước trên Yến Sơn, có một thiếu niên khỏa thân lấy bùn thoa khắp toàn thân, không những tránh được ánh mắt của chim ưng và cái mũi của chó mà còn kinh diễm áp dụng tập kích ngược, tuy rằng tập kích ngược không thành công, nhưng đã khiến chủ nhân của ưng và khuyển nhìn với cặp mắt khác xưa.
Sau này chủ nhân của ưng và khuyển cũng rất hối hận, y luôn nghĩ nếu ngày đó mình quả quyết một chút giết chết thiếu niên kia, về sau cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện làm người ta phiền lòng như vậy, chỉ có điều hiện tại nhớ tới, chính y cũng có chút khó hiểu, ngày đó tại sao mình không trực tiếp giết chết đối phương mà lại cho đối phương một cơ hội chạy trốn? Là tự đại sao? Cho nên sau mới có tướng quân áo giáp đen bên sông Liêu Thủy, có cứu tinh của bại binh bên Tát Thủy, có Đại đương gia lập trại ở trên Yến Sơn chiếm cứ một phương.
Ngày đó ở trên Yến Sơn, câu nói của thiếu niên kia sau khi bắn một mũi tên về phía mình vẫn còn mới mẻ trong ký ức của y.
- Ta chỉ muốn sống sót mà thôi.
Có lẽ chính là vì những lời nay, y mới nhìn thiếu niên kia với cặp mắt khác xưa.
Cũng chính bởi vì những lời này, y mới thực sự nổi lên sát tâm với thiếu niên kia, nhưng, trên Yến Sơn cuối cùng cũng không đuổi theo thiếu niên kia. Về sau tới Liêu Thủy, y lại một lần nữa do dự, bởi vì thiếu niên kia không ngờ lại lộ liễu tòng quân, cho nên y muốn xem lại, loại chuyện vì một lời tiên tri không đáng tin cậy mà giết người, thật sự là có chút không đáng tin cậy. Lúc mới bắt đầu y cho là mình thành công rồi, bởi vì thiếu niên kia dùng tên giả thật sự lập không ít công lao vì triều đình.
Mà sau này, y không tìm thấy lý do trách thiếu niên kia vẫn đi trên con đường mưu nghịch.
Chuyện quan trường Đại Tùy, đến y cũng cảm thấy vẩn đục không chịu nổi.
Y đứng ở chỗ cao, ngẩng đầu có thể nhìn thấy phi ưng bay quanh, cúi người có thể nhìn thấy chó ngao truy đuổi.
- Thanh Diên, ngươi đi, bắt mấy tên tặc nhân, phải là người sống.
Văn Ngoạt thản nhiên nói.
Thiếu nữ nhỏ xinh lưng đeo dù đen gật gật đầu, lập tức mang theo một đội Long Đình Vệ xuống khỏi sườn núi. Hoàng Loan đứng ở phía sau Văn Ngoạt, sắc mặt bình tĩnh.
Văn Ngoạt nghĩ đến thiếu niên kia, thở dài trong lòng.
Hy vọng chuyện của Chu Nhất Thạch không liên quan đến ngươi, bây giờ triều đình có thể dung được giặc cỏ chiếm núi làm vua, nhưng nếu tên giặc cỏ này có thủ hạ là một đoàn hùng binh bách chiến, lại còn huấn luyện được một đoàn thủy quân vậy thì không giống với lúc trước. Y không biết tại sao mình lại hoài nghi chuyện của Chu Nhất Thạch có quan hệ với thiếu niên họ Lý kia, đây chỉ là trực giác. Thiếu niên kia ở Cự Dã Trạch cách ngàn dặm vào rừng làm cướp là tặc, theo lý thuyết không thể đưa tay đến quận Giang Đô. Nhưng Văn Ngoạt cảm thấy, chuyện của Chu Nhất Thạch, có lẽ là do thiếu niên kia một tay gây nên.
Lưng Thanh Diên đeo một chiếc dù đen cao hơn người nàng một phần ba, mang theo một đội Long Đình Vệ đuổi theo. Long Đình Vệ ở phía trước đã phát hiện tung tích của tặc nhân, tặc nhân bị chó ngao và phi ưng giám thị không dễ dàng thoát thân như vậy. Theo tiếng kêu của chó ngao đuổi theo, không bao lâu Thanh Diên đã đuổi theo vào trong rừng.
Từ Hạt Tử thật không ngờ lần này triều đình lại phái đến người khó giải quyết như thế, buổi tối hôm qua một đêm không ngủ định chạy đi lúc trời chưa sáng nhưng vẫn chậm nửa bước.
Y cúi đầu một đường chạy như điên, chợt nghe thấy phía sau hét thảm một tiếng.
Y lập tức dừng bước, đã thấy một con chó ngao to như con nghé con bỗng nhiên từ bên trong một bụi cỏ nhảy ra, một miếng cắn lấy thắt lưng một gã binh lính Ngõa Cương trại, con chó ngao này so với sói còn hung ác hơn, sau khi đớp một miếng liền dừng lại vung vẩy đầu, binh lính bị con chó ngao cắn run rẩy không thể đứng thẳng! Răng nanh cắn sâu vào lưng y, y xoay xoay vài cái liền dần mất đi khí lực.
Xoẹt một tiếng, quần áo phía sau của tên binh lính này bị xé rách, đồng thời bị chó ngao cắn một khối thịt lớn.
Binh lính bị cắn kêu a lên một tiếng, trước mắt tối sầm rồi ngất đi.
Từ người mù vừa sợ vừa giận, cắn răng vung đao hướng con chó ngao kia chém tới. Con chó ngao có kinh nghiệm được huấn luyện linh hoạt vô cùng, nhảy lên vài cái hoành đao trong tay Từ người mù lập tức dừng nguyên tại chỗ, thân người cong lại, răng phát ra tiếng gừ gừ.
Từ người mù thấy Cẩm Y Thị Vệ ở phía sau đã đuổi đến gần, mắng một câu súc sinh lại chém mấy đao. Con chó ngao kia lùi về phía sau, mấy đao này chưa hề chém trúng. Sau khi bức con chó ngao lui lại Từ người mù quay đầu bỏ chạy, phía sau Cẩm Y Thị Vệ cũng đã đuổi tới gần.
Vài tiếng đột đột đột của cơ quan truyền đến, Từ người mù biết ngay đó là thanh âm nỏ bắn ra lập tức trốn tránh, nhưng y vẫn chậm một chút, ở khoảng cách này uy lực của liên nỏ là mạnh nhất, phụt một tiếng, một mũi tên ngắn cắm lên đùi của Từ người mù. Từ người mù lảo đảo một cái ngã xuống, hai mắt đột nhiên sáng lên hóa ra đã chạy ra khỏi rừng rậm.
...
Chó ngao từ trong rừng cây nhảy ra từ bốn phía hung hăng lao về phía Từ người mù, bỗng nhiên một ánh đao như dải lụa từ một bên xoẹt đến, ánh xoẹt tới không hề báo trước hơn nữa tốc độ cực nhanh, mấy con chó ngao chỉ lo đuổi cắn Từ người mù mà không phát hiện nguy hiểm bên người. Ánh đao xẹt qua, đầu một con chó ngao cực lớn bị đao trực tiếp chém xuống. Con chó kia còn há hốc mồm, cái đầu cực lớn lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất.
Lưu Hắc Thát một phát nhảy ra phía sau Từ người mù, vung đao bổ ra mấy mũi tên.
Phốc phốc phốc!
Ba mũi tên lông vũ từ chỗ Lưu Hắc Thát bay đi, mũi tên lông vũ chuẩn xác tìm được vị trí của ba gã Cẩm Y Thị Vệ, từng mũi tên một, đồng loạt giết chết ba người.
Diệp Hoài Tụ phát hiện nguy hiểm, chỉ có điều không đợi các nàng rút về bờ Nam, chó ngao đã từ trong rừng lao ra, đao của Lưu Hắc Thát chém chó ngao, Diệp Hoài Tụ nhận cung cưng Gia Nhi đưa cho nàng, đặt ba mũi tên lông vũ lên cung đồng thời bắn ra. Ba mũi tên giống như sao băng bay ra ngoài, bắn trúng ba tên Cẩm Y Thị Vệ đuổi đến gần nhất. Sở dĩ đột nhiên ra tay mà không lựa chọn lảng tránh, là vì Diệp Hoài Tụ biết càng nàng đã không còn đủ thời gian để tránh né. Hơn nữa trong tay Long Đình Vệ nhất định có bức họa của Chu Nhất Thạch, nói không chừng những người đuổi theo còn quen biết Chu Nhất Thạch, cho dù muốn giả làm người qua đường, sao có thể giấu diếm được?
Còn không bằng trực tiếp ra tay, ngăn truy binh lại một chút.
- Gia Nhi, em và Chu Nhất Thạch quay về bờ Nam trước!
Diệp Hoài Tụ hơi hơi nhíu mày, nhận lấy mũi tên từ trong tay Gia Nhi.
Gia Nhi chậm rãi mà kiên định lắc đầu:
- Tiểu thư người lui về bờ nam, em thủ ở chỗ này.
Diệp Hoài Tụ lạnh giọng nói:
- Chẳng lẽ còn cần ta nói đến lần thứ hai sao?
Gia Nhi đứng ở bên cạnh Diệp Hoài Tụ nói:
- Tiểu thư, lần này bất kể như thế nào em cũng sẽ không nghe lời người, hoặc là để cho em ở bên cạnh người, hoặc là chúng ta cùng đi. Sống cùng sống, chết cùng chết.
Diệp Hoài Tụ chậm rãi gật đầu nói với Chu Nhất Thạch:
- Bè gỗ vẫn còn, may mà không bị hủy, ngươi tự mình chèo bè quay trở về bờ Nam đi. Lần này không ai có thể đứng ra bảo vệ ngươi rồi.
Chu Nhất Thạch lui lại hai bước nhưng không tiếp tục đi, y nhìn chung quanh một chút rồi nhặt từ mặt đất lên một cây gậy gỗ:
- Ta không có chỗ để đi, đi theo các ngươi ta còn có thể đoàn tụ cùng vợ con, nếu qua sông trở lại bờ Nam ta một thân một mình cũng không chạy được. Còn nữa, các ngươi cứu ta, ta lại chạy trốn một mình, Chu mỗ tuy rằng không được coi là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất gì nhưng cũng không làm loại việc ti tiện này.
Gia Nhi cười cười, lao ra bên cạnh một tử thi trên mặt đất nhặt về một thanh hoành đao, Diệp Hoài Tụ cầm cung yểm hộ, lại bắn chết hai tên Cẩm Y Thị Vệ từ trong rừng cây lao tới. Gia Nhi đem hoành đao ném cho Chu Nhất Thạch nói:
- Cái gậy gỗ kia của ngươi không giết người được, đến tự sát cũng không thể. Dùng đao đi, có thể giết người cũng có thể tự sát.
Chu Nhất Thạch cười cười tự giễu, nắm chặt hoành đao.
Trong rừng một mảnh an tĩnh, đoán chừng là Cẩm Y Thị Vệ đang thảo luận đối sách. Tầm bắn của liên nỏ trong tay bọn họ không bằng cung cứng trong tay Diệp Hoài Tụ, tùy tiện lao tới lập tức sẽ bị bắn chết. Một lát sau, Cẩm Y Thị Vệ tiếp sau đã đuổi tới, sau khi gom đủ hơn mười người liền quyết định đuổi giết. Hai người Diệp Phúc Vũ và Diệp Phiên Vân lúc này cũng lấy cung cứng từ trong bao ra, một tả một hữu đứng bên người Diệp Hoài Tụ.
- Sau đây người của triều đình chắc chắn sẽ vọt ra, chỉ cần có thể đỡ nổi một trận này chúng ta liền rút lui, không cần ngựa, kiện hàng cũng vứt lại, tất cả đều lên bè gỗ qua sông.
Diệp Hoài Tụ thấp giọng phân phó.
Mọi người gật đầu.
Lúc này trong rừng cây bỗng nhiên có bóng đen chợt lóe, Diệp Hoài Tụ hô nhỏ một tiếng:
- Đến rồi!
Ngay sau đó liền bắn một mũi tên!
...
Lưu Hắc Thát đứng ở bên người Chu Nhất Thạch, đem một cái bao treo ở trước ngực Chu Nhất Thạch:
- Bên trong đều là quần áo, chắn ở phía trước, phòng tiễn.
Chu Nhất Thạch cảm kích liếc nhìn Lưu Hắc Thát một cái, cười khổ một tiếng.
Đúng vào lúc này, Diệp Hoài Tụ thấp giọng nói:
- Đến rồi!
Một bóng người nhanh như chớp từ trong rừng cây nhảy ra, mới chợt hiện ra, Diệp Hoài Tụ đã buông lỏng dây cung, mũi tên lông vũ bay xoẹt ra, giống như sao băng bắn về phía bóng người vừa nhảy ra kia. Mà hai người Diệp Phiên Vân và Diệp Phúc Vũ thì không có mở cung, chờ giết kẻ thù phía sau.
Chỉ có một người nhảy ra, thân hình nhỏ xinh.
Thình thịch một tiếng, ngay tại thời điểm mũi tên lông vũ Diệp Hoài Tụ bắn ra sắp cắm vào người nàng, một chiếc dù đen rất lớn bỗng nhiên mở ra giống như hoa sen nở rộ. Khung của chiếc dù đen thật lớn đó làm bằng thiết, mặt dù được bện bằng tơ vàng. Mũi tên lông vũ cắm vào chiếc dù đen phát lên một tiếng vang nặng nề sau đó chậm rãi rơi xuống, mũi tên lông vũ nhanh như chớp kia lại bị chiếc dù đen ngăn lại!
Thanh Diên che chiếc dù đen lớn về phía trước, mũi tên lông vũ thứ hai của Diệp Hoài Tụ bắn ra cũng bay tới, mũi tên tạo ra một đốm lửa trên mặt chiếc dù, lại như cũ không thể bắn thủng chiếc dù đen. Mắt thấy người nọ đỡ đòn bằng chiếc dù lớn yêu dị, Lưu Hắc Thát giận dữ gầm lên xông về phía trước.
Y nhảy lên thật cao, bay lên chém một đao lên mặt chiếc dù kia.
Bành một tiếng, lấy lực lượng cuồng bạo trong một đao kia của Lưu Hắc Thát không ngờ cũng không làm gì được chiếc dù đen kia! Chỉ có điều độ mạnh của một đao kia quá lớn, hổ khẩu của Thanh Diên đau đớn không tự chủ được lùi về phía sau mấy bước. Mắt thấy hiệu quả, Lưu Hắc Thát hô lên một tiếng lại vung đao chém xuống!
Nhưng vào lúc này!
Phía sau chiếc dù đen xuất hiện bốn gã Cẩm Y Thị Vệ, hai người bọc đánh từ hai phía, hai người giơ tay lên bắn liên nỏ về phía Lưu Hắc Thát!
Phốc!
Mũi tên lông vũ của Diệp Hoài Tụ đã bay đến trước, một mũi tên bắn trúng một gã Cẩm Y Thị Vệ, chỉ có điều Lưu Hắc Thát chặn một gã Cẩm Y Thị Vệ khác, khiến Diệp Hoài Tụ không nhìn thấy vị trí của kẻ thù! Mà hai gã Cẩm Y Thị Vệ bọc đánh từ hai cánh đã bị Diệp Phiên Vân và Diệp Phúc Vũ bắn chết, trong khoảnh khắc bốn gã Cẩm Y Thị Vệ xông ra chỉ còn lại một, nhưng tên còn lại này, đã bóp cơ quan đối phó với Lưu Hắc Thát.
Lưu Hắc Thát chỉ kịp đem hoành đao chắn ở trước ngực, chỉ cảm thấy cánh tay và bả vai đau đớn liền ngã quỵ về phía sau.
Ngay sau đó chiếc dù đen lớn kia lại mở ra, che cho Cẩm Y Thị Vệ ở phía sau từng bước từng bước vọt ra, thừa dịp ba người Diệp Hoài Tụ, Diệp Phúc Vũ và Diệp Phiên Vân vừa mới bắn xong nên trên nỏ không có tên, giơ liên nỏ lên nhắm vào ba người.
Thời điểm ở nơi này đang gặp nguy cơ, Lưu Hắc Thát đã ngã xuống đất đột nhiên hét lên một tiếng từ trên mặt đất nhảy dựng lên sau đó thuận thế lăn một vòng, hoành đao trong tay chém xuống nhanh như chớp, hoành đao đảo qua giống như lưỡi hái cắt lúa mì, lao tới đồng loạt chém đứt chân của bốn năm gã Cẩm Y Thị Vệ ở phía trước.
Bịch một tiếng, chiếc dù đen lớn thu lại giống như thiết côn hung hăng đánh lên trên người Lưu Hắc Thát, mạnh mẽ đánh y bay về phía sau, Diệp Phiên Vân tiến lên một bước chặn lại ôm lấy Lưu Hắc Thát, nhìn lại trên cánh tay, bả vai Lưu Hắc Thát trúng ba mũi tên nhưng lại bị một kích này đánh ngất đi.
Bóng người nhỏ xinh kia, cầm trong tay chiếc dù lớn màu đen, mang theo một cỗ yêu dị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...