Lý Nhàn bĩu môi:
- Ngươi tiếp tục nhìn ta, lại nhìn ta, ta móc mắt ngươi ra làm bóng thuỷ tinh.
Con chồn tuyết đung đưa đầu, ánh mắt đó khiến Lý Nhàn trong lòng rất khó chịu.
Đang coi thường ta sao?
Được rồi, mặc kệ ngươi khinh thường, giờ ta đi, ngươi thích làm gì thì làm việc đó đi.
Lý Nhàn trượt xuống từ cây đại thụ, cũng không quay đầu lại đi về phía trước.
Trên sườn núi phủ đầy tuyết cách chỗ hắn nửa con đường, một người đàn ông thảo nguyên dũng mãnh dùng loan đao chém chết tên địch cuối cùng, vạt áo trước của y nhuộm đẫm máu do bắn vào. Buông tay ra, thi thể của kẻ thù mềm nhũn ngã xuống, trán của thi thể trên tuyết phủ phục lên mũi chân y, thật giống như một tín đồ thành kính quỳ rạp trên tuyết.
Người đàn ông cường tráng chu môi huýt sáo một tiếng, ở xa xa có một con ngựa màu đỏ chạy như bay tới, con ngựa màu đỏ mũi phát ra tiếng phì phì, dùng đầu cọ cọ vào trong ngực nam nhân cường tráng.
Nam tử này cao chừng hai thước, cơ bắp ở cổ cùng với hai bả vai giống như hai triền núi. Tuy rằng mặc áo bông dày, nhưng cơ ngực giáp phía trước vẫn có thể nhìn ra hình dáng khoẻ mạnh.
Y lôi dây cương của con ngựa đỏ đi về phía trên sườn núi, dường như không nhìn thấy có một võ sĩ người Hề cách đó hơn mười thước ngực bị mở ra giãy dụa đứng lên, võ sĩ người Hề khó khăn lấy cung từ trên lưng xuống, sau đó bỏ một mũi tên lên, miệng gã vẫn đang nôn ra máu, máu dính vào hàm răng trắng hếu trông rất dữ tợn.
Dùng hết sức lực toàn thân, gã đem cung ngắm trúng người đàn ông cường tráng ở cách đó mười bước.
Võ sĩ người Hề tay đang run rẩy nhìn thấy người đàn ông cường tráng cao hai thước kia đang đi bỗng nhiên đá một cái về đằng sau, gót chân đá lên một mảnh tuyết trăng. Trong lúc tuyết đang bay, một tia lưu quang nhanh như tia chớp bay lên, một giây sau đã bay đến trước người võ sĩ người Hề, một giây sau đó, lưu quang đã xuyên thấu ngực của võ sĩ người Hề, sau đó bị kẹt lại đằng sau lưng.
Võ sĩ người Hề theo bản năng cúi đầu nhìn, phát hiện trên ngực mình có cắm một chuôi đao.
Gã không nhìn thấy sau lưng mình nên tất nhiên cũng không nhìn thấy mũi đao đang nhỏ huyết.
Há miệng thở dốc, võ sĩ người Hề trong cổ họng phát ra tiếng khàn khàn không rõ, thật giống như tiếng bẻ gãy củi.
Cung rơi xuống đất, mũi tên cắm xuống tuyết.
Người Hề cuối cùng nhìn về phía bóng hình cường tráng càng lúc càng xa, rốt cục phát ra một tiếng rít gào không cam lòng rồi ngã xuống.
Ba người thảo nguyên ở nơi xa giục ngựa đuổi theo người đàn ông cường tráng kia. Người đàn ông chỉ về phía trước nói: - Vào trong rừng đốt thêm vài đống lửa nữa, tách kị binh người Hề ra.
Ba võ sĩ tự chọn một phương hướng đi vào trong rừng, vó ngựa đạp lên tuyết trắng.
Người đàn ông cường tráng như núi đi đến bên cạnh rừng cây, nhìn thiếu nữ xinh đẹp chống cằm ngẩn người trên cây gỗ khô, y cười cười, lộ ra hai hàng răng chỉnh tề: - Đi thôi, trước khi trời tối chúng ta phải đi đến bên cạnh sông Nhược Lạc Thuỷ, Ai Cân đại nhân đêm nay sẽ đến chỗ đó hội hợp với chúng ta.
- Đáp Lãng đại ca, hắn liệu có xảy ra chuyện gì không?
Âu Tư Thanh Thanh ngồi ở trên cây gỗ khô cúi thấp đầu, trên khuôn mặt trắng nõn có hiện lên hai rặng mây đỏ.
- Ai?
Đáp Lãng Trường Hồng từ từ rút đao dẫm dưới chân lên, vết máu loang lổ ở trên đao lập tức biến mất, còn loé lên ánh mặt trời.
Âu Tư Thanh Thanh không trả lời, Đáp Lãng Trường Hồng ngẩng đầu, y nhìn thấy Âu Tư Thanh Thanh hạ mí mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc giày rõ ràng là của nam nhân trưởng thành mà nàng đang đi.
- Ngu ngốc.
Đáp Lãng Trường Hồng nhíu nhíu mày.
- Muội cho là hắn thật sự muốn cứu muội?
Y không thèm để ý tới Âu Tư Thanh Thanh ngẩng khuôn mặt tức giận lên, không để ý đến sự chất vấn trong ánh mắt nàng, chặn ngang bế Âu Tư Thanh Thanh từ trên cây gỗ xuống đặt lên yên ngựa tông đỏ, Âu Tư Thanh Thanh cao một mét sáu mét bảy nặng ba bảy ba tám cân trong tay y nhẹ giống như cây rơm rạ. Y cầm dây cương chậm rãi đi về phía trước, cũng không thèm quan tâm đến ánh mắt kháng nghị của Âu Tư Thanh Thanh.
- Đừng không tin, muội cũng chỉ là bị hắn lừa thôi, đứa ngốc.
Đáp Lãng Trường Hồng tuỳ ý bẻ một cành thông trên cây bỏ vào trong miệng nhai, trong miệng lập tức tràn đầy hương vị chua đắng.
- Huynh nói bậy, hắn đưa giày của mình cho muội, hắn chân trần dẫn đám người Hề đi.
Âu Tư Thanh Thanh lớn tiếng kêu, có lẽ là bởi vì kích động, có lẽ là bởi vì trên đường quay về vẫn chưa từng hoà hoãn, màu đỏ trên mặt dần dần đậm hơn, ngực phập phồng cao thấp. Váy lông dê dày không che được dáng người nóng bỏng của nàng, nhất là lúc bộ ngực phập phồng, eo của nàng càng thêm tinh tế.
- Hắn đưa giày cho muội, đây không phải là giả. Nhưng muội có từng nghĩ tới, hắn và muội tách ra chạy thật sự là bởi vì hắn muốn dẫn truy binh rời đi sao? Người Hề có hơn một nghìn người, truy đuổi hai người bọn muội chẳng nhẽ sẽ không chia ra? Muội đi giày của hắn, từ dấu chân người Hề sẽ đoán muội là người trưởng thành, muội nghĩ xem, Đáp Khất lúc chia binh ra, binh lính đuổi theo muội nhiều hay là đuổi theo hắn nhiều? Tuy rằng muội là con gái của Ai Cân, nhưng so sánh ra bắt một hộ vệ so với bắt con gái thì càng dễ biết tung tích của Ai Cân hơn. Đáp Khất nghĩ cái gì muội phải biết, y tới đến giết Ai Cân đấy.
Không đợi Âu Tư Thanh Thanh nói, Đáp Lãng Trường Hồng đề cao giọng nói: - Hắn không phải vì muội, mà là vì chính bản thân hắn. Tách ra chạy mà nói cơ hội sống của hắn lớn hơn một chút.
- Nếu quả thật đúng như lời muội nói, hắn là một tiểu tử có chút võ công hơn nữa rất tỉnh táo, như vậy muội nghĩ xem, hắn tránh muội xa một chút so với bảo hộ muội sáng suốt hơn, bảo hộ muội hắn còn phải phân tâm, muội chính là liên luỵ đến hắn.
Âu Tư Thanh Thanh nhíu mày, nàng quay đầu nhìn về phía phương hướng chạy ngược lại với hướng của chính mình.
- Cho dù huynh nói thế nào, muội biết, hắn không giống như những gì huynh nghĩ.
Đáp Lãng Trường Hồng bật cười ha hả: - Giọng nói của muội nhỏ đi, thật ra trong lòng muội cũng hiểu được tách ra chạy là lựa chọn tốt nhất, không hề tồn tại việc ai đang chia sẻ nỗi lo cho ai. Muội cũng không cần cảm kích hắn, hắn cũng không cảm kích muội.
- Nếu không phải muội dính lấy hắn đi tìm tiểu Hôi, thì hắn cũng sẽ không bị người Hề đuổi giết.
Âu Tư Thnah Thanh bướng bỉnh không chịu khuất phục.
Đáp Lãng Trường Hồng lắc lắc đầu nói: - Vậy thì mới nói muội là một người đơn thuần, muội cảm thấy mình liên luỵ hắn, chỉ sợ trong lòng hắn còn đang tươi cười ý. Nếu như không phải muội nhắc nhở hắn trước, hắn làm sao biết người Hề đang đến? Vì che dấu tung tích, người Hề sẽ giết chết tất cả những người mình gặp phải, bất kể là người già hay trẻ em. Không có muội, nói không chừng hắn sớm đã bị tên của người Hề bắn chết rồi.
Đáp Lãng Trường Hồng phun cành thông trong miệng ra, khoa tay múa chân một chút: - Hắn hẳn nên cảm ơn muội mới đúng.
- Đó là huynh nghĩ như vậy, sao cứ phải nói là do hắn nghĩ như vậy?
Âu Tư Thanh Thanh cãi lại, thần sắc cũng không còn kích động như trước nữa. Nàng biết lời nói của Đáp Lãng Trường Hồng không sai, nếu như mình không gặp hắn, nói không chừng hắn sẽ bị bắn chết trong tình huống không hề cảnh giác. Như vậy mà nói, mình quả thật không hề liên luỵ đến hắn. Âu Tư Thanh Thanh trong lòng cũng tốt lên một chút, bởi vì nàng phát hiện ra mình đã làm được một việc tốt.
Nói như vậy, nàng cũng giúp hắn đấy.
Khoé miệng Âu Tư Thanh Thanh hơi nhếch lên, có chút tự hào.
- Âu Tư Thanh Thanh, muội...
Đáp Lãng Trường Hồng chỉ về phía xa xa nói: - Muội thuần khiết giống như tuyết trắng trên núi kia, muội không biết lòng người có bao nhiêu hiểm ác. Trong lòng muội luôn cho rằng ai cũng thiện lương, như vậy rất tốt, nhưng lại dễ bị thiệt. Huynh không phủ nhận thiếu niên mà muội nói kia là một tiểu tử thông minh, nhưng lại không cho rằng tiểu tử kia vì lòng tốt mà mới đưa giày của hắn cho muội đi.
- Nhưng, cho dù thế nào người Hề cũng là vì đuổi giết chúng ta mà tới.
Đáp Lãng Trường Hồng ngẫm nghĩ một chút nói: - Nếu hắn bị người Hề giết, đợi sau khi Ai Cân đại nhân liên minh được với bộ lạc Tô Xuyết, giết chết toàn bộ số người Hề còn lại cũng coi như là báo thù cho hắn. Hắn là người Hán, ta có thể xây một nấm mồ ở dưới chân núi cho hắn, muội đốt giày của hắn ở trước phần mộ, hắn sẽ nhận được.
- Thật vậy sao?
Âu Tư Thanh Thanh hỏi.
- Nhưng muội không muốn tin rằng hắn đã chết, muội vẫn còn muốn tự tay đem giày trả cho hắn.
- Ta càng muốn hắn chết rồi, nếu không ta sẽ càng tò mò, một đưa trẻ mười mấy tuổi làm thế nào sống sót được dưới vó ngựa của mấy trăm kị binh người Hề, nếu hắn thật sự giỏi như vậy, hắn vì sao không bảo vệ muội? Cho dù muốn dẫn dắt truy binh rời đi, nếu hắn thật sự tốt giống như lời muội nói, hẳn là sẽ quay lại tìm muội mới đúng, nếu không hắn chính là một tên tiểu nhân dối trá, người Hán đều rất dối trá, Ai Cân nói như vậy.
- Hắn không như vậy, hắn từng nói muội phải tự tay mang giày trả lại cho hắn, hắn cũng sẽ đem giày trả lại cho muội.
Âu Tư Thanh Thanh quơ nắm tay nhỏ, vẻ mặt kiên định.
- Được được được, muội nói hắn không dối trá thì không dối trá.
Đáp Lãng Trường Hồng cũng lười nói thêm gì nữa.
- Ta dối trá hay không ta không biết, nhưng tối thiểu cũng không nên nói xấu sau lưng người khác, đó chỉ chuyện mấy bà tám không cần mặt mũi mới làm, tốt xấu gì ta cũng là một người đàn ông.
Đáp Lãng Trường Hồng dừng lại, tay sờ lên thanh đao ở thắt lưng nhìn về một hướng.
Thiếu niên trong tay ôm chồn tuyết ngồi trên chạc cây đung đưa chân, ánh mắt nhìn về phía Đáp Lãng Trường Hồng cường tráng như núi không hề có một tia kính sợ, ngược lại có chút khinh thường.
Chồn tuyết từ trong ngực hắn giãy giụa nhảy ra chạy về phía tuyết nữ mặc áo lông trắng trên lưng ngựa, nhẹ nhàng liền chui vào trong lồng ngực ấm áp của thiếu nữ.
Lý Nhàn đung đưa hai chân không đi giày, một đôi giày bị cắt mở ở trong tay hắn vươn ra.
- Ta tới là để lấy lại giày của ta, thuận tiện đem giày của ngươi trả lại cho ngươi.
Hắn đưa tay giơ lên đôi giày da hươu đã hoàn toàn thay đổi hình dạng, có chút cười cười xấu hổ nói:
- Đương nhiên, nếu cô cảm thấy nó đã không còn đi được nữa, ta cũng không ngại giữ lại làm vật kỉ niệm.
- Nhưng giày của ta cô nhất định phải trả lại cho ta, bởi vì chân ta bây giờ rất lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...