Lý Nhàn lắc đầu thở dài nói:
- Ở đây chỉ là một binh doanh, chỉ là một doanh trại binh lính.
Diệp Hoài Tụ mỉm cười nói:
- Quả nhiên là vô vị rất nhiều. Lời ta nói lúc trước không phải là có ý kiến gì với ngươi, cũng không phải là bàn luận quân sự. Nhưng, ngươi thấy ta đang đưa ra cho ngươi chủ ý gì, chỉ là đôi câu chuyện phiếm. Ngươi lại suy tư trịnh trọng như vậy, sau đó trả lời thành thật, không có ý nghĩa.
Không chờ cho Lý Nhàn nói, ánh mắt Diệp Hoài Tụ thấy Lý Nhàn khẽ nắm hờ tay lại, còn ngồi bất động, khẽ mím môi cười có chút đắc ý:
- Ngươi sợ ta? Vì sao lại như vậy?
Lý Nhàn cười khổ nói:
- Bởi vì tôi nợ cô một ân tình, hơn nữa cũng không có cách nào trả lại cho cô.
Hắn nói rất chân thành. Chân thành tới mức khiến cho Diệp Hoài Tụ hơi rung động.
- Khi nào ta nói muốn người trả ân tình cho ta?
Nàng hỏi.
Lý Nhàn thành thật nói:
- Khi rời khỏi Thảo Lư, cô đã từng nói như vậy.
Lần này tới lượt Diệp Hoài Tụ kinh ngạc:
- Ta đã quên mất rồi … khó trách ngươi còn nhớ lời ta nói.
Lý Nhàn bị ánh mắt của Diệp Hoài Tụ khiến cho căng thẳng hơn. Hắn nắm tay lại, suy đi tính lại vẫn nên nói tránh sang chủ đề khác:
- Diệp đại gia đường xa vất vả tới, có cần đi nghỉ ngơi chút không? Tôi đã cho người quét rọn phòng, không may là tôi lại sắp quân ra khỏi đầm, chờ sau khi tôi trở về sẽ đền tội với Diệp đại gia.
Hắn cảm thấy cuối cùng mình cũng đã nghĩ ra được một lý do quang minh chính đại rồi.
- Ngươi muốn trốn?
Diệp Hoài Tụ nheo mắt nhìn Lý Nhàn hỏi.
- Trốn … sao có thể chứ, quả thực là có quân vụ quan trọng.
- Thật chứ?
- Thật vậy!
- Có thể nói cho ta biết không?
- À ….
Lý Nhàn do dự một hồi, liền nói thật:
- Dương Huyền Cảm đang làm phản ở Lê Dương, tôi thấy đây là một cơ hội. Nếu có thể nhân cơ hội đại quân của Dương Huyền Cảm đi xuống phía nam mà đánh Lê Dương, sau này trong trại sẽ không lo tới lương thực nữa. Nếu Diệp đại gia tới muộn chút nữa, tôi đã dẫn người ra khỏi đầm rồi.
Diệp Hoài Tụ nhíu mày nói:
- Binh tướng xuất chinh, trong lòng người có kế sách phá địch chưa?
Lý Nhàn thở dài nói:
- Tối qua đã bàn bạc với tướng lĩnh dưới trướng rất kỹ rồi, chỉ là định ra sách lược dụ địch xuất thành. Cụ thể của cuộc chiến này đánh thế nào, vẫn còn phải xem tình hình ngoài thành Lê Dương mà định.
Động tới quân vụ cụ thể, Lý Nhàn không hề ăn ngay nói thẳng, với tính cách của hắn, nếu không có sách lược cụ thể, không có sự chuẩn bị hoàn toàn, không nắm được bảy phần thắng, hắn sao có thể dẫn quân xuất chinh?
Diệp Hoài Tụ thở dài, đứng dậy, hơi khom người thi lễ:
- Vậy cáo từ.
Lý Nhàn liền đứng dậy, ngăn trước mặt Diệp Hoài Tụ nói:
- Diệp đại gia hà tất đi vội thế? Tôi đi chuyến này muộn nhất nửa tháng sẽ trở về, mời Diệp đại gia ở tạm đây một thời gian, chờ sau khi tôi trở về sẽ tận tình chức vị chủ nhà.
Diệp Hoài Tụ mặc kệ Lý Nhàn liền bước về phía trước vài bước, lú sắp đụng vào người Lý Nhàn. Lý Nhàn mím chặt răng không nói, kiên trì ngăn phía trước. Diệp Hoài Tụ vẫn đi thẳng đến chỗ cách Lý Nhàn một chút, khoảng cách giữa hai người cũng chỉ miễn cưỡng có thể sát gần bằng một quả táo. Nàng ngẩng đầu lên nhìn mặt Lý Nhàn, hai người hít thở đều nghe thấy. Lý Nhàn có thể ngửi thấy mùi thơm trên người Diệp Hoài Tụ tỏa ra, ánh mắt bỗng hoảng hốt.
Khoảng cách gần như vậy, khiến cho không khí bỗng trở lên khác thường.
- Có thể không đi được không?
Lý Nhàn giơ tay lên gãi đầu nói.
Diệp Hoài Tụ không trả lời, trên mặt có chút kinh ngạc. Thoáng chốc nàng mới thấy, Lý Nhàn đã cao lớn như vậy. Năm đó khi gặp lần đầu ở quận Ngư Dương, mặc dù khi đó Lý Nhàn cũng đã lớn tuổi rồi, nhưng, cũng chỉ là miễn cưỡng ngang với Diệp Hoài Tụ, tựa như là một giấc mộng xưa, khi tỉnh lại, hắn đã cao hơn nàng gần một cái đầu rồi.
Có lẽ là vì dáng người Lý Nhàn quá khôi ngô. Hoặc có lẽ là vì chòi hóng mát quá nhỏ. Diệp Hoài Tụ không đi lên phía trước nữa. Nàng cũng không trả lời Lý Nhàn, mà khẽ thở dài:
- Hóa ra … ngươi đã cao như vậy rồi.
Đúng vậy, hắn đã là một đại hào một phương rồi.
Diệp Hoài Tụ bỗng nhớ lại, khi hai người gặp nhau lần đầu ở quận Ngư Dương, mình đã từng tặng Lý Nhàn một câu.
- Một người đàn ông, đúng là vẫn luôn phải xem tiến trình tương lai của hắn có bao xa, mới là trưởng thành thật sự.
Nhớ lại câu nói này, Diệp Hoài Tụ bỗng thấy mặt nóng ran, thậm chí còn có chút thất thần.
- Ngươi đã xem ta là người ngoài rồi, không muốn nói thật với ta. Vì sao ngươi còn muốn giữ ta lại? Mặc dù thiên hạ này rất lớn, hiện giờ cũng loạn lên rồi. Nhưng, ta lại không phải là không có chỗ để đi. Dù không trở về Giang Nam được nữa, ta cũng không thể tới tái Bắc được sao? Hà tất phải ở đây nghe ngươi giả vờ giả vịt, bị ngươi chọc tức? Ta bây giờ muốn trở về Thảo Lư Tái Bắc, mãi mãi không đi về phía nam nữa!
Lý Nhàn sợ hãi, không biết vì sao Diệp Hoài Tụ lại kích động như vậy. Diệp Hoài Tụ trong ấn tượng là một người phụ nữ còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông. Bất luận là việc gì cũng đều không ảnh hưởng tới tâm tư của nàng. Nhưng vì sao … bây giờ nàng lại đỏ mắt lên thế? …. Khóc sao?
Nếu Âu Tư Thanh Thanh khóc, Lý Nhàn có thể đưa tay ra lau nước mắt cho nàng, sau đó vỗ về an ủi. Nếu Tiểu Địch khóc, Lý Nhàn có cả ngàn cách để chọc cho nàng cười. Nhưng Diệp Hoài Tụ đỏ mắt, Lý Nhàn bó tay không có cách nào nữa rồi!
- Tôi … nào có giả vờ giả vịt gì.
Lý Nhàn ấp a ấp úng nói.
- Ngươi ăn hiếp ta!
Diệp Hoài Tụ bỗng nói lớn. Bộ dạng đó nào có giống một Diệp Hoài Tụ mây trôi nước chảy? Nàng tức giận nhìn Lý Nhàn, ngực phập phồng, vẻ mặt tủi thân, tròng mắt ửng đỏ. Xem ra thật sự giống như Lý Nhàn đã làm gì đó khiến nàng tức giận rồi. Hộ vệ đứng bên ngoài chòi hóng mát không xa theo bản năng quay đầu lại nhìn, lập tức biết ý đi ra phía xa. Điều này khiến cho Lý Nhàn càng thêm lúng túng. Hắn có chút hoảng sợ nói:
- Tôi ức hiếp cô? Cô không ức hiếp tôi thì đã A Di Đà Phật rồi.
Thấy bộ dạng đáng thương của hắn, Diệp Hoài Tụ chậm rãi nói:
- Ta từ Tái Bắc tới Yến Sơn, biết ngươi đi xuống phía nam, liền đuổi theo. Ở bờ bắc Hoàng Hà bị phản tặc truy đuổi chạy trối chết, ẩn vào trong núi cũng đã một tháng mới dám đi ra. Tới hồ Cao Kê không tìm thấy ngươi, chỉ còn biết tiếp tục xuống phía nam. Vượt hàng ngàn dặm đường tới Cự Dã Trạch, ngươi lại đối xử với ta như vậy!
Lý Nhàn tái mặt nói:
- Tìm ta gấp như vậy là có vấn đề gì khó giải quyết?
Diệp Hoài Tụ trừng mắt nhìn Lý Nhàn nói:
- Vấn đề khó giải quyết? Ta không biết đi tìm La Nghệ sao? Không biết đi tìm A Sử Na Khứ Hộc à? Vì sao phải chịu khổ sở đi tìm ngươi?
Trong lòng Lý Nhàn bỗng hoảng hốt, không biết nên đáp lại thế nào.
- Ngươi tránh ra.
Diệp Hoài Tụ vuốt tóc trên trán, hít sâu một hơi, tinh thần dần bình tĩnh lại. Không sai, nàng là Diệp Hoài Tụ. Nhưng suy cho cùng nàng cũng vẫn là một nữ nhân. Trên đường đi ngàn vạn vất vả, màn trời chiếu đất, bị giặc cỏ truy đuổi, bị nạn dân bao vậy, lo lắng hãi hùng mấy tháng trời. Cho nên, nàng mới biến thành người không giống như Diệp Hoài Tụ, mà là một người phụ nữ bình thường, thể hiện những uất ức trong lòng ra. Nhưng, sau khi phát tiết ra rồi, nàng lại trở về là Diệp Hoài Tụ đó, Diệp Hoài Tụ bình tĩnh như giếng cổ không gợn sóng.
- Ta sẽ trở về Tái Bắc, xin Lý tướng quân tránh ra.
- Cô không thể đi!
Lý Nhàn lớn tiếng nói:
- Cô đã chịu nhiều ấm ức như vậy, tôi sẽ lần lượt giúp cô đòi lại! Phía bắc Hoàng Hà là ai ngăn cản cô? Vương Bạc? Tôn Tuyên Nhã? Hách Kiến Đức? Hay là Cao Sĩ Đạt, Đậu Kiến Đức của Cao Kê Bạc? Cô chỉ cần nói ra, tôi sẽ đi giết chết bọn chúng, san bằng trại của bọn chúng!
Diệp Hoài Tụ ngẩn người ra, quả thực nói là ngốc mà.
- Ngươi nói cái gì?
- Tôi biết cô không muốn nói thật với ta.
Lý Nhàn gãi đầu nói:
- Chỉ là chuyện quân cơ, tôi cẩn thận đã quen. Lần này xuất chinh đặc biệt quan trọng, cho nên mới phải giấu. Cô có thể không tức giận được không? Thiên hạ Đại Tùy đã loạn thành hỗn loạn rồi. Một người phụ nữ như cô dù bên cạnh có mấy hộ vệ, vượt ngàn dặm sao cô có thể trở về Tái Bắc được? Yên tâm ở đây nghỉ ngơi, chờ tôi xuất chinh trở về được chứ?
- Được!
Nằm ngoài dự đoán của Lý Nhàn, Diệp Hoài Tụ lại không hề phản đối!
Nàng mỉm cười gật đầu nói:
- Dẫn ta tới phòng của ngươi chuẩn bị. Ta muốn tắm một cái, sau đó đi ngủ một giấc. Đương nhiên, ngươi không thể đi, chờ ta ngủ dậy, ta sẽ cùng ngươi tới Lê Dương. Mặc dù ta là một phụ nữ, nhưng cũng có thể đưa ra chủ ý cho ngươi.
Nàng bước ra khỏi chòi hóng mát, rất tự nhiên vượt qua mặt Lý Nhàn. Vừa rồi nàng không đi qua được, còn bây giờ lại đi qua dễ dàng.
Nụ cười trên miệng nàng có chút đắc ý. Nhưng nàng không thấy trên khóe miệng Lý Nhàn, không biết vì sao lại cũng có nụ cười đắc ý. Khi tới trước phòng của Lý Nhàn, Diệp Hoài Tụ bị một tấm vải bạt đó thu hút tầm nhìn. Không chờ Lý Nhàn ngăn lại, nàng đưa tay mở tấm bạt đó ra.
Một bức tường thấp bé ba ly. Phía dưới bức tường có mười mấy cây tường vi đang đầm trồi.
Người nào đó ửng mặt lên, như gà trống đấu bại, cúi đầu ủ rũ.
Người nào đó cũng ửng mặt lên, như hoa đào đua nở, màu đỏ mê người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...