Ngày 25 tháng 4 năm Đại Nghiệp Đại Tùy thứ 9, Dương Quảng lại một lần nữa tới trấn Hoài Viễn Liêu Tây. Ngày thứ hai đại quân chinh Liêu bắt đầu tấn công mạnh, đánh bại binh mã của Ất Chi Văn Thanh Cao Cú Lệ, giết qua Liêu Thủy. Cuộc chiến này đã giết chết hơn vạn người Cao Cú Lệ. Ất Chi Văn Thanh trọng thương rút lui về thành Liêu Đông. Ngày 27 tháng 4, Dương Quảng ngự giá vượt sông Liêu Thủy, đại quân lại một lần nữa vây khốn thành Liêu Đông.
Ngày 29 tháng 4, Dương Quảng lệnh cho hành quân Nguyên soái Vũ Văn Thuật và Thượng Đại tướng quân Dương Nghĩa Thần thống lĩnh đại quân tấn công Bình Nhưỡng từ phía bắc. Ngoài ra còn phái Tả võ vệ Đại tướng quân Tả Quang Lộc đại phu Vương Nhân Cung dẫn quân tấn công Tân thành. Dương Quảng đích thân thống lĩnh đại quân bao vây tấn công thành Liêu Đông. Đông chinh lần này Dương Quảng là vì muốn lấy lại thể diện, cho nên hạ lệnh nếu người Cao Cú Lệ giả hàng, không cần phải để ý, toàn lực công thành.
Mặc dù trận chiến năm ngoái Cao Cú Lệ xem như đánh thắng, nhưng quốc lực lại không thể sánh với Đại Tùy được. Đại Tùy tổn thất ba mươi vạn phủ binh tinh nhuệ, Đại Nghiệp Hoàng đế đã hạ chỉ chiêu mộ Kiêu quả. Đại quân đông chinh lần này lại có trăm vạn người, mà Cao Cú Lệ năm ngoái chiến loạn, lương thực vốn đã không thu lại được bao nhiêu, cộng thêm cũng bị tổn thất không ít binh mã. Cho nên, dù rất thận trọng, nhưng vẫn liên tiếp bị thất bại.
Vũ Văn Thuật và Dương Nghĩa Thần thống lĩnh đại quân đi xuống phía nam, liên tiếp chiến thắng. Đại tướng quân Lai Hộ Nhi thống lĩnh thủy quân cũng đã lên bờ, chiến đấu với liên quan Cao Cú Lệ, giết chết trên vạn quân địch.
Cao Cú Lệ Vương Cao Nguyên vô cùng hoảng sợ, sai người tới Liêu Đông cầu hàng.
Lần này Dương Quảng đã không đồng ý, hạ lệnh đại quân tiếp tục tấn công mạnh, thề phải san bằng Bình Nhưỡng bắt được Cao Nguyên rửa sạch mối nhục. Quân Tùy càng tấn công thành mạnh mẽ hơn, chỉ là thành Liêu Đông lại bị người Cao Cú Lệ phong kín giống như chiếc thùng sắt, nhất thời khó mà công hạ được.
Đúng lúc quân Tùy trên chiến trường Liêu Đông thế như chẻ tre tấn công bên trong cảnh nội Cao Cú Lệ. Tương tự Tri Thế Lang Vương Bạc cũng không cam lòng với thất bại của mình, cũng đã liên hợp với mấy hào kiệt lục lâm ở phía bắc Hoàng Hà. Đám người Tôn Tuyên Nhã, Hách Kiến Đức, tụ tập đại quân hơn mười vạn người lại một lần nữa vượt sông xuống phía nam, thề giết chết Trương Tu Đà báo thù.
Mà lúc này, tinh kỵ Yến Vân trại của Lý Nhàn sớm đã trở về Cự Dã Trạch rồi.
Đúng lúc ở trong một ngôi miếu hoang biên giới quận Đông Bình mấy tên ăn mày đang rúc vào một chỗ sưởi ấm cho nhau, bỗng nghe thấy tiếng bước chân của mấy đại hán mặc áo đen từ bên ngoài truyền vào. Trang phục của mấy người này giống nhau, áo đen giày cỏ, tướng mạo lạnh lùng. Trên thắt lưng của mỗi người đều mang hoành đao, nhìn rất hung ác.
Mấy tên ăn mày thấy những người áo đen đó đi vào miếu, sợ tới mức run lẩy bẩy.
Tráng sỹ áo đen dẫn đầu đi vào trong miếu chậm rãi nhìn quanh một lượt, lập tức dừng lại ở tên ăn mày nhỏ nhất đó. Ánh mắt lạnh lùng của gã giống như gió từ phương bắc vào tháng 2 thổi tới, giống như con dao cứa vào da thịt. Chỉ có tên ăn mày 14 tuổi bị hoảng sợ mà nhảy dựng lên, theo bản năng thu người ra phía sau dựa sát vào lòng lão ăn mày già nhất.
- Đừng sợ, bé con, họ đều là quan gia, không chấp nhặt tới những người như chúng ta.
Lão ăn mày vỗ lưng thằng bé ăn mày nói.
Lão ngẩng đầu lên, khiêm tốn cười nói:
- Các vị quan lão gia, các vị tới chỗ bẩn thỉu này làm gì thế? Có gì tiểu nhân có thể hợp lực, mấy vị cứ việc hỏi.
Mặc dù lão là ăn mày, nhưng tuổi tác của lão cũng lớn rồi, những chuyện trải qua cũng nhiều rồi. Cho nên, thấy mấy người mặc áo đen đó xông thẳng vào là biết thế nào rồi. Lão thầm đoán mấy người này đang tìm thứ gì đó. Người áo đen cầm đầu là một chàng trai khoảng 30 tuổi. Y hầu như không ngờ một lão ăn mày có thể chết bất cứ lúc nào lại có kiến thức như vậy.
- Các ngươi có thấy một người rất gày rấy gày không? Khoảng chừng 50 tuổi, dáng người không cao, mắt hình tam giác.
Người áo đen kia nói ngữ khí rất hòa thuận, chỉ là luồng khí lạnh đó trên người y tỏa ra khiến cho đám ăn mày cảm thấy khó chịu.
- Không có, ngài cũng biết, người như chúng tôi không dám tùy tiện đi lại, chỉ có ở trong miếu hoang này chờ chết mà thôi.
Lão ăn mày bởi vì hoảng sợ mà nói một câu nói dối mà ngay cả bản thân mình cũng không tin. Tên ăn mày, nếu không đi ra ngoài thì ai tin? Làm gì có ăn mày không đi ra ngoài xin cơm? Chỉ một câu như vậy cũng đã lộ rõ lời nói dối rồi. Chàng trai áo đen đó không hề tức giận, mà gật đầu, thành thật nói:
- Đúng vậy, người không thành thật như các ngươi đương nhiên không thể tùy tiện đi lại rồi, nếu không … thật sự sẽ chết.
Lão ăn mày run tay lên, nửa miếng bánh mỳ nguội lạnh trên tay bỗng rơi xuống đất.
Chàng trai áo đen bước lên phía trước mấy bước, chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt miếng bánh mỳ đó lên, đặt lên mũi ngửi ngửi, sau đó dùng bánh mỳ đó đập mấy cái lên con cá gỗ ở gần đó, tiếng kêu vang lên rất nặng. Chiếc bánh mỳ không việc gì, cá gỗ vỡ vụn rơi xuống đất không ít.
- Cái này cũng ăn được sao?
Chàng trai áo đen mỉm cười hỏi.
Lão ăn mày khó nhọc nuốt nước miếng, cười khổ một tiếng. Thằng bé ăn mày đó lại rụt người ra phía sau, giống như rất sợ ánh mắt của chàng trai trước mặt.
Chàng trai áo đen lấy một bọc giấy dầu bên trong tay nải phía sau lưng ra một chiếc đùi gà béo ngậy đưa cho thằng bé ăn mày:
- Muốn ăn không?
Thằng bé sợ hãi run lẩy bẩy, cũng nuốt khó nhọc nuốt nước miếng ực một cái như lão ăn mày. Nhưng lão ăn này là vì lo lắng và sợ hãi. Còn nó thì thật sự là rất muốn ăn cái đùi gà đó. Nó quay đầu lại nhìn lão ăn mày một cái. Người phía sau liền khẽ lắc đầu với nó. Thằng bé thất vọng, cũng kiên định lắc đầu.
- Thật là không muốn ăn chứ?
Chàng trai áo đen mỉm cười, lập tức ném cái đùi gà vào một góc. Y lấy ra một miếng vải lau tay, đứng lên nói với thằng bé đó:
- Nếu vừa rồi ngươi nhận chiếc đùi gà đó, ta sẽ có thể không giết chết ngươi, mà còn rất thành thật hỏi ngươi. Bì giáp bẩn thỉu này trên người ngươi từ đâu tới? Còn nữa ….
Chàng trai áo đen chỉ vào đôi giày của thằng bé nói:
- Đôi giày này là thế nào?
Mặc dù đôi giày đó đã thực sự có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể đoán được có điều gì đó mờ ám.
- Đáng tiếc, ngươi không dám nhận đùi gà đó, cho nên ta chỉ có thể giết chết lão ta trước.
Chàng trai áo đen chỉ vào lão ăn mày kia, nói:
- Nếu ngươi còn không chịu nói, vậy thì ta sẽ lại giết tiếp người khác. Các ngươi ở đây có tổng cộng 6 người. Nếu sau khi ta giết chết 5 người mà ngươi vẫn không chịu nói, vậy thì ta chỉ còn cách là dẫn ngươi về. Dẫn ngươi về, không phải là vì lòng tốt của ta cảm thấy tuổi của ngươi còn trẻ mà tha cho ngươi, là bởi vì trong tay ta không có hình cụ. Nếu bức cũng cũng không phải là 10 đầu ngón tay 10 đầu ngón chân của ngươi lần lượt bị kẹp vào, sau đó cắt tai ngươi, mũi ngươi và móc mắt ngươi. Ta thấy người như ngươi chắc chắn là rất ngang ngạnh. Cho nên nên dẫn ngươi về lần lượt dùng hết 36 loại tra tấn trong tay ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...