- An Chi, đệ có thành kiến với Vương Bạc!
Độc Cô Nhuệ Chí nói một cách chắn chắn:
- Lần đầu tiên dụ địch không thành, phái người đến dụ lần hai thì có làm sao, tại sao đệ lại bảo gã là tên ngốc?
Lý Nhàn nhìn Độc Cô Nhuệ Chí trả lời một cách thành thật:
- Huynh hỏi đệ câu này, huynh cũng là một tên ngốc!
Nói xong, hắn chỉ về phía năm trăm khinh kỵ binh của Tần Quỳnh và nói:
- Kia là quân của ai?
- Quân binh quận Tề!
Độc Cô Nhuệ Chí trả lời.
Lý Nhàn lại hỏi:
- Nói cụ thể hơn một chút, quận binh quận Tề là một đội quân như thế nào?
- Tiên phong!
Độc Cô Nhuệ Chí nhìn Lý Nhàn với ánh mắt ngốc nghếch, nhưng khi nhìn thấy khóe miệng của Lý Nhàn như cười một cái, y mới ngộ ra, rồi ra sức vỗ vào trán mình:
- Tên Tri Thế Lang này đúng là ngốc mà!
Lần đầu tiên dụ địch bị khinh kỵ binh tiên phong của Tần Quỳnh đánh bại cũng không nói làm gì, hà tất phải gấp gáp phái quân đến lượt hai? Dụ tới dụ lui, vẫn chỉ là năm trăm khinh kỵ của Tần Quỳnh? Cứ cho là có thể dẫn được năm trăm đội ngũ tiên phong của Tần Quỳnh qua đó nhưng kế hoạch mai phục mặt sau đã bị bại lộ, Trương Tu Đà lại đến nhưng có thể mắc mưu được nữa hay không? Đây không phải là ngu ngốc thì là cái gì?
Độc cô Nhuệ Chí ra sức gật đầu tán thành:
- Lần sau, chuyện mà không có liên quan đến hạ độc giải độc thì huynh vẫn nên là im lặng là hơn.
Lý Nhàn tươi cười đáp lại:
- Nha đầu Tiểu Địch gần đây ngày nào cũng chạy đến chỗ huynh, huynh đừng có vì dỗ dành mà lừa và dạy muội ấy cách hạ độc nha!
Độc Cô Nhuệ Chí đáp lại:
- Cái gì mà lừa gạt? Muội ấy có thể cùng học y thuật với Hứa lão đầu, tại sao lại không thể theo ta học cách hạ độc giải độc? Độc lý bản thân cũng chính là một loại y lý, có gì khác nhau nào? Hơn nữa, nha đầu đó là tự nguyện theo học, ta không hề ép buộc mà.
Y hưng phấn nói tiếp:
- Nhưng nói gì thì nói, tài năng bẩm sinh của Tiểu Địch theo như quan sát của ta là nhất.
- Còn tốt hơn đệ?
Lý Nhàn đau đớn hỏi lại.
Độc Cô Nhuệ Chí lườm hắn một cái, khinh thường trả lời.
Hai người đang lúc nói chuyện tào lao, thì Đạt Khê Trường Nho chỉ về phía xa và nói:
- Nhìn xem, đội quân của Vương Bạc đã tới đây rồi, mau xem Tần Thúc Bảo đánh bại chúng như thế nào?
…
….
Tần Quỳnh mặc áo giáp, nhìn về phía xa xa nơi đang có những đám khói bụi cuồn cuộn, hình như lại có một đội quân phản tặc đang chạy về đây, xem ra cũng phải gần hai nghìn người gì đó. Mặc dù mới cách đây không lâu Tần Quỳnh đã đánh bại một đội phản tặc, tuy số lượng khá lớn nhưng họ đánh thắng một cách dễ dàng, nhưng đó là chuyện của lúc trước, còn lần này đội quân phản tặc chính là những binh lính tinh nhuệ của Vương Bạc. Ba ngàn phản tặc của đợt tiến công thứ nhất chẳng qua là những người dân bình thường bị Vương Bạc ép buộc làm phản tặc, lên không thể nào có thể coi là một trận đánh đích thực được.
Còn hơn hai ngàn bộ binh này thì khác, binh khí trong tay chúng đều là những thanh trường mâu đầu thương và cây gỗ đầu bọc thép nhọn hoắt, hơn nữa trên người họ còn có những bộ quân phục hộ thân đơn giản. Trên đầu mỗi người còn quấn một miếng vải màu xám dùng để phân biệt, qua đây có thể thấy rằng trong quân doanh của Vương Bạc khá có tính quy củ. Nhìn thấy đội hình vô cùng nghiêm chỉnh hơn nữa trong đó còn có khoảng ba trăm kỵ binh, binh khí trong tay họ chính là thanh hoành đao chế thức Đại Tùy.
Nhìn cờ hiệu, cái tên cầm đầu chẳng phải là cái tên vừa nãy trong lúc hỗn loạn chỉ biết cắm đầu mà chạy hay sao. Chỉ cần dựa vào điểm này, cũng đủ khiến khóe miệng của Tần Quỳnh khẽ nhếch lên, và một nụ cười có chút khinh bỉ xuất hiện.
Binh thì đúng là rất mạnh nhưng tướng vẫn là một tên bại binh cách đây không lâu.
Cách đây không lâu, tên cầm đầu kia vừa mới giáp mặt với khinh kỵ binh của quận Tề đã lập tức quay đầu bỏ chạy, người như gã cũng có thể làm chỉ huy sao? Vương Bạc giao hai ngàn binh lính cho gã, thật đúng là đang sỉ nhục những tinh binh kia. Từ năm Đại Nghiệp thứ 6 đến nay, Tần Quỳnh vẫn luôn đi theo Trương Tu Đà chinh chiến ở quận Tề, vì quận Tề là một vùng giàu có, dân cư đông đúc, phản tặc rất muốn đến đây cướp bóc, chính vì vậy mà cứ đoàn này nối tiếp đoàn kia thi nhau đến đây, bọn chúng chẳng khác gì một lũ ruồi nhặng ngửi thấy mùi tanh thi nhau bu đến, khiến người dân tức tiên lên. Hai năm nay, những đội quân phản tặc mà Tần Quỳnh giúp Trương Tu Đà tiêu diệt cũng phải mấy chục đội rồi cho nên chiến lược để ứng phó với đám phản tặc này, Tần Quỳnh hiểu rõ hơn ai khác.
Lá gan của người cầm quân rất quan trọng, nếu như người cầm quân chưa đánh đã sợ, cho dù là giao cho hắn năm nghìn Hổ Bí trọng giáp của tướng quân La Nghệ Trác Quận thì y cũng vẫn chỉ là một con thỏ đế, cố sống cố chết chạy thoát thân. Sở dĩ Tần Quỳnh coi thường gã là vì khi nhìn thấy cờ hiệu của tên cầm đầu lại đội quân ở phía sau, điều này chẳng phải là y đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho lần bỏ chạy tiếp theo hay sao?
Cho nên, khi đối mặt với tên cầm đầu này, Tần Quỳnh không hề tỏ ra lo sợ.
- Đô úy, đội hình quân phản tặc lần này có một số thay đổi.
Một thân binh của Tần Quỳnh thấp giọng bẩm báo.
Tần Quỳnh ừ một tiếng rồi nói:
- Tướng địch là một tên nhát gan, sợ chiến, chúng ta không phải quá lo.
- Tên cầm đầu kia tự nhiên lại nấp sau đám phản tặc, phải chăng là quá cẩn thận.
Thân binh này cười đáp lại.
Tần Quỳnh cũng cười :
- Tướng, chính là trái tim của cả đội quân, chặt được đầu hắn chính là lấy đi quả tim của đội quân. Hắn lại cố tình nấp ở đằng sau, giống như phía trước quả tim có một lớp bảo vệ kiên cố, còn có cả một lớp da dày nữa.
Thân binh tự tin trả lời:
- Vậy thì có sao, chúng ta sẽ để cho hắn tự móc trái tim ra là được.
Tần Quỳnh thấy vậy cười lớn:
- Chính xác, thổi kèn, cùng ta đi giết chúng!
- Giết!
Không đợi Triệu Nhị Bảo cùng hai nghìn quân bày xong thế trận, Tần Quỳnh đã một ngựa dẫn theo năm trăm khinh kỵ binh trực tiếp xông thẳng về phía địch. Nhìn thấy cảnh tượng năm trăm khinh kỵ binh phi tới như bay, trong lòng Triệu Nhị Bảo liền rối lên, vội vàng hạ lệnh:
- Mau! Bắn tên! Bắn tên! Chặn bọn chúng lại!
Hơn hai ngàn phản tặc vừa mới tới trước trận, đang trong thời gian dàn trận thì Tần Quỳnh và đoàn khinh kỵ binh đã xông đến, với cách đánh không màng đến lý lẽ như vậy khiến cho quân phản tặc nhất thời chưa thích ứng được. Xét về lực lượng tương quan thì số quân phản tặc gấp hơn bốn lần khinh kỵ binh của quận Tề, thêm vào đó, phần lớn đại bộ phận trong bọn chúng đều là trường mâu thủ, nhưng trong lòng lại không áp chế được nỗi hoang mang. Hơn hai trăm cung tiễn thủ nhanh nhẹn chạy lên trước dàn trận và bắn tên nhằm cản trở khinh kỵ binh. Nhưng lực sát thương của trúc cung trong tay chúng có hạn nên mỗi người mới chỉ mới bắn được ba lượt tên thì đội kị binh quan quân đã giết đến gần rồi.
Chiếc cung bằng trúc vì quá mềm nên những mũi tên được bắn ra cùng lắm cũng chỉ có thể bay được khoảng trăm bước chân, còn tốc độ của khinh kỵ binh thì lại quá nhanh, với khoảng cách là một trăm bước chân thì họ chỉ cần dùng đến 5-6 lần thở ra hít vào, là có thể tới nơi rồi. Nhìn thấy thương trận cạnh mình vẫn chưa bày trận xong, Triệu Nhị Bảo liền hạ lệnh cho đội kỵ binh xông lên nghênh chiến với khinh kỵ binh quan quân. Hơn hai ngàn tên phản tặc này đều là nhân mã Thân Binh Doanh của Vương Bạc, người nào người nấy đều là những tên hãn phỉ giết người không chớp mắt. Hai năm nay, bọn chúng cùng Vương Bạc đi cướp bóc nhiều nơi, cũng đã từng đánh thắng nhiều dân dũng quận binh, cho nên sau khoảng thời gian hoảng loạn giờ đây họ đã bình tâm trở lại.
ngốc trời sinh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...