Lý Nhàn cười nói:
- Tiết lão tướng quân ở khu rừng phía trước, ngươi vẫn nên qua đó gặp ông ấy thì tốt hơn. Mưu Viễn huynh, dọc đường đa tạ huynh đã tương trợ. Nhưng ta và huynh không cùng đường sớm muộn gì cũng chia tay. Nếu đã như vậy, chi bằng nhân cơ hội này huynh hãy rời đi.
Tiết Vạn Triệt nhìn Lý Nhàn hỏi:
- Ý ngươi là để ta rời khỏi đội ngũ?
Lý Nhàn thu lại nụ cười tươi, nghiêm nghị nói:
- Mưu Viễn huynh, Tiết lão tướng quân ở ngay phía trước.
Vốn tưởng Lý Nhàn là kẻ qua cầu rút ván nhưng khi Lý Nhàn nói lại một lần “Tiết lão tướng quân ở ngay phía trước” thì Tiết Vạn Triệt lập tức tỉnh táo lại.
An Chi đây là đang suy nghĩ cho mình, nghĩ cho phụ thân, cho Tiết gia chúng ta.
Nếu ta không đi gặp phụ thân, vậy lão tặc Vũ Văn Thuật kia sau khi trở về chắc chắn sẽ làm lớn chuyện này! Đại quân chiến bại, lão tặc ắt sẽ tìm người chịu thay cho tiếng xấu của lão. Kết cục An Chi tạo phản đã định, nếu ta và đám An Chi vẫn đi cùng nhau… Quay về triều, Vũ Văn Thuật sao có thể bỏ qua cơ hội này? Nếu vì lúc này làm phiền phụ thân, làm phiền gia tộc, vậy thì tội của mình quá lớn rồi!
Hắn sợ Vũ Văn Thuật mượn cơ hội này giết hại Tiết gia chúng ta.
Sau khi hiểu ra, Tiết Vạn Triệt vái chào Lý Nhàn rất sâu:
- Đa tạ An Chi dạy ta!
Lý Nhàn vỗ vỗ vai Tiết Vạn Triệt nói:
- Mưu Viễn huynh, ta và huynh tâm đầu ý hợp, vốn không muốn huynh quay về. Con người ta rất ích kỷ, cho dù Mưu Viễn huynh muốn đi, ta cũng muốn giữ huynh lại giúp ta. Nhưng bây giờ cục diện thay đổi, nếu huynh không về, nên ăn nói với Tiết lão tướng quân ở đó thế nào? Cho nên, sau khi từ biệt, nếu sau này còn duyên phận chúng ta sẽ lại kề vai chiến đấu!
Tiết Vạn Triệt há mồm thở dốc, thở dài một tiếng nói:
- An Chi, bảo trọng!
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Một lát nữa huynh dẫn đầu xông lên, ta sẽ bắn tên hạ lệnh đưa tiễn. Nếu không sau khi huynh trở về sẽ không dễ dàng ăn nói với tên lão tặc Vũ Văn Thuật đâu.
Tiết Vạn Triệt ngẩn người ra rồi lập tức gật đầu. Y quay lại dặn dò thân binh của mình mấy câu, rồi lại lo lắng hỏi Lý Nhàn:
- Hai vạn kỵ binh của Vũ Văn Sĩ Cập đã đến rồi, thủ hạ của ngươi tuy không ít hơn y nhưng binh lính lặn lội đường xa, hơn nữa phản quân vừa mới làm loạn khiến lòng quân không yên chắc chắn không phải là đối thủ hai vạn tinh binh của Vũ Văn Sĩ Cập, ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi?
Lý Nhàn cười nói:
- Mưu Viễn huynh, ta sẽ không lỗ mãng.
Tiết Vạn Triệt gật đầu nói:
- Vậy… từ biệt!
Lý Nhàn gật đầu cười ôm quyền với Tiết Vạn Triệt.
Tiết Vạn Triệt thúc ngựa đi, mấy trăm thân binh theo sát phía liền xông ra ngoài. Lý Nhàn nhìn bóng lưng của y xa dần, vừa định hạ lệnh bắn cung lung tung thì đã thấy bỗng nhiên Tiết Vạn Triệt lại quay đầu chạy về.
- An Chi, nếu sau này có khó khăn gì cứ đến Tiết gia ta nhé!
Tiết Vạn Triệt hô lên một câu, sau đó lại thúc ngựa đi.
Chờ Tiết Vạn Triệt đi xa rồi, Lý Nhàn hạ lệnh giả vờ bắn mấy mũi tên, bọn lính hô lên mấy cây đuổi giết… Trong tiếng la, Tiết Vạn Triệt dẫn binh vào rừng.
Lý Nhàn lớn tiếng hạ lệnh:
- Bày trận!
Hơn hai vạn binh lính nhanh chóng xếp thành phương trận cách mảnh rừng cây này khoảng hai, ba dặm. Lý Nhàn lệnh cho binh lính kết trận cứ chậm rãi mà đi, chỉ chờ Vũ Văn Sĩ Cập tới. Đợi cách cánh rừng chỉ còn hơn một dặm, bỗng bên cạnh có tiếng vó ngựa ầm ầm truyền đến. Lý Nhàn nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía bên phải bụi đất bay lên cuồn cuộn. Lý Nhàn khẽ mỉm cười, rồi hạ lệnh lui quân về sau một dặm bày trận đợi.
Vũ Văn Sĩ Cập cách đó rất xa nhìn số nhân mã đang ẩn trong rừng cây phía trước, nhìn trang phục của họ cũ nát lại giống như đám tạo phản chạy loạn. Chỉ có điều Vũ Văn Sĩ Cập cũng không dám khinh thường, đó không phải là đám dân chạy nạn mà là hơn hai vạn phủ binh Đại Tùy! Gã lo lắng Yến Vân sẽ ra tay với phụ thân mình, liền lớn tiếng giục kỵ binh tăng tốc.
Lý Nhàn chỉ chờ gã đến, cũng không hạ lệnh tấn công. Các binh lính vừa rồi nghe được tiếng la biết Tiết tướng quân đã đi rồi, lúc mọi người còn đang kinh ngạc thì Vũ Văn Sĩ Cập đã lao đến. Trong lúc đó không khí trở nên quỷ dị, đang lúc mọi người còn đang kinh ngạc thì hai vạn kỵ binh được rừng cây che trở đã từ từ xếp thành trận hình công kích.
- Vì sao?
Dường như tất cả binh lính đều nghi ngờ, vì sao Tiết tướng quân phải đi, vì sao đột nhiên phía trước lại xuất hiện mội đội kỵ binh Đại Tùy? Vì sao kỵ binh kia lại xếp thành trận hình tấn công?
Lúc này, bắt đầu có đám lính tung tin trong đội ngũ, nói Phò mã Vũ Văn Sĩ Cập dẫn kỵ binh đến tiếp ứng rồi nhưng không phải tiếp ứng cho mọi người mà là để tiếng ứng cho bố gã là Vũ Văn Thuật. Sau khi Vũ Văn Thuật trở về đã báo cáo kết quả công tác cho hoàng đế lệnh cho Vũ Văn Sĩ Cập phát động quân đội tấn công bên này, tất cả đều phải chết! Vì nếu đội quân trở về, chân tướng sự việc Vũ Văn Thuật và nhóm đại tướng quân này vứt bỏ binh lính mà chạy sẽ được truyền đi.
- Liều mạng với bọn chúng!
- Giết Vũ Văn Thuật!
- Chúng ta làm phản đi! Vì bảo vệ quan tước của mình, lão tặc Vũ Văn Thuật đã bỏ mặc sự sống chết của chúng ta!
- Hoàng đế phái Vũ Văn Sĩ Cập đến, chính là để giết chúng ta, mọi người làm phản đi!
Phi Hổ mật điệp lẫn trong đám người bắt đầu hô to, rất nhiều người bị kích động dẫn đến phẫn nộ. Ngày càng có nhiều người kích động, bọn họ lớn tiếng hô to, hận là không thể xé Vũ Văn Thuật thành từng mảnh nhỏ.
Lý Nhàn nghe thấy tiếng hô rung trời chuyển đất trong quân đội mình, khóe miệng hắn hiện lên đường cong khoái ý.
Vũ Văn Sĩ Cập vừa mới dừng chiến mã lại, chỉ nghe thấy từ trong đội ngũ có tiếng la hét long trời lở đấy. Gax nghiêng tai nghe sau đó sắc mặt đại biến. Tất cả đều công khai lên án phụ thân mình, xem ra Yến Vân viết trong thư quả không phải là giả! Gã lập tức hạ lệnh toàn quân phải đề phòng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chém giết.
Đúng lúc này, Vũ Văn Thuật và các đại tướng quân khác dưới sự bảo vệ của thân binh ra khỏi rừng cây, nghe thấy tiếng la hét đinh tai nhức óc kia, sắc mặt của Vũ Văn Thuật đại biến.
- Sĩ Cập!
Vũ Văn Thuật hét lớn:
- Giết những tên phản tặc kia!
Vũ Văn Sĩ Cập hơi giật mình rồi lập tức lớn tiếng ra lệnh:
- Bày trận! Đánh lui quân địch!
Gã thay đổi lệnh giết sạch của Vũ Văn Thuật thành đánh lui.
Hai vạn kỵ binh chậm rãi khởi động, dàn thành thế trận áp tới nhân mã của Lý Nhàn.
- Đại Tùy đã không cần chúng ta! Lão tặc Vũ Văn Thuật muốn giết hết chúng ta, mọi người cùng liều mạng với lão tặc này!
- Yến tướng quân! Chúng ta không còn là binh của Đại Tùy nữa! Giết đi!
Nghe tiếng la hét như từng cơn thủy triều, vẻ mặt của Lý Nhàn càng lúc càng sung sướng. Hắn khẽ nói với đám Lạc Phó:
- Như thế, chúng ta còn phải cảm ơn lão tặc Vũ Văn Thuật này.
Mọi người đều cười, Trần Tước Nhi vừa cười vừa nói:
- Có đánh không?
Lý Nhàn bĩu môi lườm y một cái:
- Ngốc mới đánh, thổi kèn lui binh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...