Vương Khải Niên rụt cổ lại, ngại ngùng cười nói:
- Cái đó, thuộc hạ chỉ là đang giảm bớt căng thẳng. Tướng quân ngài biết đấy, quân nhu doanh đó là chỗ nào chứ? Đó là nhà cũ của Vương Khải Niên đấy, bảo vệ quân nhu doanh thuộc hạ cũng tận tâm tận lực như bảo vệ nhà của mình vậy.
Trong lòng Lý Nhàn tự nhủ, ngươi lải nhải nhiều quá đấy, nhưng hắn lại gật đầu nói:
- Vậy trở về bảo vệ tốt cho nhà ngươi đi.
Hắn gọi Trần Tước Nhi nói:
- Hôm qua mấy người kia nói, ngươi đích thân dẫn người theo dõi. Nếu bọn họ muốn quấy rối, ta không ngại ngần mà tiễn chúng đến Địa phủ làm bạn với Độc Cô Chân.
Trần Tước Nhi thấp giọng nói:
- Thuộc hạ hiểu rồi, đêm qua thuộc hạ đã phái người theo dõi rồi.
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Ta đi tìm Tiết Vạn Triệt nói chuyện.
...
Tiết Vạn Triệt nằm trên cáng cứu thương vẫn yếu ớt như vậy. Cũng không biết là nắng làm chói mắt hay y không muốn nhìn bất cứ ai mà từ lúc đội quân xuất phát đến giờ y vẫ không mở mắt. Sắc mặt của y vẫn rất khó coi, trên mặt gần như không có huyết sắc nào.
Tiết Vạn Triệt nhíu mày rất chặt, không biết là vì chút độc còn tồn lại làm đau hay là trong lòng có điều rối rắm gì khó nói rõ mà thoạt nhìn hai đầu lông mày chau lại chán ghét.
Trên thực tế, Giáo úy, Lữ suất trong đại quân xuất thân thế gia đêm qua gần như tất cả đều đến thăm y. Mục đích của những người này đến thăm y không chỉ là ân cần thăm hỏi. Ngay từ đầu họ nói còn khá mịt mờ, thấy Tiết Vạn Triệt từ chối cho ý kiến, có mấy người lập tức nói rõ, đồng ý ủng hộ y thống soái đại quân. Lý do rất đơn giản, bọn họ cũng không muốn đi theo Yến Vân chịu chết, cho nên chỉ có thể để Yến Vân đi chết.
Đây chính là chỗ rối rắm của Tiết Vạn Triệt.
Y biết những người đó nói không sai, chỉ cần Yến Vân dẫn đám người đó quay về thành Liêu Đông. Những Đại tướng quân chạy trở về tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Với một tiểu tử bần hàn không lý lịch, không chỗ dựa vững chắc như Yến Vân, nếu bị những đại tướng quân này tính kế… chỉ e đến đường sống cũng không có, mà xương cốt trong khoảnh khắc cũng sẽ bị nghiền thành bột! Cho dù hoàng đế có thưởng thức năng lực của hắn thì sao chứ? Chưa biết chừng ông ta đã sớm quên Yến Vân lên chín tầng mây rồi. Mà cho dù ông ta còn muốn Yến Vân, chẳng lẽ hoàng đế sẽ vì hắn mà đắc tội với nhiều thế gia đại tộc hay sao?
Vũ Văn Thuật, Vu Trọng Văn, Kinh Nguyên Hằng, Vương Nhân Cung, đằng sau những người này không người nào là không có một gia tộc khổng lồ? Cho dù bệ hạ hồ đồ cũng phải biết nặng nhẹ! Đừng nói đến nhiều thế gia đang đối lập với Yến Vân, chỉ mỗi một Độc Cô gia thôi thì kết cục của Yến Vân cũng chỉ có con đường chết. Con người Độc Cô Chân, tâm địa độc ác đến Diêm vương cũng phải sợ y.
Nhưng Tiết Vạn Triệt căn bản là không muốn làm hại Yến Vân, cũng bởi vì hôm đó ở bờ Tát Thủy, Lý Nhàn đã cứu y một mạng từ trường mâu của Cao Cú Lệ . Cũng bởi vì trong mắt Yến Vân y là một người đầu đội trời chân đạp đấp, y không thể hạ thủ. Y không giống với đại bộ phận những kẻ xuất thân thế gia, Tiết Thế Hùng dạy bảo huynh đệ y khác một trời một vực với đám Vũ Văn Thuật. Tiết Thế Hùng từng nói với Tiết Vạn Triệt, chuyện trong quan trường có thể giúp sẽ không hại, Tiết gia chúng ta không phải là Vũ Văn gia, cũng không phải là Độc Cô gia. Sở dĩ mấy năm nay vẫn chưa ngã cũng là vi phụ chưa từng hại bất cứ người nào.
Những lời này Tiết Vạn Triệt vẫn luôn nhớ kỹ, chưa bao giờ quên.
- Cảm giác đỡ hơn chút nào không?
Đang suy nghĩ miên man thì chợt có người hạ giọng nói bên tai Tiết Vạn Triệt. Nghe ra là tiếng của Yến Vân, y mở to mắt cười nói:
- Đỡ hơn nhiều, đa tạ Yến tướng quân đã nghĩ đến!
Lý Nhàn khẽ cười nói:
- Ta hỏi Độc Cô rồi, hắn nói đã giải hết độc cho ngươi rồi, cái thứ đen tuyền mà ngươi nôn ra đầy đất, nhưng chỉ cần nôn ra thì không có gì đáng ngại. Chỉ có điều chắc chắn sức khỏe sẽ suy yếu. Hơn nữa, ngươi cảm ơn ta làm gì? Sao đột nhiên lại xa lạ như vậy?
- Tính ra…. ngươi đã cứu ta hai lần rồi.
Tiết Vạn Triệt có hơi đa cảm nói.
Lý Nhàn khoát tay áo nói:
- Tiết lão tướng quân đã cứu ta hai lần. Một lần ở Liêu Thủy, lần tiếp ở thành Bình Nhưỡng, đừng nói những lời khách sáo như vậy.
- Yến Vân…
Tiết Vạn Triệt suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu chúng ta có thể bình an quay lại thành Liêu Đông, ngươi định thế nào?
Lý Nhàn cười khổ nói:
- Ngươi đoán, ta sẽ đợi bị người ta giết cả trăm lần hay đang chạy trốn?
Tiết Vạn Triệt ngẩn ra nhìn Lý Nhàn rồi nói:
- Ngươi rõ ràng là còn có tâm trạng đùa giỡn!
Lý Nhàn nói:
- Vậy ngươi nói xem ta còn có thể thế nào được nữa? Lẽ nào ta còn đường khác để đi sao? Đương nhiên, đường chắc chắn là có, chỉ có điều đứng lên đi không nỡ mà thôi.
- Yến Vân, ngươi nói thật cho ta biết, vì sao ngươi lại phái người theo dõi ta và Độc Cô Chân?
Tiết Vạn Triệt đột nhiên hỏi.
Lý Nhàn suy nghĩ một chút một lúc rồi nói rất nghiêm túc:
- Ngươi và Độc Cô Chân đều xuất thân từ thế gia.
- Ta biết ngay mà!
Tiết Vạn Triệt cười khổ nói:
- Ngươi làm như vậy vốn dĩ cũng không có gì sai nhưng ngươi đã đề phòng ta và Độc Cô Chân rồi thì sao không diệt trừ hết chúng ta? Chỉ cần ta và Độc Cô Chân chết, trong quân đội ai còn có thể uy hiếp được địa vị của ngươi? Con người ngươi cái gì cũng tốt, chỉ quá mềm lòng. Ta biết ngươi chắc không đáng thương như vừa nói, trong lòng ngươi sớm đã nghĩ kỹ phải làm thế nào rồi đúng không? Đừng nói dối ta, ta không phải kẻ ngốc!
- Giết ngươi!
Lý Nhàn nói rất chân thành:
- Độc Cô Chân chết rồi, đã có người bắt đầu không ngồi yên được nữa. Nếu thêm ngươi, chỉ e quân đội đã sớm bất ngờ làm phản rồi! Nhưng cho dù không có tạo phản bất ngờ ta cũng không hạ thủ. Dù sao chúng ta cũng từng đồng sinh cộng tử đấy.
- Ôi…
Tiết Vạn Triệt thở dài nói:
- Bản tính của ngươi như vậy còn muốn làm chuyện lớn hay sao?
Lý Nhàn chân thành nói:
- Mưu Viễn huynh, ngươi nhầm rồi!
- Ta không hạ thủ huynh, nhưng không có nghĩa là không hạ thủ kẻ khác. Ta tới thăm huynh, đầu tiên là muốn xem huynh hồi phục thế nào. Thứ hai, ta muốn nói cho huynh biết, nói đến giết người, thực ra ta không nhát gan đâu. Nếu thật sự đến lúc không thể không giết người, ta tuyệt đối sẽ không chậm hơn bất cứ kẻ nào.
Tiết Vạn Triệt chau mày dò hỏi:
- Ngươi muốn bắt đầu giết người?
- Ta không giết người, thì người sẽ giết ta.
Lý Nhàn hỏi:
- Ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?
Tiết Vạn Triệt hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Thôi được, nếu như ngươi muốn giết người thì hãy giết sạch sẽ một chút.
Lý Nhàn ngẩn người ra rồi lập tức gật đầu, không nói thêm một câu nào nữa.
Hôm đó, đại quân bắc phản bất ngờ tạo phản, có kẻ ý đồ châm ngòi đám lính phản lại Lý Nhàn nhưng lập tức bị chấp pháp quân của Hùng Khoát Hải và đám kỵ binh do Lạc Phó suất lĩnh tiêu diệt. Giáo úy, Lữ Suất bị giết hơn 20 người, thân binh của bọn họ không dưới 100 người. Sau khi Tiết Vạn Triệt biết được kết quả này, chỉ cười khổ một tiếng lẩm bẩm:
- Yến Vân... Đây là ngươi ép ta đi cùng đường với ngươi rồi!
Không ai bất ngờ làm phản, Lý Nhàn nói có thì đó là có.
Đứng giữa lựa chọn ngươi chết và ta chết, Lý Nhàn luôn rất khiêm nhường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...