Tướng Minh

Lúc Vũ Văn Sĩ Cập từ trong hành cung Hoàng đế đi ra đã là nửa đêm rồi. Nói thật, gã luôn chờ đợi ngày hôm nay Bệ hạ cho gọi. Bởi vì, không chỉ vì Bệ hạ, gã đã rất lâu không nhận được thư phụ thân Vũ Văn Thuật gửi về báo bình an. Đây chỉ có thể chứng minh một điều rằng, đó là đường lui của quân Đại Tuỳ đã bị chặn đứt rồi, tất cả tin tức đều không gửi về được, bất luận là chiến báo gửi triều đình hay là thư nhà.

Vũ Văn Sĩ Cập đã sốt ruột không chịu nổi từ lâu rồi. Không có ý chỉ của Bệ hạ gã cũng không dám một mình xuất doanh. Hơn nữa, trong tay gã không có binh quyền, xuất doanh còn có thể như thế nào?

Cho nên gã vẫn đang mong đợi có một ngày Bệ hạ có thể phát hiện ra đã mất liên lạc với quân viễn chinh. Nhưng Bệ hạ Đại Tuỳ chơi chưa đã ở Vọng Hải Đột chỉ ở lại ngoại thành Liêu Đông không tới mười ngày. Sau khi đại quân do Vũ Văn Thuật dẫn đầu xuất phát, Hoàng đế cũng dẫn theo thiên tử lục quân một lần nữa tới Vọng Hải Đột xem điềm lành mới nhất. Lần này, nghe nói một con Tam Túc Kim Ô xuất hiện ở Vọng Hải Đột, lưu lại ba ngày sau bay đi, còn rơi một chiếc lông chim ánh vàng rực rỡ.

Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng mừng khấp khởi nhanh chóng tới Vọng Hải Đột xem lông Tam Túc Kim Ô. Lần này đi, cho đến ba ngày trước đó mới trở về ngoại thành Liêu Đông. Không ngoài dự tính, Hoàng đế Bệ hạ nhìn thành Liêu Đông vẫn không phá được giận dữ chém ba lang tướng "công thành bất lợi", sau đó hạ lệnh triệu dân phu dồn đất đi trước, cứng rắn rải một con đường lớn rộng vài trượng ở ngoài thành Liêu Đông, mệnh lệnh binh lính theo đường lớn tiến công lên tường thành. Chỉ có điều người Cao Cú Lệ dùng bao cát ngăn tường thành thành từng đoạn ngắn đoạn ngắn, cho dù tấn công lên tường thành cũng căn bản không thể mở rộng khu vực chiếm lĩnh, binh lính lên tường thành chỉ có thể tiến công ở một khu vực nhỏ hẹp rất nhanh đã bị người Cao Cú Lệ dùng mũi tên lông vũ bắn chết. Mà có người ý đồ từ trên tường thành nhảy vào nóc nhà dân cư trong thành nhưng dân cư dưới tường thành đều bị dỡ bỏ, còn đào một rãnh sâu rộng hai trượng tại bên trong tường thành, binh lính Đại Tùy nhảy đi vào tất cả đều rơi thành bánh thịt.

Sau khi Hoàng đế trở lại doanh trại Đại Tuỳ ở ngoại thành Liêu Đông đã nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán giết vài người, sau đó nghĩ ra biện pháp công thành mới rải một đường lớn ngư lương như vậy, sau đó tâm tư lại lần nữa rời khỏi chiến trường, ngày ngày dẫn Tiêu hoàng hậu lên bên Liêu Thủy câu cá, hoàn toàn chẳng quan tâm quân vụ. Tựa như việc Vũ Văn Thuật mang theo ba mươi vạn đại quân viễn chinh ông ta đã vứt bỏ lên chín tầng mây rồi.

Trên thực tế ông ta đã thực sự quên mất. Nếu không phải cơn ác mộng buổi chiều, không chừng Dương Quảng cũng khó mà nhớ tới việc Vũ Văn Thuật dẫn người đi đã lâu rồi.

Hoàng đế triệu kiến Vũ Văn Sĩ Cập, hỏi một vấn đề rất hồ đồ hoang đường. Điều này làm cho Vũ Văn Sĩ Cập có chút buồn bực. Nhưng nhìn đến sự chân thành trong ánh mắt của Bệ hạ lại không có cách nào tức giận.


Dương Quảng hỏi:
- Vũ Văn Thuật có báo tin tức gì cho ngươi không?

Tin tức!

Lúc ấy Vũ Văn Sĩ Cập nghe được câu này suýt nữa nổi giận.

Quân viễn chinh đã bị mất liên lạc một tháng, chẳng lẽ Hoàng đế cho rằng cha mình không có thời gian viết chiến báo thì có thời gian viết mấy bức thư nhà hay sao?

Vũ Văn Sĩ Cập rất nghiêm tức trả lời nói rằng đã một tháng không nhận được tin tức. Dương Quảng thở dài nói:
- Cho dù hắn có nóng vội lập công, chẳng lẽ đến việc dành chút thời gian ra viết chiến báo cũng không có hay sao?

Trong lòng Vũ Văn Sĩ Cập bi thương, tự nhủ, Bệ hạ quả nhiên là già rồi.

- Trẫm ban cho ngươi hai vạn nhân mã, ngươi đi theo đường đại quân tiến công để tìm, để xem đã xảy ra chuyện gì.

Dương Quảng chậm rãi nói.

Bệ hạ không hồ đồ!

Vũ Văn Sĩ Cập đột nhiên bừng tỉnh. Chỉ là ông ta… chỉ là ông ta không muốn tin quân viễn chinh đã bại trận, không muốn tin rằng chiến báo của phụ thân gửi rồi nhưng không đến được. Mà là thà rằng tin phụ thân vì nóng vội muốn lập công mà quên viết chiến báo, thà rằng tin đại quân đã nắm trong tay được đô thành Bình Nhưỡng của Cao Cú Lệ… Bệ hạ không muốn suy nghĩ rằng, đường về của đại quân đã bị đứt.

- Thần tuân mệnh!


Vũ Văn Sĩ Cập khom người nói.

Dương Quảng gật đầu, khoát tay áo một cách mệt nhọc nói:
- Nhìn thấy Vũ Văn Thuật, ngươi thay trẫm hỏi hắn một chút. Có phải Cao Nguyên xưng thần rồi không.

Vũ Văn Sĩ Cập ngẩn người ra, cúi người quỳ xuống:
- Tạ ơn hồng ân của Bệ hạ!

Sự kích động trong lồng gã khó mà bình tâm lại. Đã đến nước này, Bệ hạ còn suy xét cha ta, còn suy xét Vũ Văn gia ta! Hỏi phụ thân Cao Nguyên có phải xưng thần rồi hay không. Đây chắc chắn là vì giải vây cho phụ thân ta!

- Đi đi. Trẫm mệt rồi.

Dương Quảng khoát tay áo nói.

Vũ Văn Sĩ Cập khom người hành lễ rồi đi ra ngoài. Suốt đêm điểm đủ hai vạn nhân mã. Có ý chỉ của Hoàng đế, gã có thể cố gắng hết sức tuyển chọn tinh binh, lo lắng cho sự an nguy của Vũ Văn Thuật, cho nên Vũ Văn Sĩ Cập đơn giản chỉ cần từ hai vạn chiến mã trong tay Binh bộ thượng thư Phùng Thế Cơ, dẫn theo mấy trăm tên gia tướng thân binh còn có đội ngũ với hai vạn binh mã. Sáng sớm hôm sau mang đủ đồ tế tiếp tiếp viện lập tức xuất phát.


Bay như tên bắn trên chiến mã, sắc mặt của Vũ Văn Sĩ Cập đầy nghiêm nghị, nhưng trong lòng thì bất an:
- Phụ thân… Chờ con!

...


Vài bóng đen lặng yên không một tiếng động từ trong rừng cây chui ra, ló đầu nhìn chung quanh một chút, xác định không ai phát hiện, sau đó men theo đường nhỏ ven làng mò đến dưới tường. Vài người khác gật đầu nhanh chóng tách ra. Trong bóng đêm, mấy người áo đen hiện ra kì dị như vậy. Thân thủ của bọn họ đều rất tốt, mạnh mẽ linh hoạt, trong đêm đen giống như linh vượn. Có mấy người bò men theo tháp canh xây dựng bằng gỗ, mà người trên tháp canh bảo trại lại vẫn cứ ngủ say, căn bản không biết tử thần đã đến.

Người áo đen động tác linh hoạt leo lên tháp canh. Sau khi quay đi vào nhìn thoáng qua thấy lính gác vẫn còn ngủ say. Nơi khóe miệng của người áo đen kia hiện lên một nụ cười lạnh lùng. Sau khi ngồi xuống bịt miệng bọn lính canh kia, đâm thẳng một đao vào trong cổ họng. Mũi đao xuyên qua xuyên lại trong cổ họng vài nhát, chân lính gác đạp vài lần lập tức người dần mềm nhũn đi.

Bốn năm người áo đen lại men theo tháp canh bò xuống, lên tường bao của bảo trại. Trên tường bao cũng không có thủ binh chỉ có một số ít của đội tuần tra qua lại vài lần. Sau khi đợi thôn dân cầm đuốc từ trên tường vây đi ra, hắc y nhân cầm đầu lấy dây móc từ trong người ra buộc trên tường vây ném vào bên trong bảo trại, sau đó hán theo sợi dây trượt xuống.

Từ lúc trèo tường giết người đến tiến vào trong bảo trại cũng chỉ mất năm phút. Bởi vậy có thể thấy thân thủ của những người áo đen tốt như thế nào. Bọn họ… chính là Phi Hổ quân của Lý Nhàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui