Tướng Minh

Lý Nhàn cứ an tĩnh như vậy ngồi trên tảng đá ước chừng một canh giờ, mặt trời mọc dần ở phía đông đã lên đến vị trí cao nhất. Hắn biết hôm qua mình nhất thời kích động phạm phải sai lầm, hơn nữa nhìn vào cục diện bây giờ chính sai lầm đó đã đẩy mình vào tử cục. Trừ phi đêm nay trắng đêm chạy trốn, nếu không gần như không có biện pháp nào có thể phá giải. Nhưng vất vả lắm mới trèo được đến vị trí bây giờ, Lý Nhàn không cam lòng buông bỏ.

Hiện tại hắn rốt cuộc đã thấu hiểu một đám Đại tướng quân thoạt nhìn đạo mạo quân tử, bên trong lại âm hiểm thủ đoạn thế nào. Tuy từ lúc mới bắt đầu hắn đã mang lòng đề phòng, bằng không cũng sẽ không cam tâm tình nguyện ở trong Hộ lương binh làm một Giáo úy căn bản không có cơ hội tiếp xúc với quân tình. Lại nào có ngờ, những con người đạp lên thi thể kẻ khác để trèo lên vị trí Đại tướng quân chơi trò âm mưu quyền mưu khéo léo đến mức làm người ta khó lòng phòng bị.

Từ hành vi không tiếc lời ca ngợi hắn của Vương Nhân Cung hôm qua, Lý Nhàn liền nghĩ đến dụng tâm của y, còn có ánh mắt như trong lơ đãng đảo qua sắc mặt hắn của Vũ Văn Thuật, khiến hắn nổi lên dự cảm bất an.

Hắn vẫn rối rắm chưa quyết, rốt cuộc là đi hay không đi, nghĩ mãi nghĩ mãi vẫn không ra được biện pháp nào. Vương Nhân Cung cũng tốt, Tân Thế Hùng cũng thế, bọn họ đều là Đại tướng quân nắm trong tay mấy vạn nhân mã. Ở Liêu Đông này, dẫu bọn họ có dùng âm mưu quỷ kế để tính kế một Giáo úy nho nhỏ căn bản không tính là gì, cho dù lộ liễu nhằm vào hắn, cũng coi như không. Nhưng người như bọn họ làm việc phải để ý tới thân phận, tránh miệng lưỡi thế nhân, đương nhiên sẽ không trực tiếp xuống tay với Lý Nhàn.

Đờ đẫn ngồi suốt một canh giờ sau, Lý Nhàn mới hơi cử động thân mình đã sớm tê cứng.

Hắn đứng lên, nhìn bọn thủ hạ của mình cách đó không xa, trong lòng thầm hạ quyết định, lựa chọn kéo một nhóm người trở về Yến Sơn và bảo mệnh, vẫn là cái thứ hai quan trọng hơn.

Hắn bước tới đám người Lạc Phó, dự định căn dặn bọn hắn lo chuẩn bị một chút để tối nay trốn đi. Nhưng đúng lúc đó, bỗng có một thân binh thở hổn hển từ ngoài cửa doanh chạy vào, chạy một mạch đến chỗ Lý Nhàn cách đó không xa nói:
- Giáo úy, Tả Ngự Vệ Đại tướng quân tới đây.

- Vũ Văn Thuật?

Lý Nhàn ngẩn ra, lập tức sắc mặt hơi đổi.

Thân binh kia nói:
- Không phải Tả Vũ Vệ Đại tướng quân Vũ Văn Thuật, mà là Tả Ngự Vệ Đại tướng quân Tiết Thế Hùng.


Lần này Lý Nhàn thật sự kinh ngạc. Mình và Tả Ngự Vệ Đại tướng quân Tiết Thế Hùng chưa từng qua lại với nhau, bỗng dưng Tiết Thế Hùng đến đây làm gì? Nhưng còn chưa rời khỏi đại doanh của Tùy quân, về mặt thể diện vẫn phải làm cho đầy đủ lễ nghĩa. Lý Nhàn sửa sang y phục trên người một chút, rồi bước vội về hướng cửa doanh.

Vừa ra ngoài cửa doanh, đã thấy Tả Ngự Vệ Đại tướng quân Tiết Thế Hùng với chòm râu trắng xóa đang đưa mắt dõi về hướng khói bếp lượn lờ cách đó không xa. Lý Nhàn mới chợt phát giác, hóa ra đã đến giờ cơm rồi. Chẳng qua không phải thời điểm chiến đấu mỗi người chỉ được một chén cháo loãng, thật sự rất nhạt nhẽo.

- Ty chức Yến Vân, Giáo úy Hộ lương binh thuộc Tả Đồn Vệ, bái kiến Đại tướng quân.

Lý Nhàn chuẩn mực chào theo kiểu nhà binh, sau đó trang nghiêm đứng ở một bên.

Tiết Thế Hùng chậm rãi thu về tầm mắt đang quan sát khói bếp lượn lờ đằng xa, nhìn Lý Nhàn cười nói:
- Nghe nói Tân tướng quân sáng sớm hôm nay đã thăng chức cho ngươi, sao vẫn còn tự xưng là Giáo úy Hộ lương binh?

Lý Nhàn mỉm cười nói:
- Là quen miệng thôi ạ, tạm thời còn chưa kịp thích ứng.

Tiết Thế Hùng ừ một tiếng, cũng không khách khí, trực tiếp đi vào doanh địa Hộ lương binh, sau khi vào cửa thì quét mắt một vòng, nghi hoặc hỏi:
- Cái nào là lều trướng của ngươi?

Lý Nhàn chỉ vào một cái không chút khác biệt với lều của các binh lính bình thường, nói:
- Chính là ở phía trước.


Tiết Thế Hùng hiển nhiên hơi sửng sốt, kinh ngạc hỏi:
- Tại sao không có gì khác với của binh lính phổ thông?

Lý Nhàn cười nói:
- Chỉ là một Giáo úy nhỏ bé mà thôi, người trong doanh này cũng không nhiều, không nhất thiết phải dựng một cái lều làm người ta chú ý.

Tiết Thế Hùng liếc nhìn Lý Nhàn một cái, không nói gì.

Lý Nhàn cảm thấy cái nhìn này của ông ta tựa như nhìn thấu vào lòng mình, cảm giác ở trước mặt lão nhân này không có cái gì giấu giếm được. Kỳ thực, sở dĩ lều của Lý Nhàn và binh lính bình thường giống nhau, thật sự không phải vì Lý Nhàn mộc mạc chịu khó chịu khổ, mà là bởi sự thận trọng của một người từ nhỏ đã bị đuổi giết, cho nên mới tránh thể hiện thu hút sự chú ý. Một cái lều trướng như vậy mới an toàn chút.

Tiết Thế Hùng tiến vào lều trại của Lý Nhàn tùy ý ngồi lên vị trí vốn thuộc về Lý Nhàn, sau đó rất không khách khí chỉ vào một chiếc ghế đẩu, rồi nói:
- Ngồi xuống nói chuyện.

Đối với vị lão nhân vừa vào cửa đã không xem mình là người ngoài, Lý Nhàn có chút tò mò, khiêm tốn nói:
- Ty chức đứng vẫn tốt hơn.

Tiết Thế Hùng trừng mắt nhìn hắn nói:
- Lúc này còn bày đặt khách khí cái gì, lúc ta thay ngươi chùi đít sao không thấy ngươi khách khách khí khí với ta?


Lý Nhàn bừng tỉnh đại ngộ, thầm nói, thảo nào thấy lão đầu râu bạc này sao mà quen mắt. Hóa ra là lúc ở Liêu Thủy đoạt thi thể của Mạch Thiết Trượng trốn chạy, người đã dẫn mấy vạn phủ binh Đại Tùy mai phục trong khóm rừng bên sườn núi, ngày hôm sau từ bên sườn đánh tan năm vạn đại quân của Ất Chi Văn Đức chính là ông ta. Vừa nghĩ tới tình huống lúc đó, da mặt dày như Lý Nhàn cũng không tự chủ được mà đỏ mặt. Ngượng ngùng cười nói:
- Sự việc ngày đó là có nguyên nhân, mong Đại tướng quân thứ lỗi.

Tiết Thế Hùng trừng mắt hắn rồi nói:
- Ngươi nói ta thứ lỗi thì ta sẽ thứ lỗi à?

Thấy Lý Nhàn ngạc nhiên, lão nhân tự nhiên giơ ra một ngón tay nói:
- Nếu không có một bình rượu ngon, một mâm thịt kho, lão phu nhất định phải thanh toán nợ nần ngươi đùa bỡn ta ngày đó.

Lý Nhàn cực kỳ nghiêm túc nói:
- Việc này... thật sự không có.

Tiết Thế Hùng có chút giật mình, ông ta không tin, liền hỏi:
- Ngươi làm Giáo úy Hộ lương binh thế nào đấy? Người khác có lẽ không có được một mâm thịt, nhưng chỗ này của ngươi mà cũng không có à? Lão phu lặn lội đường xa đến đây tống tiền, ngươi tưởng đơn giản một câu “không có” là đuổi được lão phu? Tả Đồn Vệ Tướng quân Tân Thế Hùng nổi danh tửu quỷ, ngươi quản lý việc cung ứng cho y, sao có thể không có rượu?

Lý Nhàn giải thích:
- Ngài cũng biết Tân tướng quân thích uống rượu. Với người thích uống rượu, rượu còn quan trọng hơn cả mạng sống, làm sao có thể an tâm cất rượu ở chỗ này của ta...

Tiết Thế Hùng gật đầu nói:
- Đừng nói với ta chút hàng tích trữ cũng không có!

Lý Nhàn nói:

- Ngày hôm qua còn một túi rượu lớn...

- Ngươi uống hết rồi?

Tiết Thế Hùng bày ra vẻ mặt tiếc hận.

Lý Nhàn lắc đầu nói:
- Không uống, đều dùng để tẩy rửa miệng vết thương.

Tiết Thế Hùng gật đầu nói:
- Biện pháp này không tệ, trước kia ta cũng có dùng qua. Nếu không có rượu, chẳng lẽ thịt cũng không nốt? Trên dưới trong đại quân có người nào không biết, hiện tại giàu có nhất chính là Tả Đồn Vệ các ngươi.

Lý Nhàn nói:
- Trừ phi giết ngựa, bằng không thật sự không có rồi.

Tiết Thế Hùng thở dài nói:
- Lão phu cũng không phải đến đây mượn lương thực, ngươi hà tất dè chừng vòng vo với lão phu?

Lý Nhàn nói nhỏ một câu:
- Thật sự không phải đến mượn lương?

Tiết Thế Hùng cả giận nói:
- Nếu lão phu thật sự đến đây vì mượn lương, lão phu sẽ đi gặp một tên Giáo úy nho nhỏ như ngươi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui