Tướng Minh

Mắt thấy tòa cầu nổi mà đại quân Tả Vũ vệ ở trên đó bị cung tiễn của quân Cao Cú Lệ đánh gãy, Đại tướng quân Tả Vũ vệ Vũ Văn Thuật lúc này thay đổi sắc mặt, vọt tới trước tới bờ sông Liêu Thủy, lớn tiếng ra lệnh cho xe bắn tên áp chế phản kích của binh Cao Cú Lệ ở bờ bên kia. Hơn một trăm chiếc xe bắn tên liên tục rít gào, nhưng binh Cao Cú Lệ cũng đã đưa các xe bắn tên còn lại của bọn họ rút ra khỏi tầm bắn của quân Tùy, không cùng quân Tùy đối xạ nữa mà là tập trung lực lượng bắn vào cầu nổi và những dân phu đang giữ cầu.

Nước sông Liêu Hà lạnh cắt da cắt thịt, xác chết nối tiếp nhau trôi xuống hạ du (phần sông xa nguồn). Máu nhuộm đỏ cả một khúc sông, chân cụt tay đứt lẫn chung với những mảnh vụn của cầu nổi trôi xuống phía hạ du.

Cầu nổi của quân Tả Vũ vệ bị gãy, mấy trăm người phía trước bị cuốn vào trong nước giãy dụa lớn tiếng kêu cứu, lại bị từng đợt từng đợt mưa tên của cung tiễn thủ Cao Cú Lệ bắn chết ngay trong lòng sông. Những ai biết bơi thì ra sức bơi ngược dòng trở lại, người không biết bơi mặc dù không bị trúng tên cuối cùng cũng không thoát khỏi cái chết. Tả Vũ vệ ở trên cầu tay cầm trường mâu vốn là binh khí lúc này lại coi như là công cụ để cứu người, không ngừng quay ngược đầu lại hướng vào trong nước ý đồ cứu đồng bọn của mình lên.

Lúc này các binh sĩ Tả Vũ vệ ở trên cầu nổi qua được sông lên bờ đông Liêu Thủy không tới ba trăm người, sau khi cầu nổi bị gãy bọn họ liền mất đi sự trợ giúp. Người dẫn đầu tiến lên trước hết chính là Vũ Văn Sơn, gia tướng của Vũ Văn Thuật, y quay lại nhìn thoáng qua cầu nổi bị gãy, trong ánh mắt hiện lên một tia bi thương. Chỉ có điều, gia tướng này hết mực trung thành tận tâm với dòng họ Vũ Văn cho nên tuyệt đối sẽ không đầu hàng kẻ thù mà là mang theo chưa tới ba trăm binh sĩ Tả Vũ vệ tận lực chém giết, ý đồ tới gần đoàn người Tả đồn vệ đã lên bờ. Y biết mình đã không có đường lui, biết mình sắp chết trận ở bờ sông Liêu Thủy, nhưng y cũng biết rất rõ, vẻ vang của dòng họ Vũ Văn không thể bị bôi nhọ! Mặc dù y chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi của dòng họ Vũ Văn, nhưng y cũng hiểu được dòng họ này có bao nhiêu chiến tích huy hoàng! Đại biểu cho biết bao nhiêu vinh quang! Trong hoảng hốt, dường như y nhìn thấy gia chủ Vũ Văn Thuật ở bên kia bờ sông nặng nề từ từ gật đầu với y.

Y cười cười, biết mình phải làm như thế nào để kết thúc cuộc sống một cách huy hoàng bi tráng này.

Mắt thấy một tòa cầu nổi bị gãy, mấy trăm quân binh Tùy trở nên đơn độc, người Cao Cú Lệ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội giết địch tốt như vậy, không chờ Ất Chi Văn Đức hạ lệnh, hai Cừ soái mang theo hơn một ngàn người hùng hổ nhào tới.

Vũ Văn Sơn lau một vết máu che đi tầm nhìn, dùng hoành đao chỉ về phía chiến kỳ màu đỏ Đại Tùy của Mạch Tả đồn vệ đang phấp phới:
- Giết qua đó! Cùng Mạch lão tướng quân hội hợp!

- Giết!

Đội ngũ ba trăm người hợp thành một mũi khoan, cùng với Vũ Văn Sơn như một mũi tên nhọn sắc bén thẳng tắp hướng về phương hướng Mạch Thiết Trượng đánh tới. Mà lúc này, Mạch Thiết Trượng đang chú ý tới Tả Vũ vệ nơi cầu nổi bị gãy hô lớn với Tiền Thế Hùng đang ở bên trái:
- Mang người của ngươi đi tiếp ứng các huynh đệ Tả Vũ vệ lại đây! Đều là binh sĩ Đại Tùy không được bỏ rơi một người nào cả!


Tiền Thế Hùng lớn tiếng đáp ứng, lập tức mang theo thân binh của mình và hơn hai trăm dũng sĩ Tả đồn vệ bắt đầu tiến công về phương hướng của Vũ Văn Sơn. Hai đội ngũ cách nhau chừng trên dưới một trăm mét nhưng ở giữa bọn họ là vô số binh lính Cao Cú Lệ không đếm xuể, người ở hai bên đều cùng xông tới, mà binh sĩ Cao Cú Lệ thì tận lực tiêu diệt tất cả quân binh Tùy đã qua sông. Trận chém giết ngày càng thêm kịch liệt, binh lính hai bên từng đợt từng đợt nối tiếp nhau ngã xuống, nhưng vị trí bỏ trống của họ lập tức được đồng bọn lấp vào. Tuy rằng người của Vũ Văn Sơn và Tiền Thế Hùng mang theo cũng không nhiều, tuy nhiên vẫn vô cùng dũng mãnh mở ra một con đường máu để tới gần đối phương. Mỗi một bước tiến có vô số thi thể ngã xuống, có đồng bọn đấy nhưng cũng có địch nhân.

Vũ Văn Sơn một đao chém vào cổ một gã binh sĩ Cao Cú Lệ, hoành đao đã sứt mẻ nhiều chỗ đã sớm không còn sắc bén nữa. Y kéo vài cái thật mạnh cũng không thể rút được đao ra, lưỡi đao bị sứt mẻ giống như cái cưa kéo qua kéo lại vài cái trên cổ tên binh sĩ Cao Cú Lệ kia, máu từng đợt từng đợt tuôn ra ào ạt rất nhanh bắn đầy lên áo giáp của y.

Không thể rút ra binh khí, Vũ Văn Sơn đành phải buông bỏ đao. Y một cước đá văng gã binh sĩ Cao Cú Lệ đã chết kia, hữu quyền (nắm tay bên phải) mạnh mẽ nện vào mũi một gã binh sĩ Cao Cú Lệ đang tiến đến gần bên cạnh. Một quyền này chẳng những đánh bể cái mũi của đối phương đồng thời cũng làm gãy hai ngón tay của y.

- Đao đến!

Vũ Văn Sơn hô lớn.

Thân binh ở phía sau y một đao bổ chết một kẻ địch, nghe được tiếng hô kia lập tức không chút chần chừ đem đao của mình nhét vào trong tay của Vũ Văn Sơn. Không có binh khí, hai tay của gã cầm thuẫn theo sát bên cạnh Vũ Văn Sơn, dùng thuẫn thay chủ tướng ngăn lại các công kích của kẻ địch, gã đập vào một thanh đầu đao rồi lại giơ thuẫn ném lên trán của người kia, lực va đập thật lớn trực tiếp đem đầu người hất ngược lên về phía sau, trên trán của gã binh sĩ Cao Cú Lệ bị nện thủng một lỗ máu, mắt thấy không thể nào sống được nữa.

Gã không có thì giờ để nhớ là mình đã giết được bao nhiêu kẻ địch, lại càng không có thời gian để tính xem mình đã lập được bao nhiêu công lao, gã chỉ một mực đi theo sát Vũ Văn Sơn, chưa từng chậm một bước chân. Rốt cục, một thanh Khảm sơn đao cũng đâm vào bụng của gã, thanh đao nọ lại còn xoay vài cái thật mạnh trong bụng của gã. Đau đớn dữ dội khiến cho gã gần như bất tỉnh, nhưng gã vẫn như cũ cắn răng xông về phía trước vài bước, đem kẻ thù đâm thủng thân thể của mình đẩy cách xa Vũ Văn Sơn ra.

Đám quân binh Cao Cú Lệ vọt tới, gã binh sĩ Tả Vũ vệ ruột đã tuôn ra lập tức bị kẻ địch như ruồi bọ vây quanh, rất nhanh, vô số đao thép bổ chém vào trên người của gã, đầu tiên là một cánh tay bị bổ xuống, rất nhanh tiếp theo đó là bắp chân bị người một đao chém đứt, dũng sĩ Tả Vũ vệ té nhào xuống đất ngẩng đầu lên, miệng đầy máu phát ra một tiếng hô to trời rung đất chuyển.

- Đại Tùy!


Loạn đao hạ xuống, người đang sống tức thì bị băm thành thịt nát.

Các binh sĩ đứng ở phía sau gã không chút chần chừ tiến lên, đứng ở bên cạnh Vũ Văn Sơn bảo vệ cho chủ tướng. Bọn họ là phủ binh Đại Tùy được huấn luyện nghiêm chỉnh, bọn họ có kiêu ngạo, từ khi Đại Tùy lập quốc đến nay, những khi bộ chiến bọn họ chưa từng bị kẻ địch đánh bại, bọn họ cũng chưa từng lùi bước trước mặt kẻ địch, dù cho kẻ địch hôm nay nhiều hơn gấp mấy chục lần so với bọn họ, dù cho biết rất rõ bất kể mình xông về phía nào cũng đều là con đường chết.

Vũ Văn Sơn một đao chém đứt cánh tay cầm đao của một gã binh sĩ Cao Cú Lệ, một đao nữa chặt đứt một đùi của người còn lại, trước lúc kẻ thù ngã xuống đất, y còn một đao chặt cổ của người nọ.

Máu lập tức phun ra ào ào quét lên mặt của y một màu đỏ thẫm. Máu nóng hổi cản trở tầm nhìn của y, còn chưa kịp đưa tay lau một chút, một cây trường mâu thô sơ hung hăng đâm vào bụng của y, trường mâu từ mặt bụng trổ ra phía sau lưng. Đau đớn khiến Vũ Văn Sơn thần trí mơ hồ một trận, y cúi đầu nhìn thoáng qua cây thương coi như là ruột ở bụng của mình, lập tức nhếch miệng cười độc ác, sắc mặt của y dữ tợn như ác ma hét lớn một tiếng, một đao cắt đứt trường mâu, một đao nữa đâm vào ngực kẻ địch.

- Tả Vũ vệ Đại Tùy! Tiến về trước!

Tiếng hô chấn động làm cho mây ở trên bầu trời cũng tản ra, cũng khiến cho kẻ thù ở trước người y sợ tới mức hết sức rụt cổ lại.

Mũi đao còn chưa kịp từ trong trái tim của kẻ địch rút ra, một thanh hoàn đầu đao lại chém vào trên cổ của y. Cái đầu với đôi mắt vẫn còn đang tròn xoe bay xa ra ngoài vài mét, vừa vặn dừng ở dưới chân Tiền Thế Hùng đang sát nhập vào trận địa địch.

Nhìn cái đầu dính đầy bụi đất lăn lông lốc trên mặt đất, Tiền Thế Hùng a lớn một tiếng, một giáo đâm chết tên binh sĩ Cao Cú Lệ cản đường trước mặt, mũi giáo quét ngang, dễ dàng xé mở áo giáp của tên binh sĩ Cao Cú Lệ tiếp theo, đồng thời cũng cắt đứt ngực và bụng của người nọ. Lỗ máu thật lớn mở rộng ra, phổi, dạ dày, gan, ruột thi nhau phọt ra ngoài, nhầy nhụa rơi đầy đất.

Tiền Thế Hùng một cước dẫm lên một đống nội tạng kia, cũng không biết đạp vỡ là dạ dày hay là phổi, thịt nát nhuộm bẩn hết giày chiến của y nhưng cũng không ngăn được bước chân của y tiến về phía trước.


Sóc dài quét ngang, liên tiếp cắt đứt cổ họng của ba gã binh sĩ Cao Cú Lệ. Tiền Thế Hùng như một con dã thú khát máu xông thẳng vào trận địa địch, thế không thể đỡ!

Phập một tiếng, Sóc dài của y chọc thủng ngực của một gã binh sĩ Cao Cú Lệ, chỉ có điều gã binh sĩ Cao Cú Lệ kia lại cực kỳ dũng mãnh, mồm phun máu nhe răng cười độc ác bỏ cả binh khí trong tay của mình, hai tay nắm thật chặt cán giáo của Tiền Thế Hùng gầm lên:
- Giết hắn!

Hai binh sĩ Cao Cú Lệ một tả một hữu lao đến, đồng thời vung đao bổ về phía Tiền Thế Hùng.

Tiền Thế Hùng buông tay, một cước đạp ngã kẻ thù bên trái, hữu quyền tống ra hết sức giống như sấm sét trực tiếp đập vỡ cái mũi kẻ địch phía bên phải, vỡ luôn cả cái miệng, đánh rớt ba cái răng. Bất chấp trên nắm tay cũng đã bị nứt thịt, y thuận thế đoạt hoàn đầu đao của gã binh sĩ Cao Cú Lệ kia, một cước đá vào trên bụng gã binh sĩ Cao Cú Lệ xông tới tiếp đó, sau đó một đao chém vào vai người nọ!

Độ mạnh của một đao này không ngờ trực tiếp bổ phăng nửa người của gã kia ra, cùng với một bên bả vai rớt nghiêng xuống, phịch một tiếng, kèm theo là một dòng máu loãng.

- Xông về phía trước, xông về phía trước!

Tướng quân Tả đồn vệ Tiền Thế Hùng lớn tiếng ra lệnh, y phụng mệnh ở phía sau đôn đốc bọn lính đi qua cầu nổi, mắt thấy cầu nổi của Tả Vũ vệ bị gãy mấy trăm quân binh đơn độc bị địch nhân vây khốn, Hổ Bí lang tướng Tiền Thế Hùng mang người xông tới ý đồ cứu viện đồng bọn. Chỉ có điều cũng vì thế mà Đại tướng quân Mạch Thiết Trượng mất đi sự hộ vệ ở bên trái lập tức bị quân binh Cao Cú Lệ vây quanh. Lúc này binh sĩ Tả đồn vệ đã đi qua cầu nổi cũng đã hơn một ngàn người, miễn cưỡng chiếm được một chỗ ở bờ sông. Nhưng Tiền Thế Hùng rời khỏi lập tức khiến cho trận địa đã chiếm lĩnh xuất hiện lỗ hổng, quân binh Cao Cú Lệ nắm lấy cơ hội ùa lên ý đồ đánh tan trận địa hình mũi khoan của Mạch Thiết Trượng.

- Đại tướng quân đang chờ các ngươi, giết qua đó!

Tiền Thế Hùng gào thét, cổ họng đã khàn khàn thật giống như âm thanh của gió bão thổi qua sa mạc.

Bọn lính anh dũng xông về phía trước, hướng về phía Đại tướng quân của bọn họ phóng đi.

- Nhắm cầu nổi! Bắn cầu nổi!


Ất Chi Văn Đức một phen túm lấy lệnh kỳ của tên lính truyền lệnh, vừa huơ huơ vừa lớn tiếng la lên.

Bảy tám cái xe bắn tên còn lại điều chỉnh tốt phương hướng, gần như đồng thời phát ra tiếng rít gào. Mũi tên thật lớn thật dài liên tiếp nện lên cầu nổi của Tả đồn vệ, sau hai đợt, rốt cục cầu nổi cũng phát ra một tiếng rên rỉ không cam lòng. Răng rắc một tiếng, cầu nổi của Tả đồn vệ... cũng bị gãy.

Tiền Thế Hùng ngây ngốc nhìn một phần của cầu nổi dần dần bị nước cuốn đi, sắc mặt trắng bệch. Bỗng nhiên, y mạnh mẽ tỉnh táo lại liều mạng chen tới trước:
- Đại tướng quân, mau trở lại!

- Đại tướng quân! Mau trở lại!

Mấy trăm tên binh sĩ Tả đồn vệ cũng theo Tiền Thế Hùng lớn tiếng la lên.

Mạch Thiết Trượng đang giết nhập trận địa địch quay đầu lại nhìn thoáng qua cầu nổi bị gãy, lại nhìn thoáng qua các binh sĩ dưới trướng của mình đang liều mạng hô to. Chỉ là liếc mắt một cái, lão liền chậm rãi đem tầm mắt quay vòng lại nhìn chằm chằm soái kỳ Cao Cú Lệ đang sừng sững ở trên sườn núi.

Trong tầm mắt, Tướng quân mặc kim giáp đứng dưới đại kỳ kia đang ra sức gào thét điều động binh lính vây công, đồng thời, ở nơi ánh mắt lão đảo qua, Hổ Bí lang tướng Tiền Thế Hùng mang theo hơn hai trăm binh sĩ Tả đồn vệ toàn bộ đều đã chết trận. Tiền Thế Hùng một đao chém chết một Cừ soái Cao Cú Lệ, đao kẹt trong cổ của người nọ không rút ra được, chỉ dừng lại như vậy vài giây đồng hồ, vô số trường mâu đã đâm vào trên người của hắn, ngay lập tức đâm thành vô số lỗ máu.

Trước khi Tiền Thế Hùng ngả xuống đất, ra sức xoay thân mình nhìn về phía Mạch Thiết Trượng. Tay vươn ra xa, dường như muốn bắt lấy một cái gì vậy.

Trong ánh mắt của y không có lấy một tia bi thương, chỉ có vô tận tiếc nuối.

- Đại Tùy... Tả đồn vệ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui