Tướng Minh

- Chung quy vì cái gì có người thích nói tới nói lui nhiều như vậy? Rõ ràng chuyện rất đơn giản, lại luôn làm cho rất phức tạp, sau đó lún sâu vào các loại âm mưu quỷ kế khó có thể thoát khỏi?

Lý Nhàn hỏi.

- Bởi vì những người đó tự cho là mình rất thông minh, rất có tâm kế, cho dù là làm một chuyện rất chuyện đơn giản, bọn họ cũng muốn thiết kế ra mấy cái bẫy rập để biểu hiện cơ trí của mình. Đương nhiên, đây chỉ là một loại tâm lý tự kỷ khiến người ta chán ghét. Bọn họ chung quy cảm thấy kế sách của mình không chút kẽ hở, có thể trêu chọc mọi người, kỳ thật... Thường thường bọn họ đều bị chính mình đùa bỡn.

Trả lời là chính bản thân hắn.

Ngồi ở trên tảng đá lớn nhìn tân thủ hạ bận rộn dựng doanh địa, dưới trời chiều Lý Nhàn lại trái ngược cảm thấy vô cùng buồn chán. Hắn ngồi một mình ở nơi đó, bày ra một dáng vẻ trầm tư rất cợt nhả. Đương nhiên, tảng đá lớn mà hắn đang ngồi không phải là tảng đá Văn Ngoạt từng ngồi kia. Khối đá lớn kia đã bị Kỷ Hạo Thiên cho người đẩy xuống sườn núi, làm hai mươi mấy đại hán mệt mỏi mồ hôi ướt đẫm.

- Kế tiếp sẽ là tiết mục gì?

Lý Nhàn trầm tư một chút, lẩm bẩm:
- Hẳn nên là anh hùng báo thù kỳ thật là một tên lường gạt, chỉ muốn cướp vị trí Đại đương gia này thôi. Vì thế mọi người giận dữ, đem kẻ lừa đảo chặt thành tám khối cho chó ăn?

Hắn cười cười, cười đến không kiêng nể gì. Tuy rằng tiếng cười rất nhẹ, nhưng rất thấu triệt.

- Đại đương gia, chuyện gì khiến ngài vui vẻ như vậy?

Kỷ Hạo Thiên đi đến trước người Lý Nhàn, thái độ khiêm tốn cung kính hỏi.

Lý Nhàn chỉ vào đám binh sĩ đang làm việ, nói:
- Ta chỉ đang nghĩ, không biết bao lâu nơi này sẽ dựng lên thật nhiều nhà cửa. Ngẫm lại xem, thật đúng là nhiều người lực lượng lớn. Ngàn người cùng làm, không bao lâu trại có thể dựng xong rồi.

Hắn khoa tay múa chân ở giữa không trung một chút:
- Còn phải chặt một cây đại thụ làm cột cờ, lá cờ phải làm rất lớn, mặt trên viết lên dòng họ Kỷ Hạo Thiên ngươi, có phải khá uy phong hay không?

Sắc mặt Kỷ Hạo Thiên có một chút thay đổi, nhưng bị động tác cúi đầu của y che giấu đi.

- Đại đương gia, Yến sơn trại là của ngài, các huynh đệ cũng đều là thủ hạ của ngài, về sau không cần nói như thế nữa. Bằng không ta ở Yến sơn cũng không còn có chỗ dung thân. Ta cùng các huynh đệ đều giống nhau, tôn kính ngài, cũng giống như tôn kính Tôn Đại đương gia.

Lý Nhàn cười khoát tay áo nói:
- Ngàn huynh đệ này đều là ngươi mang đến đấy, là của ngươi chung quy vẫn là của ngươi. Ta nói rồi, ta ở tại không được bao lâu, đối với cái trại này, đối với những huynh đệ này mà nói ta chẳng qua chỉ là khách qua đường. Có thể đưa bọn họ tới Yến sơn có một địa phương sống yên phận, không cần lo lắng nghĩ đến ngày nào đó bị triều đình vây giết, nhiệm vụ của ta coi như là hoàn thành. Ta cũng có chuyện cần làm, nơi này không phải là địa phương ta nên dừng lại lâu dài.

Ngữ khí của hắn rất chân thành, đến nỗi dù Kỷ Hạo Thiên dụng tâm lắng nghe cũng không nghe ra ý tứ dối trá nào. Y liền cứ như vậy cúi thấp đầu hơi hơi khom người, giống như biến thành một tảng đá.

- Đại đương gia, nếu ngươi từ bỏ các huynh đệ, bọn họ sẽ rất thương tâm.


Kỷ Hạo Thiên hít một hơi thật dài, ngẩng đầu nói:
- Ta biết Đại đương gia có lẽ thật không có hứng thú mang theo các huynh đệ sống tạm, nhưng Đại đương gia ngươi cũng có thể suy nghĩ cho các huynh đệ. Tôn Đại đương gia chết rồi, những người chúng ta giống như đứa nhỏ không có mẹ. Thật vất vả mới thấy được hy vọng, ngài cũng không thể buông tay mặc kệ.

- Đứa nhỏ không có mẹ?

Lý Nhàn bật cười nói:
- So sánh này không tồi.

Hắn cười nói:
- Nhưng ta không phải mẹ, không có sữa.

Hắn đứng lên, quét mắt nhìn biển rừng bao la, cách đó không xa mọi người đang ở khí thế ngất trời làm việc, nói:
- Không nói dối ngươi, ta đúng là không có hứng thú làm Đại đương gia. Con người của ta tự do tự tại đã quen, đột ngột để ta tìm thực phẩm nuôi sống ngàn đứa nhỏ, thật khó cho ta.

Hắn đưa tay sờ soạng ở trên ngực:
- Sữa - không đủ nha.

- Vả lại, ta cùng Tôn Đại đương gia chưa từng gặp mặt, mà ngươi xem như đệ tử cuối cùng của y rồi, nói gì thì vị trí Đại đương gia do ta ngồi cũng là danh bất chính ngôn bất thuận. Ngươi ngồi lên, tất cả mọi người đều tâm phục.

Hắn cười cười, có chút cảm thán nói:
- Ta thích đi nhiều một chút, hy vọng lúc còn sống thưởng thức giang sơn gấm vóc này một lần, cũng coi như không uổng cuộc đời này rồi.

- Đại đương gia...

Kỷ Hạo Thiên mới hé miệng, đã bị Lý Nhàn đánh gãy:
- Đừng nói nữa, trở về ngươi phái người nghĩ biện pháp lập một tòa vọng tháp ở trên sườn núi phía bên kia, vị trí kia ta đã xem qua rồi, có thể nhìn thấy các lộ đi qua. Mặt khác, ngươi cũng phái vài người hiểu chút y lý đi ra ngoài tìm chút thảo dược trở về, lúc ta rời đi muốn dẫn đi một ít, thuận đường đi xem Hạ Nhược đại ca.

Hắn khoát tay áo nói:
- Ngươi đi giúp người của ngươi đi.

Kỷ Hạo Thiên nói:
- Vâng, Đại đương gia, ta đây đi xuống trước.

Lý Nhàn ừ một tiếng, không nói gì nữa.

Kỷ Hạo Thiên sau khi xoay người, trên mặt vẻ mặt có chút nghi hoặc.

Nhìn bóng lưng Kỷ Hạo Thiên, Lý Nhàn khóe miệng giật giật.


- An Chi, đệ gọi chúng ta đến có chuyện gì vậy?

Mười bảy người bị Lý Nhàn gọi đến bên sườn núi, làm thành một vòng chờ Lý Nhàn nói chuyện. Lý Nhàn vẫn ngồi ở khối đá lớn kia, nhìn mười bảy người giống như huynh trưởng cùng sinh cùng tử với mình này.

- Từ hôm nay trở đi, chúng ta không thể lại tách ra, ra thì cùng ra, nhập thì cùng nhập. Ăn cơm ngủ đều cùng một chỗ.

Lý Nhàn ngẫm nghĩ một chút, nói rất chân thành.

Lạc Phó hơi đổi sắc mặt, dường như nghĩ tới điều gì.

- Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

Phục Hổ Nô tương đối đơn giản hỏi.

Lý Nhàn cười cười nói:
- Tạm thời hẳn là không có việc gì, tuy nhiên phỏng chừng không bao lâu nữa hắn cũng không nén được tức giận. Chúng ta chỉ cần luôn ở cùng nhau, hắn sẽ không xuống tay được. Vừa rồi đệ lừa bịp hắn, tuy nhiên người kia chắc hẳn sẽ không yên tâm.

- Kỷ Hạo Thiên?

Phục Hổ Nô chung quy không phải là ngu ngốc, nói một chút liền thông ngay.

- Ta vẫn nghĩ mãi mà không rõ, nếu hắn không phải thật tâm muốn đem ngàn người này giao cho đệ, lúc trước cần gì thái độ phải kiên quyết như vậy? Lúc chúng ta muốn đi, hắn chỉ cần không ngăn trở, tại sao lại phiền toái như vậy? Hắn đúng là ngu ngốc, cởi quần đánh rắm đúng là làm điều thừa. Từ lúc mới bắt đầu ta đã thấy tên kia không vừa mắt, rõ ràng chúng ta có thể làm thịt hắn được.

Lý Nhàn khẽ lắc đầu nói:
- Thời điểm ra khỏi đầm Cự Dã hắn nói là lời nói thật.

- Cái gì?

- Hắn không nắm chắc có thể khống chế hơn một ngàn người này.

- An Chi, ý của đệ là... Hắn lợi dụng lời thề những binh lính kia.

Lạc Phó hỏi.


Lý Nhàn gật gật đầu:
- Ừ, hắn sở dĩ không cho chúng ta rời khỏi, thoạt nhìn chân thành đề cử đệ làm Đại đương gia, kỳ thật đạo lý rất đơn giản, hắn cần đệ giao hơn một ngàn người ra cho hắn. Sở dĩ đệ nói muốn tới Yến Sơn, kỳ thật cũng là đang thử dò xét hắn. Vốn hắn có lẽ đã lừa đệ, nhưng khi đệ nói muốn tới Yến Sơn hắn vẫn là lộ ra chân tướng.

- Đối với hắn mà nói, ở Yến Sơn ngoài ngàn dặm khẳng định không phải nơi tốt nhất để đặt chân. Hắn chưa quen thuộc, dựa vào tính tình hay nghi ngờ của hắn sao có thể yên tâm. Vì sao đệ mới nói đến Yến Sơn, hắn liền lập tức đồng ý?

- Bởi vì hắn vốn là hy vọng đệ có thể đem những binh lính này đi theo càng xa càng tốt, tối thiểu trong thời gian ngắn không thể để cho bọn họ biết Trương Kim Xưng không chết. Như vậy, đệ trên danh nghĩa thay Tôn An Tổ báo thù còn có thể thống soái những người này. Mà sau khi tới được Yến Sơn, chỉ cần trại được xây dựng xong, hắn sẽ nóng lòng. Hắn lo lắng, thời gian lâu bọn lính sẽ quen thân phận Đại đương gia của đệ, sau này muốn đạp đổ đệ sẽ rất khó, cũng lo lắng chúng ta ở trên Yến Sơn còn có viện thủ khác. Một vài ngày này hắn luôn luôn tại quan sát, đệ tin tưởng, hắn đang đợi cơ hội để hạ thủ.

Phục Hổ Nô nói:
- Ta còn chưa nghĩ ra, cớ gì hắn phải phiền toái như vậy?

Lý Nhàn mỉm cười nói:
- Hắn không điều khiển được toàn bộ mã tặc, nếu lúc ấy không đẩy đệ ra mặt hắn sẽ không nắm chắc khiến toàn bộ mọi người đi theo hắn. Nếu đệ đã đưa toàn bộ mọi người tới Yến sơn, hắn cũng tính thành công một nửa, hắn chỉ cần phái vài người đi ra ngoài, ở bên ngoài cả tháng rồi trở về, sau đó hắn ngay lập tức sẽ đứng ra, nói tin tức Trương Kim Xưng còn chưa chết, sau đó lại lòng đầy căm phẫn lên án đệ là một tên lường gạt, lừa gạt hắn và mọi người.

Lý Nhàn giang tay ra nói:
- Con người có đôi khi sẽ trở nên rất ngu xuẩn, nhất là khi có người cố ý dẫn dắt họ làm những chuyện ngu ngốc. Huống chi, hắn đưa lý do báo thù vì Tôn An Tổ? Đến lúc đó, hơn một ngàn người này phẫn nộ đủ để xé chúng ta thành mảnh nhỏ.

Lý Nhàn bĩu môi nói:
- Hắn thì cho là như vậy đấy.

Phục Hổ Nô cười lạnh nói:
- Hắn cũng quá xem thường chúng ta, bằng bản lĩnh mười tám người chúng ta, hơn một ngàn giặc cỏ kia cũng muốn ngăn lại chúng ta ư?

- Ngựa.

Lý Nhàn bỗng nhiên nói một chữ.

- Chiến mã nhất định phải được chăm sóc, không thể để cho người khác tới. Trên núi ngựa chạy không nhanh, nhưng chỉ cần hạ sơn chính là nhân tố quyết định.

Trần Tước Nhi nói:
- Đệ yên tâm, từ hôm nay trở đi ta quản ngựa của chúng ta.

Lý Nhàn ừ một tiếng nói:
- Mặt khác, bắt đầu từ ngày mai luyện binh.

Lý Nhàn có chút tiếc nuối nói:
- Ta vốn cho là hắn còn có thể làm ra chuyện gì hay ho, đáng tiếc hắn cũng chỉ có chút bản lãnh kia thôi. Hắn không phải sợ chúng ta đoạt binh ư, ngày mai bắt đầu luyện binh, khiến những binh lính kia dần dần có thói quen nghe hiệu lệnh chúng ta. Kỳ thật con người là một loại động vật rất kỳ quái, khi bọn họ hình thành thói quen muốn thay đổi sẽ rất khó.

Thiết Lão Lang gật đầu nói:
- Ngày mai ta cùng Tiểu Triều, Đông Phương đi phân doanh các binh lính.

Lý Nhàn cười cười nói:
- Trận pháp cơ bản và những thứ khác, dựa vào ba người các huynh. Kỹ xảo đánh nhau…có thể dạy tất cả mọi người, nhưng binh pháp, ba người các huynh đi theo sư phụ thời gian lâu dài, các huynh trưởng Thiết Phù Đồ không so được với các huynh.

- Thiếu tướng quân yên tâm.


Thiết Lão Lang nói.

Đang nói, Lý Nhàn bỗng nhiên chép miệng. Mọi người xoay người, chỉ thấy Kỷ Hạo Thiên mang theo vài người đi tới bên này. Lý Nhàn thấp giọng cười nói:
- Chúng ta tập trung ở trong này, hắn không yên lòng.

Mọi người bật cười ha hả, không kiêng nể gì.

Kỷ Hạo Thiên nghe được tiếng cười càn rỡ của đám người Lý Nhàn, trong ánh mắt linh hoạt, sắc bén chợt lóe lên. Nhưng rất nhanh, vẻ khiêm tốn tươi cười liền trở về trên mặt của y.

Đi đến Lý Nhàn trước người, y hơi hơi khom người nói:
- Đại đương gia, có chuyện ta muốn xin chỉ thị ngài một chút.

Lý Nhàn nói:
- Chuyện gì, nói đi.

Kỷ Hạo Thiên nhìn thoáng qua sắc mặt đám người Lạc Phó, trong lòng nghi hoặc vừa rồi đám người Lý Nhàn đang cười cái gì:
- Đại đương gia, nếu chúng ta tính toán sống yên ổn ở Yến Sơn thì phải chuẩn bị tốt các phương diện. Trong núi mặc dù nhiều con mồi, nhưng cũng không thể không có lương thực để ăn. Mùa đông mà tới con mồi càng ngày càng ít, chuyện này nhất định phải mau chóng giải quyết. Ta tính toán phái vài người đi ra ngoài, xem có thể tìm một con đường từ Trác quận vận chuyển lương thực vào núi hay không. Còn phải phái những người này đến quan ngoại nữa, chúng ta cũng cần ngựa.

Lý Nhàn mỉm cười gật đầu nói:
- Tốt, ngươi đi an bài là được.

Kỷ Hạo Thiên nói:
- Chuyện Tái bắc ta chưa quen thuộc, có phải mấy vị hảo hán này cùng đi một chuyến hay không?

Y nhìn lướt qua đám người Thiết Lão Lang, hỏi dò.

Lý Nhàn khoát tay áo nói:
- Không được.

Kỷ Hạo Thiên khẽ nhíu mày, khuyên nhủ:
- Đại đương gia, tuy rằng chúng ta ở Yến sơn, nhưng chiến mã là nhất định phải phải nhiều chút. Về sau còn phải chạy, cũng sẽ thuận tiện hơn. Các huynh đệ đều chưa quen thuộc, cho nên...

Lý Nhàn xen lời y:
- Không có cho nên gì cả, ta nói không được thì không được.

- Vì sao!

Kỷ Hạo Thiên mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt trở nên lạnh lùng:
- Tốt xấu ta cũng là phó trại chủ sơn trại, chẳng lẽ không có quyền điều vài người rời núi làm việc?

Lý Nhàn thấy Kỷ Hạo Thiên rốt cục kích động lên, hắn vui vẻ mỉm cười:
- Bọn họ cũng không đi đâu cả, bởi vì vừa rồi ta đã hạ lệnh, để cho bọn họ bắt đầu từ ngày mai phân doanh luyện binh. Ngươi đương nhiên có thể điều động người, nhưng thật có lỗi, ngươi đã tới chậm chút. Ta là Đại đương gia, ngươi là nhị Đại đương gia, ta là nhất, ngươi là nhị, cho nên, nói một không hai chỉ đơn giản như vậy. Từ hôm nay trở đi, mười bảy người bọn họ cũng không đi đâu cả, ở trong trại luyện binh. Giải thích như vậy có đủ rõ ràng hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui