Chương trình được ghi hình suốt cả một ngày, đến khi quay xong thì trời cũng đã tối đen như mực rồi.
Lúc đi về, Phỉ Thường vẫn xách mông lên ngồi xe của đàn anh. Hiện tại, Trần Việt Dương là người lợi hại nhất trong công ty... à không, trong giới giải trí thế kỷ hai mươi, anh chỉ cần năm năm để đi lên từ minh tinh mới nổi lên đến ca sĩ thực lực, đương nhiên công ty sẽ cung cấp cho anh tất cả những ưu đãi tốt nhất.
Xe của Trần Việt Dương cực kỳ hào nhoáng, ngay cả ghế ngồi cũng có chức năng mát xa.
Phỉ Thường mặt dày đặt mông lên ngồi thử.
Chân dài ngoằng, bắp đùi lòi cả ra ngoài.
Trợ lý của Trần Việt Dương rất tinh ý, đưa cho cậu một cái gối để kê chân. Phỉ Thường nhìn một cái, phát hiện cái gối ôm kia là quà giới hạn kỷ niệm 5 năm debut của Trần Việt Dương, khi ấy chỉ sản xuất không tới 1000 cái, cách thức giật quà vô cùng khốc liệt, khốc liệt đến mức Phỉ Thường đăng ký 5 cái nick phụ để quẹt điên cuồng cũng không giật được.
Phỉ Thường nào có nỡ kê bảo vật này xuống chân? Cậu yêu đến mức tay không nỡ sờ, không dám hà hơi thở mạnh vào cái gối nữa là. Chỉ hận không thể để cái gối ôm lên trên ghế mát xa, lấy thân mình kê chân cho nó.
Trần Việt Dương: "Anh bằng da bằng thịt còn đang ngồi ở đây, lẽ nào không tốt bằng cái gối ôm à?"
Phỉ Thường đột nhiên hiện lên logic của một bé fan: Gối ôm thần tượng thì đêm nào mình cũng nằm ôm được, nhưng mà thần tượng thì làm gì có cửa để mà ôm.
Có tổng cộng ba trợ lý đi theo xe.
Trong đó có một người tên là Hồng Hồng, fandom ai ai cũng biết, Hồng Hồng là đại fan đứng đầu fandom hồi thuở sơ khai, sau này chuyển sang fan "chuyên sâu", còn bắt đầu sự nghiệp làm trạm thông tấn cá nhân của riêng Trần Việt Dương.
Làm đại fan thì đâu phải là người bình thường ai cũng làm được, phải biết photoshop, hơn nữa còn có khả năng và tâm huyết để chạy theo thần tượng. Gia thế của Hồng Hồng rất tốt, cái máy tệ nhất cũng là Canon EOS 5D Mark II, chỉ cần ra sân bay đón idol có mấy phút cũng lia được hơn trăm tấm, ảnh thành hình ngon nghẻ cũng mấy chục tấm.
(*) Canon EOS 5D Mark II
Theo lời của cô thì: không phải là tốc độ chụp ảnh sửa hình của tôi nhanh, ai bảo idol của tôi ăn ảnh thế chứ?
Năm ngoái, Hồng Hồng được nhận vào công ty, bây giờ cô phụ trách liên hệ với các "trạm", tổ chức hoạt động của fan, nắm trong tay tất cả tài khoản trên mạng xã hội của Trần Việt Dương.
Hồng Hồng nâng máy ảnh trong tay lên: "Anh Dương, đã hơn 20 ngày nay anh không đăng ảnh lên weibo rồi."
Trần Việt Dương nghe thế thì điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút, đưa tay hờ hững nghịch một lọn tóc màu xám khói. Cổ áo T-shirt anh mặc hơi trễ xuống, lộ ra hai bên xương quai xanh quyến rũ mê người, độ sâu vừa đủ để dìm chết một con hươu cao cổ.
Anh hết sức thả lỏng trước ống kính, tạo một cái dáng có vẻ lười nhác trên ghế ngồi, rồi nhẹ nhàng ngước mắt lên......
Tối hôm đó, bức ảnh này leo lên hotsearch.
Bài đăng weibo được đăng kèm với dòng trạng thái: "Chồng của các bạn nè, mời đến húp."
Chưa nói đến bài đăng này được bao nhiều lượt bình luận, bao nhiêu lượt xem, riêng chỉ tính lượt like của một bình luận bên dưới thôi cũng đã hơn 50 nghìn lượt rồi.
@Fan cuồng nhiệt tình nào đó:
Phỉ Thường ngồi bên cạnh idol, quang minh chính đại bấm thích bình luận này.
Đương nhiên là cậu dùng tài khoản phụ, tài khoản "Lộc Phi Phi" đã bị các đạo hữu trên mạng vạch trần ra từ lâu rồi, tài khoản phụ mới tên là "Tiểu Lộc Phỉ Bỉ" (Hươu Phoebe nhỏ), tuyệt đối không ai có thể đoán được đấy là cậu.
Phỉ Thường ở kí túc xá công ty sắp xếp cho thực tập sinh, là tòa chung cư bình thường, cơ sở vật chất khá là tệ.
Có duy nhất một ưu điểm (?) chính là các thực tập sinh ở cùng cậu đều đã debut cả rồi, vì vậy hai cái giường tầng cho bốn người đều cho cậu chiếm đóng hết, cậu có thể dùng 2 cái để đồ, một cái để ngủ và một cái để gác đôi chân dài ngoằng lên.
Dù sao thì Trần Việt Dương cũng là đại minh tinh, không thể đưa đàn em nhỏ bé chưa debut đến tận cửa được.
Phỉ Thường nói là không sao hết, bảo lái xe đỗ ở bên ngoài cổng khu nhà là được, nói là vừa hay phải đi mua một hộp mỳ lạnh để ăn đêm.
Trần Việt Dương cười: "Hôm nay ghi hình Cứu ếch đồng hoang, nhưng phải nửa tháng nữa mới chiếu. Em nhớ phải tranh thủ tận hưởng nửa tháng cuối cùng được thong dong đi mua đồ ăn đêm đấy."
Phỉ Thường không tin, cảm thấy nào có đến mức đó.
Chẳng qua cậu chỉ mượn chút hơi của đàn anh thôi. Xét về hát hay nhảy trong nhóm thực tập sinh thì cậu chẳng ăn ai cả, cậu làm gì có cái gì để mà nổi tiếng chứ?
Cũng chẳng thể vì cậu vừa cao, vừa đẹp trai lại còn đáng yêu nên fan mới yêu cậu điên cuồng được.
Kết quả là Trần Việt Dương nói trúng phóc. Chương trình phát sóng chưa được ba ngày thì có một tờ báo chuyên về giải trí gửi lời mời phỏng vấn.
Người quản lý hiện tại của Phỉ Thường là quản lý chung của các thực tập sinh khác, 1 người quản lý tận hơn 20 người, vốn dĩ chẳng xơ múi được chút tài nguyên hay ho nào. Trước khi Phỉ Thường "anh hùng cứu mỹ nhân", người quản lý này luôn gọi cậu là "cái cậu gì gì mà cao nhất kia".
Phóng viên nói muốn được phỏng vấn cậu, người quản lý này chẳng cần nghĩ ngợi gì mà lập tức xếp lịch cho cậu gặp ngay.
Phỉ Thường hoàn toàn không có chút kinh nghiệm gì hết, lần đầu tiên ngồi mặt đối mặt với ống kính, những câu nào không biết trả lời thì chỉ biết cười thôi.
Nụ cười của cậu rất có sức hút, chỉ trong thoáng chốc đã đập bỏ hoàn toàn thiết lập hình tượng "mãnh nam cứng rắn ngầu lòi", sự ngọt ngào ngây thơ trào ra che lấp tất cả thảy.
Trang báo về giới giải trí nắm bắt thông tin cực nhanh, chỉ cần chỗ nào hot, chỗ nào có biến là có mặt tức thì. Phóng viên là một người có thân hình tương đối mập mạp, vác theo một cái máy quay màu đen, có thể nói chuyện cười đùa với tất cả các minh tinh hay ngôi sao lớn nhỏ.
Anh ta đã từng gặp vô số nghệ sĩ trên sân khấu một đằng, dưới khán đài một nẻo, nhưng kiểu người trường phái "hai mặt" như Phỉ Thường thì chưa thấy bao giờ.
Ngay cả phóng viên uy tín chinh chiến bao năm trong giới giải trí cũng thích Phỉ Thường thì phải biết là Phỉ Thường khiến cho mọi người yêu mến đến nhường nào.
Phóng viên cất giấy bút đi, quyết định đưa cho Phỉ Thường một cơ hội lớn lớn hơn, cho cậu thời gian để thể hiện bản thân.
Phóng viên bảo Phỉ Thường thể hiện chút "khả năng chuyên ngành" trước ống kính, nói thẳng thì là hát nhảy múa may gì đó.
Phỉ Thường kể ra tên vài bài hát, đều trong album đầu tay của nhóm "người lùn mét tám lăm" đã debut, đáng tiếc là album đó lại chỉ là một mở lòng bong.
Phóng viên gợi ý: "Không phải cậu là fan của Trần Việt Dương sao? Cậu có biết bài nào của Trần Việt Dương không? Cậu chọn một bài xem."
Phỉ Thường ngẫm nghĩ một lúc: "Vậy em sẽ nhảy bài Mê muội ạ."
Mê muội là bài hát giúp tên tuổi của Trần Việt Dương lên hương.
Nhờ bài hát này mà Trần Việt Dương từ chỗ nghệ sĩ lu mờ trong nhóm nhạc nam thành ngôi sao hot nhất trên mọi mặt trận, chỉ trong vỏn vẹn một tháng đã xuất hiện trên tất cả đường lớn ngõ nhỏ.
Tuy nhiên bài hát này không phải của nhóm Trần Việt Dương, càng không phải là bài hát mà Trần Việt Dương "hát".
Trần Việt Dương vừa biết hát, vừa biết viết nhạc. Ca khúc Mê muội này là anh viết cho một nữ ca sĩ thuộc trường phái nhạc không dành cho người dưới 25 tuổi và anh đóng vai chính trong MV.
MV là một bài nhảy đôi, nghệ sĩ nữ và Trần Việt Dương cũng nhau nhảy, thân thể quấn quít lấy nhau, nửa kín nửa hở hững hờ.
Tình yêu và dục vọng, hận thù và trừng phạt, nụ hồn nồng cháy cùng cái ôm ngọt ngào, tổn thương và giày vò......
Có rất nhiều người đã cover lại điệu nhảy này, đã có rất nhiều nghệ sĩ cover lại trên chương trình tạp kỹ. Nhưng có thể nhảy mượt mà gợi cảm đến vậy, gợi cảm nhưng không phóng túng thì quả thật không một ai có thể nhảy được ngoài Trần Việt Dương.
Phóng viên lập tức xoay ống kính theo Phỉ Thường.
Giai điệu quen thuộc cất lên, Phỉ Thường đứng trước ống kính, làm động tác đầu tiên.
Cánh tay dài đưa lên, vừa mềm mại lại vừa buông lơi.
Điệu nhảy mà cậu đang nhảy không phải là của Trần Việt Dương.
Bây giờ cậu đang là "bạn nhảy nữ" của đàn anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...