Edit + Beta: Méo
Liên Vũ nhìn khối ngọc trong lòng Lâm Phong tràn đầy kinh hỉ, nó không nghĩ tới Lâm Phong tùy tiện nhặt một cái có thể vớ được nguyên thạch có ngọc, tuy rằng có hơi nhỏ một chút, nhưng đại thúc giống cái bày quán kia đã nói, nếu bán đi có thể bán được hơn 100 ngân thú tệ, hơn 100 a, tuy rằng chưa có nói là nhiều trăm hay ít trăm, nhưng không phải chỉ vậy cũng đã rất nhiều tiền rồi sao?
Cho nên sau khi nó thấy Lâm Phong nhận ngọc thạch bỏ vào trong túi liền nhịn không được nói: "Lâm Phong, anh không tính bán đi sao?"
Lâm Phong lắc đầu: "Quá nhỏ, hơn nữa anh cũng muốn giữ lại cho mình."
Liên Vũ nghe vậy mặc dù cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, dù sao đây cũng là đồ của Lâm Phong.
"Chúng ta trở về đi." Đi dạo cả trưa, cũng nên trở về làm việc thôi, Liên Vũ đang nói, chỉ thấy Lâm Phong ngừng lại, theo bản năng ngó ra xem, liền thấy Lâm Phong đang nhìn vài người đánh nhau cách đó không xa.
Người bị ấn xuống đánh cũng không xa lạ với nó, nhìn thấy cảnh này, nó chỉ cần nhanh chóng kéo Lâm Phong rời đi, không muốn trêu chọc tới những tên kia.
"Đi nhanh đi Lâm Phong, chúng ta không giúp được cậu ta." Bọn họ đến bản thân còn khó giữ nổi, sao có thể đi giúp người khác, huống chi loại sự tình như vậy quản lý cũng không quan tâm, bọn họ có năng lực gì xen vào.
Ngay lúc Lâm Phong đang do dự có nên tiến lên hay không, mấy tên vây quanh ăn hiếp Hạ Lan giống như đã cướp được đồ vật, cười đùa bỏ đi.
Lâm Phong không nghĩ nhiều, vội vàng chạy tới nhìn Hạ Lan nằm trên mặt đất: "Uy, cậu không sao chứ?"
Liên Vũ thấy hắn đi qua, cũng đành theo qua đó, nhưng dù thế nào cũng không nguyện ý tới gần, vẫn luôn cẩn thận nhìn bốn phía, rất sợ đám người vừa rời đi kia quay trở lại.
"Uy..." Thời điểm Lâm Phong thấy Hạ Lan nằm trên mặt đất không chút phản ứng đang lo lắng có phải đã chết người hay không, lại thấy Hạ Lan động một cái, tiếp đó chậm rãi ngọ ngoạy đứng lên.
Lâm Phong thấy bộ dáng anh lắc lư trái phải không thể đứng thẳng, muốn nói đã như vậy rồi đừng cố cậy mạnh, kết quả người này liền thật sự nghiến răng mà đứng lên, một câu cũng không nói với hắn, càng không nói tới chuyện liếc hắn một cái, cứ như vậy đi một chút dừng một chút mà ly khai.
Lâm Phong: "..."
Lâm Phong không cảm thấy bản thân bị coi thường có vấn đề gì to tát, ngược lại cảm thấy tiểu tử này thật lợi hại, này nếu đổi lại là hắn cũng không có khả năng nhẫn nại như vậy.
Liên Vũ cũng không cảm thấy quá bất ngờ với loại kết quả này, bất quá nó cực kỳ lo lắng Lâm Phong bị đả kích, vỗ vỗ bả vai hắn: "Đã nói với anh rồi, chúng ta không giúp được y, y cũng không cần chúng ta hỗ trợ."
Lâm Phong đứng lên cảm thấy Liên Vũ tựa hồ biết được thứ gì đó liền hỏi: "Em biết tình huống của cậu ta sao?"
"Còn có thể là tình trạng gì, đám người họ Trương kia thấy trong nhà y không còn ai, lại không biết cúi đầu, nên mỗi lần đều đến cướp tiền của y."
"Phía quặng mỏ không quản sao?"
"Quản cái gì, đám người kia rất khôn, lần nào cũng đợi y lĩnh tiền công rồi mới đánh cướp ở bên ngoài, vì không phải ở trong quặng mỏ nên bên trên sẽ không quản đâu, bất quá đám người kia làm chuyện xấu nhiều như vậy chắc chắn sẽ gặp phải báo ứng, trước kia hay đi với tên họ Trương còn có Lý Tứ, nghe nói trước đó không lâu tên Lý Tứ kia tiến vào hầm bỏ hoang, mệnh của y không may, lúc tìm được, chỉ còn lại một đống thịt nát, chậc chậc, em vốn tưởng rằng sau vụ đó tên họ Trương kia sẽ không dám nữa, ai ngờ y vẫn tiếp tục làm mấy chuyện thiếu đạo đức này, em thấy người kế tiếp chính là y!" Liên Vũ càng nói càng tức giận, cuối cùng hận không thể tự mình đi lên đánh hai cái cho hả giận mới tốt.
Liên Vũ không để ý đến, khi Lâm Phong nghe nó nói đến chuyện Lý Tứ chết trong hầm thì đã thoáng thay đổi biểu tình trên mặt.
...
Lâm Phong để ý, buổi chiều Hạ Lan chưa tới, không khỏi có chút lo lắng, nghĩ đứa bé kia đã như vậy, còn bày ra bộ dáng kiên trì không rên một tiếng cũng không cần bất cứ người nào trợ giúp, tâm tình Lâm Phong rất phức tạp.
Nghĩ đến tiểu hài tử giống cái ở nơi này thật đúng là không đáng giá, nhưng không đợi hắn cảm khái xong, đã thấy giám sát quặng mỏ tìm hắn, Lâm Phong bị gọi qua một bên mới biết, 40 cân nguyên thạch hắn nộp lên sáng nay giải ra có ngọc thạch phẩm chất tốt, quản sự muốn thưởng cho hắn.
Đó cũng là quy củ của quặng mỏ này, Lâm Phong cảm thấy đây là cách cổ động nhân tâm*, để cho bọn họ cố gắng làm việc hơn.
* Cổ động nhân tâm = động viên, cổ vũ nhân tâm, lòng người
Lâm Phong nhận lấy ngân thú tệ từ chỗ giám sát, trong lòng không khỏi run lên, thật sự không nghĩ tới vận khí của mình cư nhiên lại tốt như vậy, trước đó nhiều nhất cũng chỉ nhận được hơn 10 đồng thú tệ, hôm nay thì trực tiếp nhận ngân thú tệ.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Phong, giám sát cười nói: "Nhóc con vận khí không tồi, những nguyên thạch ngươi giao hôm nay giải ra được một khối Thủy Tinh Chủng thượng phẩm, thế nước rất sung túc, quản sự rất cao hứng, cho nên mới để ta tới thưởng cho ngươi, làm rất tốt." Đại khái giám sát cũng đã nhận được không ít chỗ tốt, nên mới có tâm tình nhiều lời với Lâm Phong.
Hắn lấy tiền còn dư lại trong túi ra, không nghĩ tới hôm nay hắn lại kiếm được mấy miếng ngân thú tệ, hiện tại vẫn còn dư 6 ngân thú tệ, cùng 60 đồng thú tệ, nếu là trước kia đứa nhỏ này nhất định sẽ không dám động đến một phân tiền mà sẽ giao toàn bộ cho Lâm Tố, nhưng bây giờ hắn sẽ không làm như vậy.
Để lại hai miếng ở ngoài số còn lại hắn đều buộc chặt cất vào không gian, một đồng cũng không đưa cho Lâm Tố có chút không thực tế, nhưng tuyết đối sẽ không đưa tất cả để lấp đầy bụng đám tiện nhân kia.
Nhận được một phần tiền ngoài ý muốn, nên buổi chiều Lâm Phong không tới làm việc, qua chỗ Liên Vũ hỏi vị trí nhà Hạ Lan, Lâm Phong tính toán qua xem tình huống của anh.
Liên Vũ lại cảm thấy Lâm Phong điên rồi.
"Em không phải vẫn luôn nói với anh, kỳ thực người cứu anh đêm đó chính là cậu ta, em nói xem hiện tại anh có thể coi như không nhìn thấy cậu ta sao?"
Lâm Phong thấy Liên Vũ vẫn không đồng ý chuyện hắn tiếp xúc với Hạ Lan liền nhịn không được giải thích với nó, vừa nghe hắn nói như vậy, nhất thời Liên Vũ cũng không biết nên nói gì mới tốt: "Em không nghĩ tới chuyện như vậy, xem ra y cũng không phải quá xấu, vậy anh chú ý một chút."
Lâm Phong không biết câu "không phải quá xấu" kia của nó là kết luận từ đâu, nhưng cũng không nói gì, gật gật đầu, bước đi.
Hắn trước tới hiệu thuốc bắc mua chút dược trị thương rồi dựa vào địa chỉ Liên Vũ nói đi tới nhà Hạ Lan.
Nhìn ngôi nhà rách nát trước mắt, bỗng nhiên Lâm Phong cảm thấy Lâm Tố đối với hắn vẫn còn lòng thương hại, ít nhất không đuổi hắn ra ngoài, nhưng ngược lại nếu đuổi hắn ra, còn ai kiếm tiền cho y.
Nhà Hạ Lan ở giống như không cần gõ cửa, chỉ cần dùng chút lực đẩy từ bên ngoài, đã có thể mở ra.
Nhưng Lâm Phong tự xưng là một người tốt có lễ phép, vẫn là gõ hai cái tượng trưng.
Chỉ là cư nhiên không có phản ứng gì, vì thế hắn tiếp tục đợi.
Vẫn như cũ không có phản ứng, cuối cùng Lâm Phong đành phải đẩy cửa bước vào, hắn không tin Hạ Lan không có nhà, dù sao mang theo một thân thương tích, cậu ta còn có thể đi đâu? Quả nhiên vừa đi vào liền thấy Hạ Lan nằm sõng soài dưới đất, Lâm Phong không nghĩ nhiều đi qua đẩy nhẹ thấy anh không có phản ứng, chỉ đoán chắc tiểu tử này đã ngất đi thôi, đem người kéo lên trên giường, Lâm Phong thầm nghĩ, nhìn qua tiểu tử này có vẻ gầy, không ngờ lại nặng như vậy.
Duỗi tay cởi quần áo của Hạ Lan muốn xem thương tích trên người anh có nặng hay không, lại thấy trên người đứa nhỏ này ngoại trừ những vết xanh tím, còn có những vết thương đã lở loét mưng mủ, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Thằng nhóc này cư nhiên là một giống đực!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...