Tương Lai Thú Thế Chi Đổ Thạch Sư


Editor + Beta: Méo
Lâm Phong không đi tìm Liên Vũ, dù sao nhà Liên Vũ còn có mỗ phụ trường kỳ nằm trên giường của nó, mặc dù biết, nếu hắn muốn tới ở một đêm, Liên Vũ sẽ không từ chối, nhưng hắn sẽ cho nó thêm không ít phiền phức, Lâm Phong không muốn như vậy, đã như thế, Lâm Phong liền mặt dày tới tìm Hạ Lan, dù sao thì tối mai hai người cũng sẽ cùng nhau rời khỏi nơi này, mà nhà Hạ Lan lại không có người khác, hắn ở nhờ một chút quả thực rất thích hợp.

Đương nhiên hắn cũng không mặt dày trực tiếp đi qua, mà đi mua chút đồ ăn, cùng thuốc bôi trị vết thương cho Hạ Lan rồi mới cầm theo đồ vật qua đó.

Hôm nay Hạ Lan không làm việc, thời điểm nhìn thấy hắn còn có chút bất ngờ, chặn ở cửa không nói câu nào nhìn Lâm Phong, hiển nhiên đợi Lâm Phong mở miệng trước, Lâm Phong đối với cá tính của nhãi con này cũng là hết chỗ nói rồi: "Cho, những thứ này đều cho cậu.

"
Hạ Lan liếc mắt nhìn qua liền nhận lấy, hành động tự nhiên khiến Lâm Phong không nhịn được liếc mắt nhìn anh nhiều thêm mấy cái, thằng nhóc này cũng không cảm ơn hắn sao, nhãi con cao lãnh không muốn nợ tiền hắn, không muốn dính líu đến hắn trước đây đi đâu rồi?
"Còn có việc?" Thấy Lâm Phong không lên tiếng, vẫn một mực nhìn anh chằm chằm, Hạ Lan nhíu mày, hơi khó chịu vì Lâm Phong còn đứng trước cửa nhà anh không đi.

Lâm Phong lấy lại tinh thần, ho khan một tiếng, thầm nghĩ thằng nhóc con này một chút cũng không hiểu ý, sau này tìm vợ chắc chắn rất vất vả.

Méo: không cần tìm nữa đâu, vợ ở ngay đây rồi mà (^∇^)
"Cái kia, tôi có thể ở chỗ cậu hai ngày không, như vậy ngày mai hai chúng ta rời đi cũng tiện hơn.

" Mau đồng ý đi, tiểu bảo bối một lần thiện giải nhân ý* khó khăn như thế sao, ông anh, mau nhìn đôi mắt chân thành tha thiết của tui đi.


* Thiện giải nhân ý = Am hiểu lòng người
Hiển nhiên Hạ Lan không phải tiểu bảo bối hiểu lòng người kia, cũng không nhìn ra chân thành tha thiết trong mắt Lâm Phong, mặt lạnh lùng: "Cậu không phải nói gặp trên phi thuyền sao?" Nghĩa bóng chính là muốn tách ra đi.

Lâm Phong chỉ cảm thấy câu nói này khiến hắn nghẹn đến vô cùng khó chịu, rất muốn nói một câu, anh như vậy sẽ không có bằng hữu, nhưng ngẫm lại thằng nhóc này hơn nửa là không muốn kết giao bạn bè với hắn, cho tới nay hình như đều là hắn làm phiền anh, cái này, có chút không vui!
"Cái kia, xảy ra chút chuyện, tôi tạm thời không thể về nhà.

" Lâm Phong một bộ tui đã nói tới như vậy, anh còn không mau đáp ứng, nói xong còn dùng sức mà nháy mắt với Hạ Lan, thế nhưng lại giống như ám chỉ cho người mù: "Chuyện gì, nói rõ ràng.

"
Đệt, nếu không phải thằng nhóc này đã từng cứu hắn, bây giờ còn muốn hắn xin xỏ, hắn thật sự bực mình rồi!
Không thể không đem tiền căn hậu quả nói lại cho Hạ Lan, kết quả tên kia nghe xong, lạnh lùng nhếch môi, mắt còn mang theo trào phúng: "Được, cậu ngủ dưới đất, không được động chạm lung tung.

"
Nói xong cũng không liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái, trực tiếp cầm đồ vào phòng, Lâm Phong ở sau lưng anh ném qua một ánh mắt cực khinh thường, ngủ đất thì ngủ đất, còn không cho hắn chạm lung tung, Lâm Phong liếc mắt quét qua gian nhà rách nát này một cái, làm như hắn muốn ấy!
Giống như trút giận mà dùng sức đóng sầm cửa, kết quả là nghe một tiếng rầm rồi lại loảng xoảng một tiếng nữa, không cần hoài nghi, âm thanh thứ hai là tiếng cửa nện xuống đất.

Lâm Phong: Nếu giờ hắn giải thích này không phải cố ý, Hạ Lan có tin không?
Lén lút nhìn Hạ Lan đi tới, Lâm Phong chột dạ nở nụ cười: "Trượt tay!"
Vốn cho là Hạ Lan sẽ phát hỏa nhưng tên kia chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, rồi đi tới, cực kỳ quen thuộc đem cánh cửa nằm dưới đất dựng lên buộc lại.

Lâm Phong nhìn cái cửa lung lay sắp đổ kia, có phần ngờ vực, Hạ Lan không cho hắn động tới đồ vật trong nhà, đại khái là có ý tốt đi.

"Bên kia có nước, tắm rửa sạch sẽ rồi hãy vào.

" Hạ Lan sửa xong cửa, thời điểm đi ngang qua hắn nói một câu.

Lâm Phong theo bản năng đáp một tiếng, ứng xong mới hậu tri hậu giác ý thức được, nhãi con đây là chê hắn bẩn đi? Trong lòng phiền muộn muốn chết, nhưng trước mắt hắn ăn nhờ ở đậu nên cũng không thể quá hung hăng, vì vậy giãy dụa một lát vẫn là nghe lời Hạ Lan, đi rửa mặt, xong việc bước vào phòng liền thấy hai cái chăn cùng một cái gối Hạ Lan ném trên đất, tuy rằng rất cũ kỹ, nhưng nhìn ra được vẫn rất sạch sẽ.

Lâm Phong không nhịn được oán thầm một câu, hóa ra nhãi con này còn rất thích sạch sẽ.

"Cái kia, tôi mua cho cậu thuốc bôi chữa vết thương, hai ngày nay không làm việc cậu bôi nhiều hơn một chút, ta mua thuốc tốt, không phải loại lần trước.


"
Lâm Phong nói xong, liền đi qua sắp xếp lại đệm chăn trên đất, Hạ Lan nhìn hắn chuẩn bị xong mới nói: "Tiền tôi đưa cho cậu hẳn đủ mua những thứ đồ này đi?"
Lâm Phong nghe vậy lập tức hiểu được, khó trách anh không giống như trước, hóa ra là bởi cảm thấy mình đã đưa tiền, cho nên dùng liền yên tâm thoải mái đúng không, còn phân rõ ràng như thế sao, thực sự là!
"Đủ, còn rất nhiều, cậu yên tâm, không còn tôi sẽ tìm cậu đòi tiền!" Lâm Phong cũng không biết sao lại thế này, chính là trong lòng rất phiền, cảm giác giống như tui muốn làm bằng hữu với cậu, cậu lại phân rõ rõ ràng ràng mọi chuyện với tui, lý trí nói cho hắn biết Hạ Lan làm như vậy không sai, về tình cảm lại có chút khó chịu.

Cảm thấy tiểu tử Hạ Lan này lòng phòng bị quá nặng.

Dường như không nghe ra khó chịu trong giọng nói của Lâm Phong, Hạ Lan đáp một tiếng: "Vậy thì tốt.

"
Mẹ nó, tốt cái rắm!
Buổi tối hai người ăn đồ Lâm Phong mua, cơm nước xong Lâm Phong đem rác đi vứt, thời điểm trở lại liền thấy Hạ Lan đang rửa mặt.

Khóe mắt Lâm Phong giật một cái, chỉ cảm thấy tiểu tử này cũng thật là cẩn thận.

Có câu nói thế nào nhỉ, dù sinh hoạt nghèo nàn, cũng phải sống tinh tế?
San Sát không may mắn như Lâm Phong, mặc dù Hạ Lan không dễ ở chung nhưng đến cùng vẫn thu lưu Lâm Phong, San Sát đến một người như vậy cũng không có, ở bên ngoài chịu lạnh một đêm, hôm sau liền không nhịn được về nhà.

Lâm Tố vừa nhìn thấy y liền hỏi, bên quặng mỏ đã đồng ý để y tiếp tục làm việc chưa, San Sát không dám nói thật, thấy Lâm Phong còn chưa trở lại, liền chột dạ gật gật đầu: "Đồng ý, bảo chúng ta ngày mai đi.

"
Lâm Tố nghe vậy mới chú ý tới Lâm Phong không về: "Lâm Phong đâu, sao không cùng mày trở về?"
"Lâm Phong tìm Liên Vũ.


" Nói xong trong lòng San Sát nhịn không được nghĩ, Lâm Phong thật tốt số, coi như Lâm Tố không cho bọn họ về nhà, ít nhất còn Liên Vũ nguyện ý thu lưu hắn.

Lâm Tố vừa nghe nói Lâm Phong qua nhà Liên Vũ liền đen mặt: "Nó không có chuyện tới nhà Liên Vũ làm gì, nhanh gọi nó trở về!"
Nghĩ đến Lâm Phong có thể sẽ đem tiền đi cho mỗ phụ Liên Vũ chữa bệnh, tâm y tức khắc cảm thấy bất an.

San Sát bị Lâm Tố đẩy đi tìm Lâm Phong, San Sát dù không muốn cũng chỉ có thể kiên trì đi tìm, kết quả vừa mở cửa liền thấy người môi giới, San Sát sửng sốt một chút quay đầu lại nhìn Lâm Tố.

Lâm Tố vừa thấy tên môi giới kia liền hiểu, vội vàng đuổi San Sát đi tìm người, nghĩ tên môi giới này tới thật đúng lúc, chờ Lâm Phong trở về là có thể trực tiếp đem người đi.

"Người không có đây?" Người môi giới kia vừa vào liền nhìn xung quanh, không thấy bóng Lâm Phong liền xệ mặt xuống.

"Này không phải đã bảo San Sát đi tìm sao, yên tâm lát nữa nó trở về, ngươi trực tiếp mang đi là được rồi.

" Lâm Tố thấy tên môi giới không cao hứng, liền vội vàng cười rót bát nước nóng, đưa đến cho y.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận