Đêm khuya Tây Xuyên, quần tinh ló dạng, trong thành một mảnh hắc ám, nơi này sau khi dời đô liền giống như một tòa tử thành, cố đô to lớn nghìn năm trước theo sự xuôi nam của người Liêu mà nghênh đón thời kỳ phồn hoa hưng thịnh nhất trong lịch sử của mình, thế nhưng sau khi tân đế đăng cơ một năm lại triệt để yên tĩnh xuống, chờ đợi lần tỏa sáng tiếp theo của mình.
Sau khi Vũ Độc tỉnh ngủ liền bước đến cạnh giếng rửa mặt, còn xối nước qua toàn thân, thay quần áo sạch ngồi một mình trong sân viện. Giữa khi mọi thứ thanh âm đều lắng đọng, hắn có thể nghe được tiếng ngáy mơ hồ từ ngoài viện truyền đến, khi mở cửa ra chỉ thấy được Trịnh Ngạn đã say ngã trước cửa, vì vậy cũng chỉ đành kéo người về, xối một thùng nước lên đầu đối phương.
Trịnh Ngạn bị nước lạnh làm cho giật mình, lập tức tỉnh lại, nhìn thấy Vũ Độc đang đứng trước mặt thì liền mỉm cười ha ha đứng dậy.
Người hầu trong phủ đã đưa cơm tối đến đặt trong hành lang, còn để lại một tờ giấy nhắn lại cho hắn, sau khi tỉnh dậy liền đến chỗ Mục Khoáng Đạt nhận lệnh. Vũ Độc ngồi xuống một mực dùng cơm, nhìn cũng không nhìn Trịnh Ngạn.
Trịnh Ngạn đánh một cái ngáp ngồi ở cạnh hành lang, y quan bất chỉnh nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao.
“Ta vốn tưởng ngươi sẽ ngủ đến hừng sáng.” Trịnh Ngạn nói.
“Mộng về một vị cố nhân, vì vậy tỉnh lại.” Vũ Độc quét sạch thức ăn trên mâm, bưng trà súc miệng.
Trịnh Ngạn lắc lắc bình rượu rót cho Vũ Độc một chén, Vũ Độc lại đẩy chén ra nói: “Có chuyện quan trọng trong người, không thể uống rượu.”
“Phù sinh như mộng, được mấy vui mừng?” Trịnh Ngạn không chút dao động, thuận miệng nói, “Uống một chút đi, đêm nay hay đêm khác, người đến rồi lại đi bất quá cũng chỉ là chuyện trong một cái chớp mắt.”
Câu nói này thành công đánh động Vũ Độc, hắn nâng chén lên uống một ngụm, đem ly không đặt trước mặt Trịnh Ngạn, Trịnh Ngạn lại châm rượu thêm cho hắn. Bình rượu và chén chạm nhẹ vào nhau phát ra một thanh âm nhỏ.
“Phù sinh như mộng
“Phù sinh như mộng, được mấy vui mừng.” Vũ Độc trầm ngâm một chốc, sau đó lại lắc đầu cười khổ.
Trịnh Ngạn còn muốn rót rượu cho Vũ Độc, thế nhưng Vũ Độc đã che miệng chén lại đẩy về phía y, nói: “Đợi đến khi về Giang Châu gặp nhau, sẽ cùng ngươi uống cho thỏa thích.”
“Mộng gặp người nào rồi?” Trịnh Ngạn uống rượu, nhàn nhã hỏi.
“Trấn Sơn Hà.” Vũ Độc đáp, “Chỉ trong một đêm, tất cả mọi chuyện đều thay đổi. Ta còn nhớ ngày đó người đã nói với ta ‘Liệt Quang kiếm ở trong tay ngươi chỉ là một thanh dao mổ giết heo chém chó, đến bây giờ mới có thể trọng chấn thanh uy của Bạch Hổ Đường?’ “
“Ngày đó ta được một câu này của người chấn tỉnh.” Vũ Độc trầm ngâm, sau đó nói, “Chỉ là không nghĩ đến chỉ sau một đêm, người cứ như vậy rời đi. Thời cuộc thay đổi tựa như nước sông chảy loạn, mỗi người đều đang bị vây trong xoáy nước, hoảng sợ chẳng biết ngày mai.”
Trịnh Ngạn thản nhiên nói: “Cũng sắp đến ngày kỵ của tiên đế rồi.”
“Tháng bảy sơ thất.” Vũ Độc thở dài, “Bệ hạ chọn đêm thất tịch dời đô cũng không biết có phải là vì duyên cớ này hay không? Sau khi cúng tế xong cả nước liền dời về phía đông, trước khi đi phải báo lại rõ ràng, miễn cho người không tìm được đường về nhà.”
“Đường về nhà.”
Trịnh Ngạn nở nụ cười quan sát sân viện, nói: “Năm đó từ biệt, không ngờ đến ngươi lại bắt đầu thích những thứ hoa hoa thảo thảo này. Trong viện này lẽ nào còn giấu người khác?”
“Là một đứa bé mà thôi.” Vũ Độc nói, “Nhặt về.”
“Người đâu?” Trịnh Ngạn dùng bình rượu gõ vào khung cửa nói, “Gọi ra cho ta diện kiến.”
Vũ Độc lạnh lùng nói: “Trịnh Ngạn, không được động thủ động cước với y, bằng không lão tử liền hạ độc vào rượu của ngươi.”
Trịnh Ngạn đứng dậy muốn bước vào đi tìm, Vũ Độc lại không nhịn được nói: “Say đến mụ mị rồi sao?! Người không ở nơi này!”
Trịnh Ngạn chỉ dành phải thôi, Vũ Độc đứng lên nói: “Hếu ngươi muốn ở lại nơi này ta có thể cho ngươi mượn tạm, hiện tại ta còn có việc, phải lập tức rời đi.”
“Đi chỗ nào?” Trịnh Ngạn nói, “Ta ở trong cung thủ đến bực mình, không bằng ra ngoài dạo chơi một chút…”
“Cút!”
Vũ Độc ném cho y một chữ rồi tung người tiêu thất khỏi sân viện.
Bên trong thư phòng vẫn sáng đèn, Vũ Độc vừa đến cửa thanh âm của Mục Khoáng Đạt đã từ trong truyền ra: “Không cần vào đây, ngươi theo ta tiến cung một chuyến.”
Vũ Độc khẽ nhíu mày, hoàn toàn không hiểu ý định của Mục Khoáng Đạt, chỉ thấy Thương Lưu Quân hộ tống y ra khỏi thư phòng, bước lên xe ngựa đã đậu sẵn tại cửa sau. Thương Lưu Quân đánh xe, Mục Khoáng Đạt ra dấu bảo Vũ Độc cũng lên xe.
“Không cần nóng nảy.” Mục Khoáng Đạt nói, “Mọi chuyện lần lượt giải quyết. Chuyện thứ nhất, đây là hồi âm cho Vương Sơn.”
Mục Khoáng Đạt đưa cho Vũ Độc một phong thư, nói: “Tất cả sự vụ lớn nhỏ của Đồng Quan đều có thể tùy cơ hành sự.”
Tảng đá lớn trong lòng Vũ Độc rơi xuống, gật đầu, Mục Khoáng Đạt lại giao ra một quyển trục được phong kín, còn bọc Hoàng cẩm bên ngoài, nói: “Chuyện thứ hai, đây là ngự chỉ, cắt cử Phí Hoành Đức tiên sinh làm khâm sai thay quyền triều đình, có thể công khai tuyên chỉ cũng có thể giữ kín không nói ra. Tùy tình huống thực tế mà định.”
“Tối nay ngay sau khi ngươi khởi hành, triều đình lập tức sẽ phái Trịnh Lệ tiếp nhận chức Thứ sử Đồng Quan, thế nhưng từ lúc tuyên chỉ, khởi hành, xuất phát đi nhậm chức ít nhất cũng phải mất bảy ngày, hơn nữa Trịnh Lệ tuổi tác đã cao, đường xá xóc nảy vô pháp đẩy nhanh hành trình. Trước khi lão đến nơi, ngươi và Vương Sơn nhất định phải cùng tiến cùng lui, đồng tâm hiệp lực giữ vững Đồng Quan.”
“Đã biết.” Vũ Độc đem tất cả những thứ Mục Khoáng Đạt giao cho cất kỹ, vừa định xoay người xuống xe Mục Khoáng Đạt đã kéo hắn lại, nói: “Còn có chuyện thứ ba, tiến cung riìu nói.”
Hiện tại đã là canh năm, trong cung đèn đuốc huy hoàng, tổng quản Ngự mã giám cung kính dắt một con ngựa ra ngoài. Con ngựa này cả người đen kịt, bốn vó đạp tuyết dường như đang đứng trên tuyết trắng, hai mắt lóng lánh như sơn, bờm đỏ như đang rực lửa. Vũ Độc vừa thấy thần câu này nhất thời liền sửng sốt.
“Sau khi Tiên đế băng hà liền không còn ai có thể cưỡi được con ngựa này, Ô Lạc Hầu Mục dẫn theo nó trở về, thế nhưng thần câu này cũng không tuân theo mệnh lệnh của y, Thái tử đã từng muốn cưỡi nó, chỉ là Bôn Tiêu cũng không tiếp nhận.” Mục Khoáng Đạt thấp giọng nói với Vũ Độc.
“Là ai ra lệnh cũng không nghe?” Vũ Độc cũng thấp giọng đáp.
Mục Khoáng Đạt nói: “Lời của bệ hạ nói nó vẫn nghe, chỉ là bệ hạ thân thể yếu nhược rất ít cưỡi ngựa. “
Vũ Độc đặt tay lên sườn mặt của Bôn Tiêu, nhẹ nhàng vuốt ve, Bôn Tiêu nghiêng đầu nhìn thẳng vào Vũ Độc, trong mắt phản chiếu gương mặt của hắn.
Thái Diêm một đêm không ngủ, bởi vì chuyện dời đô hắn hiển nhiên cũng chịu không ít mệt nhọc, chỉ là khi vừa đặt chân vào Ngự mã giám hắn liền tươi cười rạng rỡ, miễn cưỡng xốc lên tinh thần bày tỏ sự thân mật cùng Vũ Độc.
“Từ khi Phụ Hoàng băng hà nó liền cực kỳ nóng nảy.” Thái Diêm nói, “Trong những ngày cuối cùng, người Phụ Hoàng ở chung lâu nhất là khanh, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên nó có thể nhận ra Vũ khanh.”
“Ô Tôn danh mã.” Vũ Độc đáp, “Tính nết cao ngạo, chậm rãi thì tốt rồi.”
Thái Diêm lại nói: “Vì phục tùng nó, chúng ta thực sự đã dùng hết mọi cách. Phóng mắt khắp Đại Trần này, nó cũng chỉ nhận thức một mình Tứ thúc, những người khác chỉ cần đến gần liền bị nó ngó lơ. Ô Lạc Hầu Mục cưỡi nó trở về, thế nhưng sau khi tin tức Phụ Hoàng tử trận truyền ra, nó liền không bao giờ nghe lệnh của Ô Lạc Hầu Mục nữa. Thừa tướng nói mấy hôm nay Vũ khanh cước trình mệt nhọc, ta liền nghĩ đến không bằng tặng nó cho khanh, cũng coi như thành toàn một chuyện tốt…”
Vũ Độc nghe vậy lại hoảng sợ, vội nói: “Nghìn vạn lần không được! Ngựa yêu của Tiên Đế chỉ nhận thức người của Lý gia…”
Thái Diêm khoát khoát tay, ngăn Vũ Độc tiếp tục nói, mỉm cười giải thích: “Phàm là bảo mã lương câu liền cần phải tung hoành thiên hạ, Tứ thúc xưa nay không thích kỵ xạ, để nó bị vây trong một tấc thiên địa này ngược lại chính là bôi nhọ nó. Khanh cứ thử trong một chút xem nó có chịu nghe lời khanh hay không, chuyện vẫn còn chưa quyết định đâu. Nếu thật không được, bổn cung còn có tính toán khác.”
Vũ Độc chần chờ một chốc, Mục Khoáng Đạt liền khuyên: “Điện hạ muốn ban thưởng lương câu cho ngươi, ngươi liền thử một chút đi.”
Vũ Độc biết đây là Thái tử đang bày tỏ thiện ý, nguyên nhân là muốn hắn một lòng làm việc vì Đại Trần, tính ra lễ vật này cũng không quý, liền thẳng thắng tung người lên bàn đạp, mọi người xung quanh đều tự động thối lui. Ngự mã quan còn chạy đến che chở trước người Thái Diêm, để tránh cho Bôn Tiêu lại lần nữa phát cuồng, va chạm Thái tử.
Vũ Độc xoay người ngồi vững lên lưng Bôn Tiêu.
Vạn lý Bôn Tiêu hoàn toàn không có một điểm mất kiên nhẫn nào, để mặt cho Vũ Độc ngồi trên lưng mình, vẫn yên tĩnh đứng đó.
Vũ Độc: “…”
Bốn phía trong sát na lặng ngắt như tờ.
“Thực sự là kỳ quái.” Thái Diêm cười nói.
Vốn tưởng rằng, Vũ Độc cho dù cuối cùng có thể thuần phục được Bôn Tiêu cũng phải phí một phen công phu, nào ngờ thần câu thiên lý này lại không biểu hiện một chút phản kháng nào, chỉ lẳng lặng đứng yên như vậy.
Vũ Độc vừa nghe những lời miêu tả lúc nãy liền thời thời khắc khắc đề phòng, thế nhưng Bôn Tiêu dưới thân lại hoàn thành không làm ra bất cứ hành động phản kháng nào.
“Giá!” Vũ Độc cất tiếng thúc giục.
Bôn Tiêu liền chạy nước kiệu một vòng quanh giáo trường.
“Ngự ——!” Vũ Độc ghìm ngựa.
Bôn Tiêu dừng lại, nghiêng đầu quan sát mọi người.
Vũ Độc quấn dây cương vào tay hai vòng, có chút mờ mịt nhìn Mục Khoáng Đạt, Mục Khoáng Đạt hiểu ý, nhìn về phía Thái Diêm mở lời: “Như vậy, thần liền thay Vũ Độc tạ ơn điện hạ ban thưởng.”
Thái Diêm điềm đạm mỉm cười, thế nhưng trong lòng lại có điểm bất an. Con ngựa này ai cũng không cho cưỡi, ngay cả bản thân hắn ba tháng trước cũng từng miễn cưỡng một lần, còn bị nó hất thẳng xuống đất, suýt nữa là bị dẫm chết, chỉ hận không thể giết được nó. Thế nhưng Lý Diễn Thu lại yêu tha thiết con ngựa này, thật sự không tiện ra tay.
Hôm nay hắn tặng Bôn Tiêu cho Vũ Độc, một phần là muốn lung lạc, một phần là muốn tống đi đại họa trong lòng, nhất cử lưỡng tiện.
“Vũ Độc cáo từ.” Vũ Độc ngồi trên ngựa chắp tay hành lễ với Thái Diêm, lúc rời khỏi Ngự mã giám lại nhìn về phía Mục Khoáng Đạt.
“Lên đường cẩn thận.” Mục Khoáng Đạt căn dặn Vũ Độc.
Vũ Độc gật đầu, kéo cương Bôn Tiêu rời khỏi Hoàng cung.
“Giá!” Vũ Độc quát to.
Vạn lý Bôn Tiêu đã có một năm chưa từng rời khỏi Hoàng cung, vừa ra khỏi thành nhất thời như cưỡi mây đạp gió xẹt qua Chu Tước nhai, dùng khí thế gió cuốn mây tan chạy ra khỏi Tây Xuyên. Đoạn đường những con ngựa bình thường phải chạy nửa canh giờ, Bôn Tiêu chỉ dùng thời gian hai khắc.
“Giá!” Vũ Độc lại quát to, hắn bị tâm trạng của Bôn Tiêu ảnh hưởng, khiến bản thân cũng thoải mái không ít.
Thần câu giống như một trận cuồng phong lướt trên quan đạo, trong khoảnh khắc đã biến mất ở cuối chân trời. Vũ Độc hạ người nép sát vào lưng ngựa, áo bào bị gió thổi phần phật, sông núi rừng cây, phong vân tễ nguyệt tựa hồ đều bị bỏ lại phía sau.
Xa xa nơi chân trời phía đông hiện ra một tia mây rạng, dưới mây vàng cuồn cuộn, thiên lý lương câu phi nhanh trên sơn đạo quanh co, đạp núi vượt nước, nhảy qua loạn thạch như giẫm trên đất bằng, nhắm thẳng hướng tây bắc tiến lên.
–
Đồng Quan, sắc trời sáng rõ, khắp núi rừng mây mù giăng phủ.
Đoạn Lĩnh chọn một nơi an toàn trong núi ngủ lại, sau khi thức dậy liền đi rửa mặt và hái ít quả dại, trứng chim lấp bụng, đợi khi nhận rõ phương hướng liền rời khỏi dãy Tần Lĩnh. Những người khác nếu lạc tại nơi này, không phải mất phương hướng thì cũng bị gấu ăn thịt, thậm chí trực tiếp chết đói, gần như không có khả năng sống sót. Thế nhưng tình cảnh này lại không làm khó được Đoạn Lĩnh, năm đó lúc y chạy trốn khỏi Thượng kinh đã lưu lạc trong chốn rừng thiên nước độc Tiên Ti sơn không ít tháng ngày, so với dãy Tần Lĩnh khí hậu ấm áp cây cối xum xuê này, hiện tại y thật sự giống như đang ở chốn thiên đường.
Không biết sau khi Biên Lệnh Bạch trở về sẽ bào chữa cho sự mất tích của y như thế nào? Nói y rơi xuống vách đá? Hách Liên Bác nhất định sẽ tìm đến. Đột nhiên thiếu mất một người như vậy căn bản không dễ dàng giải thích, hơn nữa, Biên Lệnh Bạch hẳn là cũng sẽ không thành thật thú nhận với Phí Hoành Đức.
Rất có thể Biên Lệnh Bạch sẽ nói với mọi người đã phái y đi ra ngoài làm việc, về phần phái đi làm việc gì? Tự nhiên không ai dám hỏi.
Nếu như Đoạn Lĩnh là Biên Lệnh Bạch, đây chính là lý do tốt nhất để tránh khỏi hậu quả. Thế nhưng đối phương lại hành động không tuân theo lẽ thường, vì vậy y cũng không thể tùy tiện suy đoán, bằng không sẽ lại gặp phải sai lầm.
Việc cấp bách hiện tại chính là nghĩ cách thông báo cho Vũ Độc đang trên đường trở về, tránh cho Biên Lệnh Bạch chó cùng rứt giậu. Hạ Lan Yết lúc này còn đang ở bên ngoài truy bắt thích khách, chỉ cần không để người của Biên phủ phát hiện, y hẳn là sẽ không gặp nguy hiểm.
Đoạn Lĩnh quyết định mạo hiểm một lần, tiến vào Đồng Quan xem xét.
Y trà trộn vào trong đám đông bách tính ra vào Đồng Quan, sau khi nhập thành y liền men theo đường nhỏ, tránh khỏi từng tốp binh lính tuần tra miễn cho bị nhìn ra sơ hở. Đồng Quan dựa núi mà xây, khắp nơi đều dùng đá tảng xây dựng, đường phố cũng ngoằn ngoèo phức tạp như mê cung. Đoạn Lĩnh chui loạn khắp đường lớn ngõ nhỏ, sờ sờ một chút cái bụng trống không, thầm nghĩ biết vậy thì nên mang theo mấy thỏi vàng ra ngoài, may mà trong thắt lưng vẫn còn giắt ít bạc vụn, cũng đủ mua vài món điểm tâm lấp bụng. Trong lúc y đang ngấu nghiến gặm bánh nướng, cân nhắc xem có nên đến gần Biên phủ dò xét hay không thì đột nhiên thấy được hai bóng người bước vào cửa hàng y phục trước mặt.
Bóng lưng vừa thoáng lướt qua kia chính là Diêu Tĩnh.
Đoạn Lĩnh nhắm hướng chạy đến hẻm nhỏ sau lưng cửa hàng y phục, lại rón rén mở cửa tiến vào, chỉ nghe bà chủ tiệm nói với Diêu Tĩnh.
“Cái khăn choàng này là từ Đại Thực[1] đưa đến, mùa đông chỉ cần khoát lên vai liền cực kỳ ấm áp.”
Trong lúc Diêu Tĩnh còn đang đắn đo, bà chủ lại nói: “Phía sau có một cái gương lớn, cô nương không ngại thì cứ vào xem một chút.”
“Ta đi xem.” Diêu Tĩnh nói với quản gia, sau đó đi thẳng vào trong.
Nào ngờ mới bước vào phòng trong liền có một bàn tay vươn đến bịt kín miệng nàng, đem tiếng kinh hô của nàng chặn ngược trở lại
“Là ta.” Đoạn Lĩnh thấp giọng nói.
Ánh mắt Diêu Tĩnh tràn đầy kinh ngạc, Đoạn Lĩnh lại ra hiệu cho nàng đừng nên lên tiếng, kéo nàng vào một góc khuất.
—————–
1/ Đại Thực: là triều đại Hồi giáo thứ ba của người Ả Rập. Nó được cai trị bởi các vị khalip của nhà Abbas, những người đã xây dựng kinh đô của họ ở Bagdad sau khi lật đổ chính quyền của nhà Omeyyad trên tất cả các vùng đất của người Ả Rập chỉ trừ có vùng Al-Andalus ở Tây Âu.
Theo bối cảnh truyện, con đường tơ lụa đã được khai phá từ lâu, vì vậy hàng hóa của Ả Rập xuất hiện ở một thành trì biên giới đầu mối của con đường tơ lụa như Đồng Quan là chuyện vô cùng bình thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...