Vũ Độc đứng ở trong viện, thong thả rút trường kiếm ra.
“Thương Lưu Quân.” Vũ Độc lạnh lùng nói, “Lão tử có việc gấp, đừng ép ta động thủ.”
Mục Khánh chỉ coi Vũ Độc là đang nói đùa, ung dung bước qua một bên nghịch ngợm cùng quả cầu của mình.
Thương Lưu Quân thu liễm thần tình, cũng rút trường kiếm ra, hai người đối diện giằng co.
Vũ Độc biết Mục Khoáng Đạt nhất định đang ở trong phủ, chỉ vì y sợ chết, y không có khả năng một mình đi đến Giang Châu lại không giữ Thương Lưu Quân theo bên cạnh.
“Có chuyện gì xảy ra?” Thanh âm của Mục Khoáng Đạt từ trên lầu vọng xuống, “Ngươi thế nào lại trở về một mình, Vũ Độc?”
Lúc này Thương Lưu Quân mới thu kiếm, Vũ Độc vẫn giữ chặt trường kiếm nơi tay, hai mắt khóa chặt động tác của Thương Lưu Quân.
Mục Khoáng Đạt đi đến trước mặt hai người, một tay giữ lấy chuôi kiếm của Vũ Độc, lúc này Vũ Độc mới thu hồi Liệt Quang kiếm, vẫn nhìn chằm chằm vào Thương Lưu Quân, ngoài miệng lại nói: “Có chuyện quan trọng bẩm báo Mục tướng gia.”
“Bắt đầu nói đi.” Mục Khoáng Đạt đáp, thuận tiện dẫn Vũ Độc lên lầu.
Trong gian phòng trên lầu hai tia sáng mông lung, cả người Vũ Độc đều là mồ hôi, hắn cởi giày bước vào phòng.
“Là Vũ khanh?” thanh âm của Thái Diêm có chút ngoài ý muốn cất lên.
Vũ Độc trăm triệu lần không ngờ đến Thái tử đương triều sẽ đích thân đến Mục phủ, mà bên cạnh Thái Diêm có một tùy tùng đang ngồi, cũng không phải Lang Tuấn Hiệp.
“Điện hạ đang muốn tìm ngươi.” Mục Khoáng Đạt nói, “Không nghĩ tới ngươi lại trở về đúng lúc như vậy.”
Vũ Độc trước hết hành lễ với Thái Diêm, tiện thể mang theo chút nghi hoặc quan sát tùy tùng bên cạnh hắn.
Gã tùy tùng nọ mặt một thân võ bào gấm vóc màu đỏ sậm, nhàn tản lơ là uống rượu trên án, tay trái còn đeo một cái ngọc ban chỉ[1] và ba chiếc nhẫn quý báu khác, tay phải mang thủ trạc bằng sa mỏng, trên tay là dạ quang bôi, mắt say lờ đờ mông lung, nấc lên một hơi rượu hướng về phía Vũ Độc nâng ly, ý bảo mời hắn uống rượu.
“Tại sao ngươi lại ở đây?” Vũ Độc cau mày hỏi.
“Bệ hạ cho đòi ta.” Nam nhân trẻ tuổi tựa như lưu manh kia cười cười, thuận miệng đáp, “Ta liền tới, có chuyện sao?”
“Trịnh Ngạn, hai ngươi nhận thức?” Lần này đến phiên Thái Diêm kinh ngạc.
“Ồ.” Nam tử kia tên gọi Trịnh Ngạn, lơ đãng liếc nhìn Thái Diêm một chút, lại mang theo nụ cười xem Vũ Độc.
“Ôn chuyện cứ để sau này đã.” Mục Khoáng Đạt nói, “Vũ Độc, ngươi có chuyện gì muốn báo?”
Vũ Độc cố kỵ Thái Diêm và Trịnh Ngạn đang ở bên cạnh cũng không mở miệng, lúc trước Thương Lưu Quân không chịu thông truyền hẳn là bởi vì Thái tử đang ở trong phủ, tự nhiên không tiện kể lại tỉ mỉ. Vì vậy hắn liền lấy từ trong ngực ra một túi giấy dầu, dâng cho Mục Khoáng Đạt.
Mục Khoáng Đạt hớn hở nói: “Rất tốt.” Y vừa nói vừa nhìn về phía Thái Diêm: “Nếu Trương Sính đã đưa tin về, thỉnh điện hạ dung cho vi thần đi chỉnh lý một lần, sau đó lại sao chép cho điện hạ. “
“Không ngại.” Thái Diêm hướng về phía Mục Khoáng Đạt, “Bổn Thái tử cũng đang muốn cậy Vũ khanh chút chuyện nhỏ.”
“Dạ.” Mục Khoáng Đạt liền thuận thế lui ra ngoài, còn vì Vũ Độc và Thái Diêm đóng cửa lại, quay về thư phòng chậm rãi đọc thư của Đoạn Lĩnh.
Yên tĩnh một lát, Thái Diêm lại nói với Vũ Độc: “Trịnh Ngạn là người một nhà.”
Vũ Độc làm ra một tư thế ‘suỵt’, ý bảo hiện tại không nên nói nhiều.
Thái Diêm suy nghĩ một chút cũng gật đầu, nói vào chính đề: “Ô Lạc Hầu Mục nửa tháng trước liền không biết đi đâu, ngay cả thư cũng không để lại cho ta.”
Trịnh Ngạn ‘phụt’ một tiếng nở nụ cười.
“Chim khôn chọn cành mà đậu.” Trịnh Ngạn nói với Thái Diêm, “Điện hạ, người cũng không cần chấp nhất như vậy”
Trong mắt của Thái Diêm hiện lên vẻ tức giận, hiển nhiên rất không hài lòng với sự vô lễ của Trịnh Ngạn, thế nhưng lại không dám làm gì đối phương. Vũ Độc vừa nhìn đã biết, Lang Tuấn Hiệp âm thầm chạy đi, Trịnh Ngạn liền thay thế vị trí của y thủ hộ Thái Diêm, chuyện này hơn phân nửa là do Lý Diễn Thu sai khiến.
Chỉ là vị thiếp thân thị vệ này, phảng phất Thái Diêm cũng không sai xử được quá thuận lợi, chỉ nhìn Trịnh Ngạn dám xen lời lúc Thái Diêm đang nói chuyện liền biết, vị Thái tử này hẳn là đã nhịn hắn rất lâu.
“Ô Lạc Hầu Mục đã từng phản bội tiên đến nay lại phản bội điện hạ.” Vũ Độc nói, “Vẫn nên đem người này tập nã quy án.”
Thái Diêm thở dài, khoát khoát tay nói: “Bổn cung cũng không phải trách tội hắn, dù sao ngay cả Trịnh khanh cũng không đoán được Ô Lạc Hầu Mục sẽ đi nơi nào… Vũ Độc… khanh nếu biết tung tích của y…”
“Điện hạ cứ ăn ngay nói thật là được.” Trịnh Ngạn không nhịn được nói, “Cũng không cần cong cong nhiễu nhiễu như vậy.”
“Ngươi cút ra ngoài cho ta!” Thái Diêm tức giận gào to một tiếng.
Vũ Độc hết sức khó xử, mà Trịnh Ngạn cũng không tiếp tục mặt dày ngồi lại, lập tức cầm bình rượu lảo đảo ra ngoài, lúc đóng cửa lại còn dùng không ít sức, tạo nên một tiếng ‘phanh’ thật lớn.
Sắc mặt của Thái Diêm đã đen đến mức đáng sợ.
Vũ Độc nói: “Thần làm thế nào mới có thể phân ưu cùng điện hạ?”
Thái Diêm do dự một chút, cuối cùng cũng nói: “Hôm nay bổn Thái tử đến đây ngoại trừ muốn thương lượng việc dời đo cùng Mục tướng gia cũng là muốn cậy nhờ khanh một việc. Hy vọng khanh có thể giúp bổn Thái tử nghe ngóng tin tức của Ô Lạc Hầu Mục.”
Vũ Độc trầm mặc một lát rồi gật đầu, đáp: “Bạch Hổ Đường mặc dù từng là thống lĩnh của tứ đại thích khách, thế nhưng truyền đến thế hệ này của thần cũng là nhân tài điêu linh. Ô Lạc Hầu Mục xuất thân từ dân tộc Tiên Ti, càng là từng làm ra chuyện tàn sát sư môn, hẳn là cũng không đến mức nghe hiệu lệnh của thần. Thế nhưng chỉ cần một câu của điện hạ, bắt sống y thần không dám đảm bảo, phần thi thể vẫn là có thể cầm về.”
Thái Diêm không lên tiếng, vùng quanh lông mày cũng nhíu chặt lại, phảng phất như đang phải đưa ra quyết định cực kỳ gian nan gì đó.
“Tận lực bắt sống đi.” Cuối cùng Thái Diêm nói.
Vũ Độc gật đầu, đúng lúc này Mục Khoáng Đạt lại gõ cửa bước vào, tiến đến bên cạnh Vũ Độc nói: “Ta đã biết, ngươi ngày đêm bôn ba cực khổ, trước cứ về dùng cơm nghỉ ngơi bổ sung thể lực, trước bình minh còn phải đi chuyển thư giúp ta một chuyến.”
Vũ Độc biết nếu Mục Khoáng Đạt muốn đưa thư về Đồng Quan thì hơn phân nửa đã đồng ý với đề nghị của Đoạn Lĩnh, liền hướng về phía Thái Diêm hành lễ, lui ra ngoài. Mục Khoáng Đạt lại ngồi xuống trước mặt Thái Diêm, mở ra một bản tấu chương.
Lúc Vũ Độc ra ngoài thì thấy mặt trời vừa lặn, khi đi qua hành lang liền gặp Trịnh Ngạn đã say ngà ngà, tay nghiêng bình ngọc nói chuyện cùng Mục Khánh, mà Thương Lưu Quân vẫn ôm tay ngồi cạnh hành lan quan sát bọn họ. Trịnh Ngạn vừa thấy Vũ Độc liền ngoắc ngoắc tay, nói: “Đến đây, đến đây, hôm nay liền cùng ta uống mấy vò, không say không về!”
Trịnh Ngạn bước đến, Vũ Độc liền xoay người lại, mũi kiếm chỉ thẳng vào yết hầu của Trịnh Ngạn.
“Gia phải về đi ngủ.” Vũ Độc lạnh lùng nói.
Trịnh Ngạn chỉ đành gật đầu: “Khi dậy lại uống vài chén với ta.”
“Lúc đó lại nói.” Vũ Độc thu kiếm lại nghiêng đầu liếc nhìn Thương Lưu Quân, Thương Lưu Quân chỉ cười nhạt. Vũ Độc không để ý đến hắn nữa, vội vàng quay về viện tử mình cùng Đoạn Lĩnh từng ở.
Đồ vật trong viện vẫn chưa từng bị động qua, đám hoa có của Đoạn Lĩnh đều đã chết héo rồi, Vũ Độc cởi áo ngoài ra nằm lên giường, ngã đầu liền ngủ.
–
Bên trong huyệt động Tần Lĩnh.
Đoạn Lĩnh vừa tụt xuống liền biết không tốt, trong khoảnh khắc lập tức phản ứng lại, ngay khi Biên Lệnh Bạch đẩy tay y ra thì Đoạn Lĩnh cấp tốc cởi trường cung sau lưng xuống, lớn tiếng hét to để đánh lạc hướng Biên Lệnh Bạch. Ngay khi bàn tay vừa rời khỏi vách núi, y đột ngột sử dụng dây cung móc lấy mỏm đá nhô ra cách đó không xa.
Ngón tay của Đoạn Lĩnh nắm chặt thân cung, treo người lơ lửng trên vách đá, bàn chân khẽ đạp, một khối đá lộp cộp rơi xuống đáy vực phát ra thanh âm vang động.
Tiếng bước chân của Biên Lệnh Bạch chậm rãi xa dần, cả người Đoạn Lĩnh đều ướt đẫm mồ hôi bám vào vách núi, thầm nghĩ tình thế này thật nguy hiểm.
Trước đó một khắc Biên Lệnh Bạch còn đang phân phó y đi dụ Hách Liên Bác, có thể thấy được sau khi Hách Liên Bác rời khỏi Đồng Quan nhất định sẽ gặp họa sát thân. Thế nhưng vừa đến đây Biên Lệnh Bạch liền quyết đoán đạp y xuống vực, nhất định là do sau khi phát hiện bảo tàng liền nảy lòng tham.
Nguyên bản ý nghĩ của Đoạn Lĩnh là trước tiên nói cho đối phương biết nơi giấu bảo tàng, như vậy Biên Lệnh Bạch nhất định sẽ có lần thứ hai tiến đến, chỉ cần chờ Vũ Độc trở về liền bảo hắn bố trí độc vật ở đây, hoặc là trực tiếp đặt con rết vàng kia lên người Biên Lệnh Bạch cắn một ngụm, nhất định là thần không biết quỷ không hay, chết không đối chứng.
Đến lúc đó bọn họ chỉ cần ngựa không dừng vó nhiệt tình đưa Biên Lệnh Bạch về Đồng Quan tìm y vấn thuốc liền không bị nghi ngờ, sau đó Đoạn Lĩnh cũng có thể danh chính ngôn thuận thay thế đối phương tạm thời khống chế đại cục. Ngàn tính vạn tính y cũng không ngờ được, đối phương một khắc trước vừa trò chuyện chân thành, sau khi phát hiện bảo tàng liền nổi sát tâm. Về phần Hách Liên Bác phải dụ ra như thế nào, sau khi Vũ Độc trở về phải ăn nói làm sao cũng không còn trong phạm vi lo lắng của Biên Lệnh Bạch lúc ấy, ý niệm duy nhất của hắn chính là giết người trước đã. Đoạn Lĩnh từ trước đến giờ đã quen giao tiếp với người thông minh, chiều hướng phát triển như vậy quả thực không hợp với lẽ thường, mà y cũng đã đánh giá quá thấp trình độ ngu xuẩn của Biên Lệnh Bạch..
Đoạn Lĩnh treo người trên vách đá tối tăm một hồi liền bắt đầu đu đưa sang hai bên, không ngừng tìm một địa điểm thích hợp để đặt chân, sau một hồi cũng mò được một phần gốc cây lộ ra ngoài vách đá.
Phần gốc này cũng không dài mà bám sát vào phần vách dựng đứng, phía trên có đủ không gian cho một người đứng thẳng. Đoạn Lĩnh nắm lấy gốc cây nọ chậm rãi bò lên, y lại không biết Biên Lệnh Bạch đã đi xa chưa nên cũng không dám tùy tiện bước ra ngoài, theo đạo lý mà nói, Biên Lệnh Bạch hơn phân nữa sẽ phái người ở lại canh gác.
Nếu như là vậy, hiện tại quân hộ vệ còn đóng ở bên kia dòng suối, Biên Lệnh Bạch muốn phát lệnh điều động cũng cần một chút thời gian đi thông tri, chỉ cần thừa cơ hội này rời khỏi huyệt động, nói không chừng còn có thể bỏ chạy thành công. Đoạn Lĩnh lặng lẽ tiếp cận cửa động, tận lực không để phát sinh tiếng bước chân, lại bất ngờ nghe thấy thanh âm Biên Lệnh Bạch truyền đến.
“… Canh gác ở đây, không cho bất cứ ai đi vào…”
Đoạn Lĩnh chỉ đành cấp tốc lui về, nép mình vào một góc khuất trong huyệt động, một loạt tiếng bước chân hỗn độn truyền vào khiến y kinh hoảng đến thiếu chút nữa đã trượt chân rơi xuống vách núi, không khỏi toát ra một trận mồ hôi lạnh. Cũng may tiếng chân của bọn lính chỉ tới lối vào đã ngừng lại.
Đoạn Lĩnh lại lui về bên cạnh vách núi, dọc theo phương hướng vừa rồi nhìn xuống chỉ thấy vách núi trống rỗng và gốc cây vừa nãy đã cứu mạng mình. Trước không lối thoát sau có truy binh, Đoạn Lĩnh chỉ đành phải kiên trì dùng trường cung móc vào vách đá lởm chởm thử bước lên gốc cây nọ, chỉ là thứ này lại bất ngờ vững chắc hơn tưởng tượng.
Vì vậy sau khi y đã ổn định thân hình liền định thần nhìn kỹ, đợi đến khi đôi mắt đã thích ứng với bóng tối lại phát hiện ở cách y khoảng một bước chân cũng có một thân cây khác ẩn dấu trong bóng đêm, tựa hồ đã hòa với vách núi làm một thể.
Đoạn Lĩnh: “…”
Gốc cây bám chặt vào những nơi khuất tầm nhìn như vậy, nếu không phải vừa rồi y bị rơi xuống vách núi căn bản sẽ nhìn không thấy. Đoạn Lĩnh bước lên gốc cây thứ hai, ngay sau đó lại phát hiện càng nhiều gốc cây hơn —— tất cả liên kết với nhau tạo thành một con đường hẹp, không phải kéo dài về phía đáy vực như bọn họ vốn tưởng mà là đi thông vào vách núi bên trái!
Đoạn Lĩnh men theo những gốc cây chậm rãi vượt qua con đường lơ lửng trên không, đợi đến khi đi được khoảng trăm bước thì lại nhìn thấy một mỏm đá rộng lớn, đồng thời còn nghe được tiếng nước róc rách —— mà diện tích của mỏm đá này so với sự tưởng tượng của y thì còn phải lớn hơn một ít. Sau đó Đoạn Lĩnh lại phát hiện khuất trong vách đá có một đường hầm, y chậm rãi bước vào lại đá phải vật gì đó vang lên thanh âm lạch cạch. Đoạn Lĩnh vội vàng khom người chụp lại, sau đó mờ mịt sờ soạng trên mặt đất, tìm thấy một ít củi gỗ đã đốt hơn phân nửa, còn có một ít mồi lửa và dầu hỏa.
Đoạn Lĩnh mò mẫm đốt đuốc lên, nhìn một vòng xung quanh, phát hiện nơi này có vết tích của người ở lại, hơn nữa thời gian cách cũng không lâu.
Đến tột cùng là ai?
Hắn đột nhiên nhớ đến tên thích khách không rõ thân phận đã đánh lén Phí Hoành Đức. Sẽ là y sao? Người đến Biên phủ trộm đồ hôm đó cũng là y? Mục đích của y là gì chứ? Đi một hồi lại phát hiện một lối hẹp tối mịt, Đoạn Lĩnh lách người bước vào, nhìn thấy bên trong có cửa đá kiên cố chắn đường, mà khóa sắt trên đó đã bị một loại binh khí lợi hại nào đấy chém làm hai nửa, dây xích bị ném sang một bên.
Đoạn Lĩnh đẩy cửa ra, phía sau là một gian phòng tối, hàng loạt rương sắt được đánh số và sắp xếp chỉnh tề đột ngột hiện ra trước mặt y, một trong số những chiếc rương đó đã bị nạy khóa. Đoạn Lĩnh tìm thấy một chậu than trong mật thất liền châm lửa thắp sáng, ánh lửa bập bùng dấy lên, ngay sau đó chính là một đợt kim quang lập lòe thiếu chút nữa đã chói mù hai mắt Đoạn Lĩnh.
Vàng ròng, cả một mật thất đều chất đầy vàng ròng! Tất cả đều được đúc thành khối trọng lượng tương đương, Đoạn Lĩnh cầm một thỏi lên nhìn kỹ, quả thực không thể tưởng tượng. Y bắt đầu tính toán, ấn theo một thỏi là hai mươi lượng, một rương sẽ có một nghìn lượng, trong mật thất này có năm mươi sáu rương vàng ròng, chừng năm vạn sáu nghìn lượng!
Ngay cả trong quốc khố sợ rằng cũng không có nhiều vàng như vậy! Hô hấp của Đoạn Lĩnh ngưng trệ.
Nhưng đó cũng không phải là thứ quý giá nhất, Đoạn Lĩnh nhìn quanh khắp nơi phát hiện trong mật thất còn có một cái hang lõm vào, bên trong hang đá có vết tích chứa đồ, dựa theo hình dáng bốn cạnh vuông góc này, có lẽ lúc trước cũng có một cái hộp được đặt ở đây, sau đó mới bị người cầm đi.
Là thứ gì có thể quan trọng hơn cả năm vạn sáu nghìn lượng vàng ròng? Nhìn dấu vết để lại, cái hộp nọ phảng phất chỉ lớn bằng một bàn tay. Như vậy có thể kết luận, đầu tiên đã có người từng đi qua nơi này, thứ hai, người đó đối với vàng ròng không hề động tâm mà chỉ muốn mang đi thứ trọng yếu nhất trong mật thất. Là tên thích khách kia sao? Đoạn Lĩnh ngẫm lại cũng thấy có thể lý giải, nếu đổi lại là y, nhất định cũng sẽ không muốn mang theo mấy khối vàng ròng bên người đi làm việc.
Đoạn Lĩnh xoay người rời đi đóng lại cửa mật thất, tìm kiếm một lối ra khác, lại ngoài ý muốn phát hiện ngoài mỏm đá có một sợ dây thừng rũ xuống vách núi. Y do dự một chút, sau đó vẫn quyết định xuống xem cho rõ, vì vậy liền dọc theo dây thừng leo xuống.
Chỉ là, những rương vàng ròng kia làm sao có thể chuyển được vào đây, là dùng lối mòn được tạo ra từ những gốc cây kia ư? Đoạn Lĩnh hoàn toàn không giải thích được, mà đoạn dây thừng y đang bám theo này kéo dài đến khoảng phân nửa vách đá thì kết thúc, trước mặt y lại xuất hiện một cái hang động có thể để một người đi qua. Đoạn Lĩnh giơ đuốc lên tiếp tục tiến vào, lối đi quanh co hướng lên, cảm giác cực kỳ mất sức, thế nhưng qua một chốc thì đã thấy được gió lạnh từ phía trước thổi tới, đi đến lại đi đến không ngừng, đột nhiên trước mắt rộng mở thông suốt.
Trong lòng núi chẳng biết ngày đêm, hiện tại trời cũng đã tối rồi, trời sao soi sáng đại địa, vị trí Đoạn Lĩnh đang đứng là trên lưng chừng núi nhưng đã có thể nhìn bao quát xuống thung lũng, nơi có lối vào mà y đã dẫn Biên Lệnh Bạch đến. Trước mặt là rừng cây chằng chịt chắn đường, còn có không ít bụi gai xen lẫn, thích khách trước đó đã dùng kiếm chém ra một con đường đi thông lên đỉnh núi, còn chặt đứt một thân cây làm ký hiệu. Đã ra được đến đây, đoạn đường sau đó cũng không khó đi, Đoạn Lĩnh trèo ngược lên đỉnh núi, phát hiện một gốc cây đã bị sét đánh cháy xém, y dập tắt ngọn đuốc trên tay tránh cho gây sự chú ý, khi nhìn xuống dưới đã thấy được phần rìa của Tần Lĩnh, dõi mắt không xa có thể thấy được Đồng Quan.
Đây là ngày thứ ba Vũ Độc rời đi.
————————-
1/ Ngọc ban chỉ: Loại nhẫn ngọc được đẽo với đường kính lớn và có chiều cao khoảng một lóng tay, dùng để đeo ở ngón cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...