Mỗi khi đến mùa đông, Thượng kinh đều tựa như một tòa thành băng phong, đợi đến khi tiếng pháo khắp nơi rền vang, Đoạn Lĩnh cũng nghênh đón tuổi mười bốn của mình. Đêm trừ tịch, y và Lý Tiệm Hồng ngồi đối diện với nhau
“Đây là cái tết đầu tiên chúng ta cùng nhau trải qua.” Lý Tiệm Hồng mỉm cười rót chút rượu cho Đoạn Lĩnh, nói, “Uống thử một ít, rượu là có thể uống, nhưng không được uống nhiều.”
Đoạn Lĩnh cùng Lý Tiệm Hồng đều tự ngồi ngay ngắn, thanh âm của Đoạn Lĩnh đã không còn trong trẻo như khi còn trẻ con nữa, y nói: “Phụ thân, con kính người một chung, khai kỳ đắc thắng.”
Lý Tiệm Hồng đối ẩm cùng Đoạn Lĩnh, dưới ánh đèn, hắn nhìn chằm chằm vào nhi tử của mình một lúc rồi nói: “Con đã trưởng thành.”
Đoạn Lĩnh uống xong chung rượu kia cũng thở da một hơi dài.
‘Kỳ thực con hoàn toàn không muốn trưởng thành.’ Đây là tiếng nói trong lòng Đoạn Lĩnh.
Chỉ là ngoài miệng cậu lại hỏi: “Trưởng thành không tốt sao?”
“Tốt.” Lý Tiệm Hồng nói, “Cha thích bộ dạng trưởng thành này của con.”
Đoạn Lĩnh nở nụ cười, Lý Tiệm Hồng vẫn luôn nói như vậy, thế nhưng Đoạn Lĩnh biết hắn không nói thật. Không hiểu vì sao, từ ngày Tầm Xuân phu nhân đến tìm Lý Tiệm Hồng, Đoạn Lĩnh liền biết đã có cái gì đó thay đổi. Lúc y trở về từ Ích Ung quán hai phụ tử cũng không ngủ cùng nhau nữa, cho dù cả hai vẫn ngủ chung một phòng, thế nhưng Đoạn Lĩnh là nằm trên giường, Lý Tiệm Hồng lại ngủ ở gian ngoài.
Đêm nay Đoạn Lĩnh có uống chút rượu, hơi nóng xông lên, ngủ không quá tốt. Lý Tiệm Hồng đi tới ngã người lên giường, Đoạn Lĩnh nhích vào một chút dành chỗ cho hắn.
“Nhi tử” Lý Tiệm Hồng nói, “Cha ngày mai sẽ phải lên đường.”
Đoạn Lĩnh: “…”
Đoạn Lĩnh xoay người nhìn tường, không hề hé răng.
Lý Tiệm Hồng kéo tay của y, đem Đoạn Lĩnh xoay về bên này, để y nhìn thẳng vào chính mình, quả nhiên đôi mắt của Đoạn Lĩnh đã đỏ lên.
“Sao lại ngượng ngùng?” Lý Tiệm Hồng cười trêu chọc, tiện thể ôm chặt Đoạn Lĩnh vào lòng.
Đoạn Lĩnh: “…”
Hiện tại Đoạn Lĩnh đã luyện võ được gần một năm, thân thể cũng từ từ nảy nở, bị Lý Tiệm Hồng ôm như vậy phảng phất lại nhớ đến ngày đầu tiên đối phương đến nơi này. Lý Tiệm Hồng hơi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt y, lại vươn hai ngón tay kéo sợi dây đỏ trên cổ của Đoạn Lĩnh, lấy ra mảnh ngọc bội.
“Cha có lỗi với con, có lỗi với mẹ con.” Lý Tiệm Hồng nói.
Đoạn Lĩnh ngẩng đầu nhìn vào mắt của Lý Tiệm Hồng, đôi đồng tử của hắn đen kịt như màn đêm sâu thẳm không có được một vì sao.
“Cả đời này, chuyện mà cha hối hận nhất chính là không thể đến đón hai mẫu tử con.” Lý Tiệm Hồng nói.
“Đều đã qua rồi…”
“Không.”
Lý Tiệm Hồng lắc đầu, cắt lời Đoạn Lĩnh, “Lời này nếu không nói ra, cha vĩnh viễn không an lòng. Khi đó tuổi trẻ khí thịnh, luôn cảm thấy Tiểu Uyển không biết tốt xấu, cứ như vậy đã rời đi, cha vẫn nghĩ một ngày nào đó mẹ con sẽ trở về. Nào ngờ thoáng cái đã mười năm, cũng không ngờ được nàng đã qua đời.”
“Mẹ con vì sao phải đi?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Bởi vì gia gia của con không đáp ứng mối hôn sự này.” Lý Tiệm Hồng nói, “Nàng là bình dân bách tính, ta lại là Vương gia đồn trú biên ải. Nàng vẫn một mực chờ đợi, chờ ta cưới nàng, thế nhưng ta thủy chung vẫn không đáp ứng. Bọn họ muốn ta cưới muội muội của Mục Khoáng Đạt, cũng là Tứ Vương phi hiện tại.”
“Sau đó thì sao?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.
“Sau lại Lang Tuấn Hiệp phạm sai lầm, ta muốn theo quân pháp xử trí y, nàng lại vì Lang Tuấn Hiệp cầu tình, cảm thấy tội của y cũng không đáng chết, đêm đó đôi ta cãi nhau một trận, đến hừng đông thì nàng liền rời đi. Ta lệnh cho Lang Tuấn Hiệp đi đón nàng về, người kia cầm kiếm đuổi theo, lúc trở về lại nói cho ta biết nàng cầm kiếm uy hiếp, muốn nàng trở về trừ phi là mang xác nàng đi. Cái tính tình cương liệt đó… chậc chậc.”
Lý Tiệm Hồng bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Lúc đó cha cũng là tính tình lớn, tưởng nàng một mực muốn xuôi nam là vì gả cho người khác, liền cũng cố gắng quên đi. Sau đó vẫn luôn dẫn quân chinh chiến, trong lòng không mấy khi nhớ đến, thẳng đến lúc Triệu Khuê dùng danh nghĩa triều đình tước đoạt binh quyền của ta, ta từ Tướng quân lĩnh một đường đào mạng thoát ra ngoài, lại truyền tin cho Lang Tuấn Hiệp, bảo y đi đón nàng.”
“Không nghĩ tới nàng đã đi rồi.” Cuối cùng Lý Tiệm Hồng thở dài nói, “Còn sinh con cho ta.”
“Người có hối hận không? ” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Tự nhiên là có.” Lý Tiệm Hồng nói, “Ta vẫn thường thầm nghĩ, tương lai nhất định sẽ truy phong nàng. Thế nhưng nàng đi cũng đã đi rồi, truy phong lại có ích lợi gì đâu?”
Đoạn Lĩnh cầm miếng ngọc bội trên cổ Lý Tiệm Hồng xoay xoay, lại gối lên cánh tay của hắn, Lý Tiệm Hồng lại thở ra một hơi thật dài.
“Nhi tử, tha thứ cho ta.” Lý Tiệm Hồng nói, “Con nói một câu, ‘Ta không hận ngươi’, cha… cha liền xem như con cùng mẹ đã nói với ta qua một lần.”
“Không.” Đoạn Lĩnh thấp giọng lên tiếng.
Lý Tiệm Hồng ngẩn ra, cúi đầu nhìn nhi tử đang nằm trong lòng mình.
“Nợ cha còn phải trả còn nhiều lắm.” Đoạn Lĩnh đột nhiên nở nụ cười, nói, “Cha phải sống cho thật tốt, đợi đến khi người đã già rồi con mới nói lời này cũng chưa muộn.”
Khóe miệng của Lý Tiệm Hồng hơi cong lên.
“Tốt.” Lý Tiệm Hồng nói, “Cha đáp ứng con.”
“Vỗ tay lập thệ.” Đoạn Lĩnh nói.
Lý Tiệm Hồng một tay ôm Đoạn Lĩnh một tay đưa ra cùng y vỗ ba lần. Đêm đó Thượng kinh nghênh đón trận tuyết lớn nhất trong năm, từng bông tuyết dày như lông ngỗng bay lả tả, cuốn về phía chân trời.
Ngày hôm sau, lúc ánh mặt trời chiếu đến, Đoạn Lĩnh mở đôi mắt ra thức dậy, Lý Tiệm Hồng đã rời đi rồi.
“Cha!” Đoạn Lĩnh rời giường, đi tìm một lượt tất cả các gian phòng, tất cả mọi thứ đều còn đủ, duy chỉ không thấy Lý Tiệm Hồng, trong tủ quần áo của cậu còn có đặt một thanh kiếm.
Ngày đầu tiên quay về Ích Ung quán, hoàn cảnh bên trong huyên náo rộn rã, toàn bộ phòng ốc đều đã tu sửa hoàn tất, ngay cả tấm biển gỗ bên ngoài cũng đã được đổi mới rồi. Đoạn Lĩnh cực kỳ quen thuộc mang theo hành lý của mình đến, chào hỏi mọi người, tự động trải giường.
“Cha ngươi đâu?” Thái Diêm ở bên cạnh cũng đã trải giường xong.
“Đi xa nhà một chuyến.” Đoạn Lĩnh đáp.
“Lúc nào trở về?” Thái Diêm lại hỏi.
“Khoảng chừng một năm đi.” Đoạn Lĩnh trả lời, cùng Thái Diêm ngồi đối diện, trầm mặc không nói gì. Thái Diêm mỉm cười, Đoạn Lĩnh cũng theo đó mỉm cười, phảng phất như trong nụ cười đó còn mang theo ý nghĩa thật đặc biệt
………………….
Mùng ba, Tây Xuyên.
“Lý Tiệm Hồng đã trở về.” Triệu Khuê nói, “Mang theo một vạn Liêu quân, xuất phát từ khu vực ven Thượng kinh, lộ tuyến chọn đi theo Bác sơn, Khấp Huyết tuyền, Tướng Quân lĩnh, sau đó lại men theo phía tây đột kích Tây Xuyên, lộ tuyến toàn chọn những nơi hiểm yếu.”
Triệu Khuê ngồi trong thư phòng, những người có mặt còn có Mục Khoáng Đạt, Thương Lưu Quân, Vũ Độc, Lang Tuấn Hiệp cùng với một gã văn sỹ. Mọi người đều dõi mắt nhìn vào tấm bản đồ treo trên tường.
“Dùng danh nghĩa gì?” Mục Khoáng Đạt hỏi.
“Thanh quân trắc[1].” Triệu Khuê nói.
“Những việc thế này không giấu diếm được Tứ điện hạ.” Mục Khoáng Đạt tiếp lời.
“Hồi Thừa tướng cùng đại Tướng quân.” văn sĩ kia chính là thủ tịch mưu sỹ của Mục Khoáng Đạt, gã khách khí nói, “Chúng ta không ngại an bài một tội danh đầu hàng quân địch, như vậy cũng vừa vặn dùng để thuyết phục Tứ điện hạ.”
“Tốt.” Mục Khoáng Đạt gật đầu.
“Chi bằng phát ra một lệnh điều binh.” Triệu Khuê nói, “Sáu năm trước khi Lý Tiệm Hồng chạy trốn trối chết, chúng ta đã điều binh qua một lần. Hôm nay một đường tây lộ đều là bộ hạ cũ của hắn, chỉ sợ sẽ không đánh mà hàng.”
“Điều đi.” Mục Khoáng Đạt đứng dậy nói, “Việc này không nên chậm trễ, ta đây liền tiến cung một chuyến, trước tiên dùng danh nghĩa thánh ý phát ra một chiếu chỉ khiển trách chiếu cáo thiên hạ, định cho hắn hai tội thông địch cùng mưu phản, sau đó lại kéo ra tám tội trạng lớn, ký điều binh lệnh. Chỉ là nếu lúc đó mới điều binh, chỉ sợ đã không còn kịp nữa.”
“Nếu muốn chế trụ hắn, ta tự có biện pháp.” Triệu Khuê tự tin nói.
Mục Khoáng Đạt hơi nheo mắt lại, Triệu Khuê nói: “Thừa tướng, chuyện này xin nhờ ngài.”
Mục Khoáng Đạt dẫn theo hai tâm phúc, một văn một võ ra khỏi tướng quân phủ, sau khi lên xe ngựa, Thương Lưu Quân đánh xe, văn sỹ kia và Mục Khoáng Đạt tiến vào trong khoang.
“Trương Sính.” Mục Khoáng Đạt dựa vào nhuyễn tháp bên trong xe, cất tiếng gọi.
“Dạ, thừa tướng.” Tên văn sỹ tên gọi Trương Sính kia cung kính nói, “Ô Lạc Hầu Mục hẳn là đã nắm giữ được nhược điểm nào đó của Lý Tiệm Hồng.”
“Sẽ là nhược điểm như thế nào đâu?” Mục Khoáng Đạt lẩm bẩm nói.
Trương Sính suy nghĩ một chút, nói: “Bốn năm trước, Vũ Độc cùng Ảnh đội tiến nhập Thượng kinh, đội trưởng chết tại kinh thành, Lý Tiệm Hồng hiển nhiên cũng không ở nơi đó, như vậy là chuyện gì khiến Ô Lạc Hầu Mục không tiếc ra mặt giao thủ cùng Vũ Độc? Khi đó thuộc ha đã tính toán, rất có thể thê nhi của Lý Tiệm Hồng đang ở trong thành Thượng kinh.”
“Ồ.” Mục Khoáng Đạt nói, “Rất có đạo lý, nếu có thể bắt giữ thê nhi của hắn làm con tin, có thể sẽ trì hoãn được một chút. Chỉ sợ là, cũng không trì hoãn được bao lâu.”
Trương Sính còn nói: “Chỉ sợ Triệu Khuê không chỉ là muốn cầm chân Tam vương gia, mà là muốn giết chết đối phương.”
Mục Khoáng Đạt nở nụ cười, nói: “Như vậy thực sự có thể xem như người si nói mộng rồi.”
Trương Sính nói: “Người như Triệu Khuê, làm việc cũng như dùng binh, hẳn là đã dự định trước được những bước tiếp theo, tuyệt đối sẽ không tùy tiện nói bừa. Trước hết là giết chết thê nhi của Lý Tiệm Hồng, chắc chắc có thể khiến cho đối phương tâm thần run chuyển, sau đó lần nữa dùng kế dụ định, giam cầm, vây hãm rồi lại chặn giiết, hẳn là cũng không khó. Ô Lạc Hầu Mục hẳn là nắm chắc điểm này, thậm chí không cần y tự mình đi giáp mặt Lý Tiệm Hồng, chỉ cần đưa một vài người đi lo liệu, Triệu Khuê liền nắm chắc phần thắng.”
Mục Khoáng Đạt nói: “Nếu thật là như vậy, cái đầu người này so với Tứ điện hạ vẫn dùng tốt hơn nhiều”
Mục Khoáng Đạt cười to một phen, Trương Sính cũng phụ họa vài tiếng, Mục Khoáng Đạt còn nói: “Không dễ làm rồi.”
Xe ngựa dừng lại, Thương Lưu Quân xuống xe dìu Mục Khoáng Đạt ra ngoài, Mục Khoáng Đạt liền nhanh chóng tiến vào hoàng cung.
Lý Diễn Thu đang cùng Vương phi đứng trong hành lang, Mục Khoáng Đạt rảo bước đi tới trước mặt y, khom người hành lễ.
“Lui ra đi.” Vương phi Mục Cẩm Chi phân phó thủ hạ.
Mục Khoáng Đạt mỉm cười với Mục Cẩm Chi, tay chắp sau lưng đứng tại hành lang không nói lời gì. Mục Cẩm chi nhìn đại ca của mình một lát, chỉ đành xoay người rời đi.
Lý Diễn Thu liếc nhìn Mục Khoáng Đạt, Mục Khoáng Đạt liền thi lễ quân thần.
“Tham kiến Vương gia.” Mục Khoáng Đạt tung hô.
Lý Diễn Thu liếc nhìn Thương Lưu Quân đang đứng sau lưng Mục Khoáng Đạt, lại hướng về phía người đang quỳ trước mặt mình, hỏi” “Mục tướng gia đã có rất nhiều ngày không có nhập cung rồi.”
Mục Khoáng Đạt đáp: “Hôm nay có quân tình khẩn cấp, thần đặc biệt đến đây để bẩm báo Hoàng thượng.”
“Phụ hoàng vừa phục dược xong.” Lý Diễn Thu nói, “Người đã ngủ say, ngươi có việc gì cứ bẩm báo với ta là được..”
Mục Khoáng Đạt nói: “Tam vương gia đã mượn được một vạn tinh binh từ chỗ Gia Luật Đại Thạch, đang trên đường xuôi nam, dùng danh nghĩa thanh quân trắc men theo tây lộ tiến về kinh thành. Trong vòng ba tháng nhất định có thể áp sát Tây Xuyên.”
“Ta liền biết Tam ca không dễ dàng chết đi như vậy.” Lý Diễn Thu thản nhiên nói.
Mục Khoáng Đạt không trả lời, chỉ chờ Lý Diễn Thu nói ra câu nói then chốt kia.
Lý Diễn Thu trầm mặc thật lâu, cuối cùng chỉ nói một câu.
“Ta thật sự rất nhớ hắn.”
Vừa nói xong, Lý Diễn Thu cũng xoay người rời đi.
Mục Cẩm Chi nhìn thấy Lý Diễn Thu đã rời xa mới bước ra khỏi cây cột sau hành lang, chăm chú nhìn đại ca của mình.
“Ta từ trước đến nay đều là một người thức thời.” Mục Khoáng Đạt mỉm cười nói, lại lấy ra một quyển tấu chương đưa cho Mục Cẩm Chi, ý bảo nàng theo đó mà làm.
Ngọn đèn từ sau song cửa lập lòe ánh sáng, chiếu rọi màn mưa đông giá rét của Tây Xuyên. Mục Cầm Chi tựa vào án kỹ phủ hoàng cẩm, nâng bút chấm mực, giao vào tay Lý Diễn Thu.
Mục Khoáng Đạt đứng bên ngoài phòng chắp tay sau lưng mỉm cười chờ đợi, một lát sau, trong thư phòng truyền ra tiếng vang thật lớn, Lý Diễn Thu đã đem toàn bộ giá bút, nghiêng mực, văn phòng tứ bảo đẩy xuống mặt đất.
Mục Cẩm Chi mang thánh chỉ ra giao cho Mục Khoáng Đạt, Mục Khoáng Đạt tiếp nhận xong liền xoay người rời đi.
Mười lăm tháng giêng, điều binh lệnh phát tới Ngọc Bích quan, quân đội Đại Trần bắt đầu điều động.
Mồng một tháng hai, Lý Tiệm Hồng đến dưới trường thành, tựa như một cơn lốc xoáy biến mất tại đầu kia đại mạc. Mồng mười tháng hai, cả một dãy Du Lâm, Ngọc Đái rộng lớn như lâm đại địch, Lý Tiệm Hồng đảo mắt đã xuất hiện ở ngoài trăm dặm Cư Dung quan, trải qua một hồi tập kích giữa đêm, quân phân hai đường, nội ứng ngoại hợp liền phá xong ải Cư Dung. Sau đó đội quân của Lý Tiệm Hồng cũng không mạo muội tiến lên mà đóng binh tại chỗ, phát lệnh Cần Vương[2] tuyên truyền rộng rãi, triệu tập binh mã.
Phàm là tướng lĩnh của Tây Xuyên sớm đến đầu quân, toàn bộ đều dùng lấy công chuộc tội.
Mồng một tháng ba, Giang Châu, Dương Châu, Giao châu, Kinh Châu đều bị kinh động, cùng lúc đó, triều đình phát ra thánh chỉ được đóng ngọc tỷ, tuyên cáo tám tội trạng lớn của Lý Tiệm Hồng.
Lý Tiệm Hồng cũng rất có kiên trì, thủy chung đóng binh trước Cư Dung quan chờ đợi trận đánh đầu tiên, cũng là trận đánh khó khăn nhất. Đợi đến khi đông tây lưỡng lộ hợp đội binh mã, vừa lúc đường xa mệt mỏi thì phát lệnh tấn công.
…………….
Không có Lý Tiệm Hồng bên cạnh, sinh hoạt của Đoạn Lĩnh trở nên cực kỳ quy luật, ban ngày đọc sách, buổi tối cùng Thái Diêm luyện kiếm một hồi, cũng cố những kiến thức cơ bản.
Thượng kinh đầu xuân, bão cát nổi lên che khuất bầu trời, thoáng cái đã đến kỳ nghỉ hàng tháng, Đoạn Lĩnh vừa thu thập hành lý chuẩn bị trở lại thì đã thấy một thiếu nữ đứng cách Ích Ung quán không xa, nàng đang nói chuyện với Thái Diêm, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía Đoạn Lĩnh.
Người đó chính là Đinh Chi, Đoạn Lĩnh cũng đã thật lâu không gặp nàng, mà nàng cùng với Thái Văn từng có một đoạn tình xưa, đến nay nhiều ít cũng đã vài lần chiếu cố Thái Diêm không còn nơi nương tựa. Đoạn Lĩnh bước đến chào hỏi nàng, vừa lại gần Đinh Chi đã giao cho y một phong thư, phần lạc khoảng phía trên hoàn toàn trống rỗng, Đoạn Lĩnh vừa nhìn đã biết là do Lý Tiệm Hồng gửi tới, lúc này liền vội vàng về nhà đọc thư.
Mở ra sáp phong[3], bức thư phía trong không được viết theo thể chữ phụ thân quen dùng, hiển nhiên là sợ bại lộ tin tức. Chữ viết ngay ngắn đoan chính, tựa như vừa dùng bản khắc[4] in ra, không có mở đầu cũng không có lạc khoảng.
(Đêm dài khó ngủ, trằn trọc nhớ người. Chinh đồ mười phần đã quá hết hai, tái ngoại khắp nơi bão cát, mờ mịt hồng trần, chỉ có nổi nhớ người là điểm màu sắc duy nhất trong thiên địa của ta, sinh cơ dào dạt.)
(Nhân sinh trên đời, đắc ý nhất bất quá chính là trên tay cầm Trấn Sơn Hà, vì người đưa lối.)
( Đốt!)
Đoạn Lĩnh thật sự luyến tiếc phải đốt bức thư này, y lật qua lật lại đọc mãi vài lần, sau đó lại nhét vào dưới gối, đến nửa đêm tỉnh dậy lại chậm rãi đọc một lần, rốt cục mới lòng như dao cắt, châm bức thư vào ánh nến.
————-
1/ Thanh quân trắc: Thanh trừ kẻ gian nịnh bên cạnh quân vương
2/ Lệnh Cần Vương: Một loại hịch dùng danh nghĩa đế vương chiêu gọi lực lượng, dùng để phò trợ quân vương chính thống. Ở đây, Lý Tiệm Hồng có ý ám chỉ Mục Khoáng Đạt và Triệu Khuê là bọn gian nịnh tiếm quyền, Cần Vương không phải là Lý Tiệm Hồng xưng vương, mà là giúp đỡ Đế Vương tại Tây Xuyên, thanh trừ gian nịnh
3/ Sáp phong: Ngày xưa khi gởi thư người ta dùng sáp nến đổ lên phần tiếp giáp của mối giấy, lại ấn một con dấu đặc trưng lên làm dấu phong. Người nhận thư nếu thấy được dấu sáp còn nguyên nghĩa là bức thư chưa bị ai mở ra.
4/ Bản khắc: Ngày xưa muốn in một quyển sách người ta phải khắc lên gỗ tốt hoặc đúc sắt thành bản in, sau đó nhúng mực và áp lên giấy. Vì vậy muốn in được sách phải tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức, bản in cũng không thể làm ra với số lượng nhiều, vì vậy giá của sách vở bị đẩy lên rất cao, dẫn đến những đệ tử hàn môn không có tiền mua sách.
Chữ như bản khắc là ám chỉ kiểu chữ ngay ngắn, rõ ràng, giống như hiện tại nói về chữ viết tay đẹp như chữ in.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...